Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta
Đệ nhất vưu vật Đông Hải
Phía trước góc tường bên trái, mấy cái thanh niên ngậm lấy điếu thuốc đem một người thanh niên mang kính mắt vây ở góc tường.
-Uy, Triệu Phi, ngươi nói không có tiền là có ý gì?
Cầm đầu một thanh niên hít một ngụm khói, sau đó đem khói thuốc phun toàn bộ vào mặt thanh niên đeo kính mắt.
Thanh niên lạnh run đang bị một đám thanh niên vây lại kia chính là đồng sự của Đào Bảo, Triệu Phi.
Triệu Phi là nam nhân viên duy nhất ở sở Hôn Giới có giao tình không tệ lắm với Đào Bảo.
-Dương ca, ta, ta thật không có tiền, tiền lương tháng này còn chưa có phát đâu, ngươi cũng biết…
Phanh!
Thanh niên hút thuốc lá đạp tường mãnh liệt, sau đó dùng chân đạp vào ngực của Triệu Phi, lạnh lùng nói:
-Lão tử quản ngươi có tiền không có tiền, ngươi không có tiền thì cho lão tử đi chém giết, đi trộm!
Thanh niên hút thuốc lá chính là Trần Dương sở Hôn Giới.
Hắn và Đào Bảo, Triệu Phi giống nhau, đều là cố vấn bộ tư vấn tình yêu và hôn nhân.
Ngày hôm qua, trong lúc vô tình Đào Bảo nghe lén hắn và kế toán Lý Mẫn đang yêu đương vụng trộm, Lý Mẫn cũng đã kết hôn, hơn nữa, còn nghe lén được Lý Mẫn cùng Trần Dương tự tiện tham ô ba mươi vạn công khoản công ty, cũng ý đồ thừa dịp công ty cũng bị mua, lợi dụng trong thời gian chuyển giao tài vụ làm giả sổ sách, che dấu hành vi phạm tội tham ô công khoản của bọn họ.
Bình thường Trần Dương thoạt nhìn cũng là đẹp trai thoải mái, ở công ty được nhiều nữ hài thích.
Thế nhưng đều là giả nhân giả nghĩa.
Lúc này Trần Dương mới là bộ mặt thật.
Hắn vẻ mặt hung ác, vẻ mặt dữ tợn nhìn nhìn Triệu Phi, trên chân dùng sức.
Triệu Phi mặt lập tức biến đỏ lên, hô hấp tựa hồ cũng khó khăn.
-Triệu Phi, ngươi có phải muốn vào tù hay không a?
Trần Dương cười lạnh nói.
-Nhưng mà, Dương ca, ta thật sự không có tiền.
Triệu Phi vẻ mặt uể oải.
-Không có tiền? Không có tiền, ngươi con mẹ nó đi chết đi!
Trần Dương trực tiếp lấy ra đầu thuốc lá đang ngậm trong miệng, trực tiếp đâm vào mặt Triệu Phi.
Nhìn nhìn tàn thuốc vẫn còn lửa đỏ đang đâm về phía mặt mình, Triệu Phi mặt trắng xám, bị dọa trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Nhưng tàn thuốc cũng không có đâm xuống.
Hắn cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra, ngẩn người.
Tay của Trần Dương nửa đường bị người khác kéo ra.
-Đào Bảo…
Triệu Phi ngẩn người.
Trần Dương cũng là ngẩn người, hắn không nghĩ tới nửa đường giết ra cái một cái Đào Bảo.
-Đào Bảo, ngươi muốn chết sao?
Trần Dương rất nóng nảy.
Trước đây hắn và Đào Bảo cũng không ở một cái nghành, gặp nhau cũng không nhiều.
-Việc này để cho lão tử mất mặt ở trước mặt bằng hữu, vậy đừng trách lão tử không khách khí, liền ngươi cũng thu thập chung!
-Tự tìm chết?
Đào Bảo trừng mắt nhìn:
-Ngươi đang nói ta sao?
Thấy Đào Bảo một bộ thản nhiên thong dong, Trần Dương càng thêm nổi giận.
-Móa nó, ở trước mặt lão tử cũng dám trang bức đó!
Nói xong, Trần Dương nắm tay phải, trực tiếp vung mạnh về phía má trái Đào Bảo.
Nói thật, Trần Dương so với những lưu manh khác, vẫn có chút tài năng.
Tốc độ ra tay của hắn cũng khá nhanh.
Nếu như Đào Bảo vẫn là ba năm trước đây, căn bản là hắn trốn không thoát.
Không, nếu như Đào Bảo vẫn là ba năm, hắn cũng sẽ không quản việc vớ vẩn này.
Trần Dương rất tự tin, một đấm này tuyệt đối có thể khiến mặt Đào Bảo nở hoa.
Lúc ấy, thời điểm còn ở trường học, huấn luyện viên đều nói tốc độ đánh của hắn khá nhanh, người bình thường căn bản trốn không thoát.
Theo lý giải của hắn đối với Đào Bảo, gia hỏa này liền là một cái tầm thường phế vật.
Có thể cùng loại phế vật như Triệu Phi chơi chung một chỗ, có thể có cái tiền đồ gì?
-Cặn bã, trước khi chõ mõm vào, cũng không nghĩ kĩ bản thân mình có bao nhiêu cân lượng!
Nhưng mà, sau một khắc, Trần Dương liền ngây ngẩn cả người.
Đấm không trúng!
Một đấm này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của chính mình, dĩ nhiên lại đấm không trúng!
Cái này không khoa học.
