Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Đại tỷ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Đại tỷ.



Trần An Nhàn đang gọi điện thoại.

-Đại tỷ, tiểu Khuê bị Thiết Lang bang bắt, họ nói nếu trước hai giờ chiều không trả tiền, bọn họ liền mỗi tiếng băm một đầu ngón tay của tiểu Khuê.

Trong điện thoại một người nam tử tuổi còn trẻ sốt ruột nói.

-Trả tiền? Chuyện gì xảy ra?

Trần An Nhàn nhíu mày, thản nhiên nói.

-Đầu tuần mẹ của tiểu Khuê sinh bệnh nằm viện, cần mười vạn làm phí giải phẫu. Tiểu Khuê không có tiền, lại mở không nổi miệng cùng chúng ta mượn, liền lén chúng ta vụng trộm tìm Thiết Lang bang vay nặng lãi.

-Tiền lãi bao nhiêu?

-Mỗi ngày một vạn, trong bảy ngày phải trả vốn lẫn lãi, bằng không chiếu theo hợp đồng băm ngón tay của tiểu Khuê.

Nam tử trẻ tuổi đều cuống đến phát khóc.

Trần An Nhàn mặt xanh mét:

-Đám hỗn đản Thiết Lang bang kia cũng quá hung ác, cái này là vay nặng lãi sao? Căn bản chính là muốn giết người đi.

-Đại tỷ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ a?

Nam nhân lại nói.

Trần An Nhàn hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:

-Tiểu Khuê bị nhốt ở đâu? Bây giờ chúng ta liền đi.

-Vậy, có muốn triệu tập nhóm anh em kết nghĩa lại hay không?

Nam nhân lại hỏi.

-Không được, đừng làm cho bọn họ lại bước vào đường cũ, Phi Điểu bang đã giải tán.

Trần An Nhàn thản nhiên nói.

-Ah. Tiểu Khuê hiện tại bị nhốt tại nhà máy Thủy Tinh ngoại ô bỏ hoang.

-Ân, ta biết.

Nhà ăn.

Đào Bảo ăn như hổ đói ăn xong đĩa cơm thịt kho tàu, trực tiếp lao tới nhà máy Thủy Tinh bỏ hoang vùng ngoại thành.

Hắn lựa chọn một vị trí tương đối bí mật, sau đó mở ra Thuận Phong Nhĩ.

Thông qua Thuận Phong Nhĩ, cơ bản đã nắm giữ đại khái tình hình nhà máy Thủy Tinh bỏ hoang.

Sơ bộ tính ra, người của Thiết Lang bang có bảy đến tám người, đều tập trung ở phía trước nhà kho bỏ hoang.

Nam nhân gọi là tiểu Khuê cũng ở nhà kho bỏ hoang.

Ước chừng 20 phút, một chiếc xe BMW X3 lái vào nhà máy Thủy Tinh.

Trên xe đi xuống hai người.

Một nam một nữ.

Nữ chính là Trần An Nhàn, mà nam thì là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, bộ dáng thoạt nhìn rất khẩn trương.

Trần An Nhàn ngược lại là rất bình tĩnh.

Cửa kho hàng mở ra, một đầu trọc hơn ba mươi tuổi đi ra, phía sau hắn theo mấy cái tiểu đệ, trên tay đều cầm lấy dao bầu.

-Hét, đây không phải lão đại Phi Điểu bang, đại tỷ Trần An Nhàn sao?

Nam nhân cười nhẹ.

Trần An Nhàn vẻ mặt hờ hững:

-Tiểu Khuê đâu?

-Tiền đâu? Cả vốn lẫn lãi đã 17 vạn.

Đầu trọc đưa tay ra mời tay:

-Một tay giao tiền, một tay giao người.

Trần An Nhàn quay đầu nhìn nhìn thanh niên kia, thản nhiên nói:

-Đi trong xe đem tiền lấy ra.

-Ah.

Thanh niên trở lại trong xe, sau đó từ trong xe lấy ra một cái cặp da đen.

-Tiền đã chuẩn bị xong.

Trần An Nhàn thản nhiên nói.

-Mở ra nhìn xem.

Đầu trọc nói.

Trần An Nhàn thản nhiên nói:

-Có ở giữa ban ngày ban mặt giao dịch sao?

-Ách. . . . .

Đầu trọc nghĩ nghĩ, sau đó nói:

-Đâu có, tiến nhà kho, vừa vặn, Tôn Khuê cũng ở.

Trần An Nhàn gật gật đầu.

Sau đó, mọi người cùng nhau vào nhà kho.

Mà Đào Bảo thì lặng lẽ tới gần nhà kho, sau đó trốn ở một góc âm u hẻo lánh, mở ra camera điện thoại, hướng ngay trong kho hàng.

-Đại tỷ đầu.

Tôn Khuê nhìn thấy Trần An Nhàn vẻ mặt kích động, đồng thời lại vô cùng áy náy:

-Thật xin lỗi, đại tỷ.

Trần An Nhàn nhìn Tôn Khuê liếc một cái, trong mắt lướt qua một đạo hàn quang.

Mặt Tôn Khuê đều bị đánh thành đầu heo, rõ ràng cho thấy chịu không ít ngược đãi.

Đầu trọc nhếch miệng cười cười:

-Nhìn, ta Mã Đào nói giữ lời? Mười ngón tay đều khoẻ mạnh, ta nói đợi đến hai giờ chiều, sẽ đợi đến hai giờ chiều, sẽ không sớm băm tay của Tôn Khuê.