Đào Bảo ngay ở trước mắt mình, cho dù từ từ nhắm hai mắt cũng không có khả năng đấm trượt a.
Nhưng nắm đấm của mình đích xác không có đánh tới vật gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Đào Bảo, nội tâm không khỏi lộp bộp một chút.
Tên kia đang cười.
Không sai, hắn đang cười!
Giờ khắc này, Trần Dương đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
-Trần Dương, ngươi đang làm cái gì?
Lúc này, một thanh niên trên cổ có xăm hình Liệp Ưng đã đi tới, không nhịn được nói:
-Hai cái cặn bã, đối phó nhanh lên, chúng ta đi ktv ca hát, nghe nói hôm nay mới tới mấy cái nữ sinh viên công chúa, ta đều đã đợi không được.
Hắn nhìn lấy Đào Bảo, nhếch miệng cười cười, lại nói:
-Ngươi rất thích lo chuyện bao đồng sao? Ta nói với ngươi, đã từng có người thích chõ mõm vào, sau đó, chân đã mất.
Nói xong, nam tử đột nhiên bắt đầu nhấc chân, đánh thẳng vào vị trí khớp đầu gối của Đào Bảo.
Nhìn ra được, nam nhân này đối với chiến đấu có nhất định nghiên cứu, biết trên thân thể chỗ nào điểm yếu cùng tử huyệt.
Thế nhưng.
Sau một khắc.
A!
Một tiếng hét thảm vang lên.
Phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không phải Đào Bảo, mà là thanh niên xăm hình Liệp Ưng này.
Hắn ôm hai chân trên mặt đất bắt đầu lăn qua lăn lại, mồ hôi lạnh trên trán ào ào rơi thẳng.
-Đào Bảo, ngươi đã làm gì bằng hữu của ta!
Trần Dương mặt khẽ biến, nói.
Đào Bảo vẻ mặt vô tội giang tay:
-Ta cũng không có làm gì, bằng hữu của ngươi… Có phải căng gân hay không?
Thanh niên xăm hình nghe xong, thổ huyết a.
-Mẹ kiếp! Ai căng gân có thể quất gãy chân? !
Chỉ là, vừa nhớ tới một màn kia, trong nội tâm thanh niên xăm hình lại càng không rét mà run.
Hắn vừa rồi ý đồ tập kích Đào Bảo, nhưng bị Đào Bảo nhẹ nhàng linh hoạt lách mình tránh đi, sau đó chân của hắn đã bị chân Đào Bảo quấn lấy.
Sau đó, Đào Bảo phát ra chút lực, trực tiếp đem chân của mình bẻ gảy!
Xương đùi dù không có gãy, cũng muốn nứt ra.
Thanh niên xăm hình cảm giác được, Đào Bảo đã hạ thủ lưu tình.
Nếu như hắn lại phát thêm chút lực, chỉ sợ hai chân mình cũng muốn phế mất.
Trần Dương có chút sợ.
Đào Bảo, có vẻ như, có chút mạnh mẽ.
-Ngươi, ngươi chờ đó cho ta!
Trần Dương hung ác nói.
Nói xong, Trần Dương đỡ lấy thanh niên hình xăm, nhanh chóng chạy trốn chật vật, hai người thật là hồ bằng cẩu hữu.
-Đào Bảo, cám ơn.
Triệu Phi mở miệng nói.
Đào Bảo thu xếp lại tâm tình, nhìn Triệu Phi liếc một cái, thản nhiên nói:
-Ngươi có phải bị Trần Dương bắt được nhược điểm gì hay không?
-Ai!
Triệu Phi một tiếng thở dài:
-Ta nhìn lén Lý Mẫn tắm rửa bị Trần Dương phát hiện.
Đào Bảo: …
-Ngươi nha, không phải là thích Hạ Tình sao? Vì quái gì đi nhìn lén Lý Mẫn tắm rửa?
Triệu Phi khẽ cười khổ:
-Hạ Tình? Ha ha. Tuy ta nói rồi, nếu như có thể sờ sờ bàn tay nhỏ bé Hạ Tình, đời này đều đáng giá. Nhưng trên thực tế, Hạ Tình đối với chúng ta loại tầm thường này mà nói, giống như là nữ thần cao cao tại thượng, có thể xa xa quan sát nhưng không thể cưỡng hiếp.
Đào Bảo khóe miệng giật giật:
-Nữ nhân này được hoan nghênh như vậy sao?
Triệu Phi trừng Đào Bảo liếc một cái:
-Ngươi vừa tới Đông Hải, khả năng là không hiểu rõ. Hạ Tình chính là vưu vật đệ nhất Đông Hải, không biết có bao nhiêu nam nhân dòm ngó Hạ Tình. Nếu không phải Diệp Hướng Dương cũng theo đuổi Hạ Tình, Đông Hải cũng không biết sinh ra bao nhiêu thảm án bởi vì theo đuổi Hạ Tình nha.
-Lời này có ý tứ gì?
-Diệp Hướng Dương là một đời trẻ tuổi nổi bật ở Đông Hải, có hắn, mọi người đều biết theo đuổi Hạ Tình không có hi vọng, cho nên liền buông tha, sẽ không bởi vì theo đuổi Hạ Tình mà đấu đến đầu rơi máu chảy, gián tiếp giúp cho Đông Hải hòa bình.
Triệu Phi nói.
-Ha ha a.
Đào Bảo có chút ít phiền muộn.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, vợ trước ly hôn vậy mà quá được hoan nghênh!
Hơn nữa, nam nữ ăn sạch!
So sánh Hạ Tình, trình độ được hoan nghênh của bản thân liền…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!