Trần An Nhàn lạnh lùng nói:

-Đừng nói nhảm, nhìn tiền.

Nói xong, Trần An Nhàn đem vali màu đen đặt trên mặt đất, sau đó trực tiếp đá tới chỗ Mã Đào.

Mã Đào nhặt lên vali, vỗ vỗ bụi bặm bên trên:

-Hắc hắc, Trần lão đại thật là trượng nghĩa a. Ta nghe nói, Phi Điểu bang đều giải tán, ngươi lại vẫn giúp một cái thuộc hạ phế vật còn vay nặng lãi.

Tôn Khuê hổ thẹn cúi đầu.

-Đừng nói nhảm, nhanh đếm tiền, sau đó thả người, buổi chiều ta còn muốn đi làm nha.

Trần An Nhàn lãnh đạm nói.

-Ai, thật là một nữ nhân sốt ruột a, không biết trên giường có phải cũng nóng lòng như thế?

Mã Đào cũng không vội kiểm tiền, mà là mê mẩn nhìn nhìn Trần An Nhàn.

-Cặn bã.

Trần An Nhàn lạnh lùng nói.

Thanh niên đi theo Trần An Nhàn cũng là tức giận nói:

-Không cho phép nhục nhã đại tỷ!

Mã Đào đem vali ném cho thuộc hạ, sau đó hai tay bỏ sau lưng, bước đi thong thả, sau đó nhìn Trần An Nhàn nói:

-Trần An Nhàn, ta đột nhiên không muốn làm giao dịch này.

-Cái gì?

Trần An Nhàn đồng tử co rụt lại, trên người tản mát ra một cỗ khí thế lạnh lùng nghiêm nghị.

Mã Đào cũng không sợ hãi, nhếch miệng cười cười:

-Đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn đổi phương thức giao dịch.

Hắn dừng một chút, nhìn nhìn Trần An Nhàn liếm liếm đầu lưỡi, lại nói:

-Nếu như Trần tiểu thư nguyện ý ngủ cùng ta một đêm, những số tiền này, ta có thể không cần.

-Mã Đào, ngươi khốn kiếp!

Tôn Khuê đột nhiên tức giận nói tục.

-Mẹ kiếp! Chỗ này ngươi có quyền nói chuyện sao?

Mã Đào một cước đạp lên ngực Tôn Khuê,

Tôn Khuê trực tiếp phun ra một búng máu, hôn mê ngay tại chỗ.

Đào Bảo núp trong bóng tối, cũng nhíu mày.

Lúc này, Trần An Nhàn một mực cưỡng ép khống chế tâm tình mình rốt cục khắc chế không được nữa.

Nàng lộ ra hàn quang, đột nhiên vọt tới Mã Đào.

Sắc mặt Mã Đào cũng đại biến, lập tức nói:

-Nhanh ngăn cản nàng!

Vài tên côn đồ tay cầm đủ loại vũ khí đồng loạt xông lên.

Trần An Nhàn cũng từ bên hông lấy ra nhị khúc côn.

Ba!

Trần An Nhàn trực tiếp công kích lưu manh gần nhất, trở tay chính là một cái nhị khúc côn, trực tiếp gõ lên trên trán của hắn.

Tên côn đồ ngay tại chỗ bị song tiết côn làm choáng váng.

Ba!

Nhị khúc côn tung lên, lại là đánh trúng mặt một tên lưu manh khác.

-A!

Tên côn đồ kia phát ra một tiếng hét thảm.

-Oa! Một bộ nhị khúc côn đùa nghịch rất bá khí a.

Đào Bảo xem đều hưng phấn.

Hắn vẫn luôn cho rằng nhị khúc côn chỉ là công phu trong phim, trông thì ngon mà không dùng được.

Nhưng không nghĩ tới, có người dĩ nhiên ở trong thực chiến đem uy lực nhị khúc côn phát huy cường đại như vậy.

Bị Trần An Nhàn đánh bại hai người nhanh như chớp, Thiết Lang bang chúng có chút khiếp đảm.

-Móa, đều lên hết cho lão tử…!

Mã Đào nổi giận.

Dưới sự uy hiếp của Mã Đào, Thiết Lang bang chúng lần nữa xông đến chỗ Trần An Nhàn.

Đùng đùng …..

Trải qua mấy phút đồng hồ ác chiến, toàn bộ người của Thiết Lang bang bị Trần An Nhàn đánh ngã, trong đó ít nhất hai người trọng thương.

Thanh niên đi theo Trần An Nhàn cũng ngã xuống, đầu dập trên đất, hôn mê bất tỉnh, bất quá tổn thương không nặng.

Mà làm cho người ta kinh ngạc là Trần An Nhàn một thân một mình dưới sự vây công dĩ nhiên không có quá nhiều tổn thương.

Bất quá, thể lực nàng cũng tiêu hao xong rồi, đứng đều lung lay sắp đổ.

Thời điểm đợi nàng lấy lại tinh thần, Mã Đào đã lặng lẽ đi đến sau lưng nàng.

Tay hắn nắm lấy đao nhọn, mắt lộ ra lệ khí:

-Vì sao không cùng lão tử ngủ? Ỷ vào bản thân xinh đẹp? Vậy ngày hôm nay lão tử sẽ phá hủy mặt của ngươi!

Nói xong, Mã Đào trực tiếp dùng đao đâm về bộ mặt Trần An Nhàn.

Trần An Nhàn căn bản không có khí lực né tránh, nàng nhìn thấy mũi đao đâm tới, tuyệt vọng nhắm mắt lại. . . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN