Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta
Làm sao ngươi biết?
-Ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?
-Tô tiểu thư, chứng nhận ly hôn là thật hay giả, rất dễ dàng tra ra được. Ta có bằng hữu công tác ở cục dân chính, chỉ cần nhập vào số hiệu ly hôn liền có thể tra được.
Đào Bảo cười mỉm nói.
Nhưng dưới cái nhìn của Tô Noãn Noãn, nụ cười này căn bản chính là của ác ma a.
-Nam nhân này, chuyện gì xảy ra? Dường như nắm giữ hoàn toàn bí mật của mình!
Qua thoáng chốc, Tô Noãn Noãn kiên trì nói:
-Ngươi đây là đe dọa!
-Vậy, đáp án đâu này? Tiểu thư quản lý nhân viên?
Đào Bảo tiến thêm một bước bức bách nói.
-Thế nhưng, ngươi không có ly hôn. . .
-Không, ta đã ly hôn. Chứng nhận ly hôn ta đều mang trên người đây a, bất quá, chỉ có hình của ta cùng hồ sơ, ảnh chụp cùng hồ sơ của vợ trước đã bị ta xé toang. Bất quá, số hiệu chứng nhận ly hôn vẫn còn bảo lưu rất tốt, ngươi có thể cho người đi nghiệm chứng.
Nói xong, Đào Bảo trực tiếp lấy ra một quyển chứng nhận ly hôn bị xé nát thành mảnh nhỏ.
Tô Noãn Noãn nhận lấy, mở ra.
Sờ vào trang giấy cảm xúc rất tốt, không giống như là ngụy tạo.
Nàng âm thầm nhớ kỹ số hiệu chứng nhận ly hôn, sau đó dùng WeChat gửi cho bằng hữu nàng, cũng là một người công tác ở cục dân chính.
Bằng hữu rất nhanh đem tin tức điều tra phản hồi lại.
Là thực.
Nam nhân gọi là Đào Bảo thật sự là đã ly hôn.
-Khục khục, Đào Bảo, ta nói này, ngươi không phải là tâm lý biến – thái chứ? Người bình thường sẽ một mực mang theo chứng nhận ly hôn bên người sao? Ta xem ngày cấp chứng nhận ly hôn, ngươi cũng đã ly hôn ba năm a.
Mặt mũi Tô Noãn Noãn biểu lộ tràn đầy nghi ngờ.
Đào Bảo phất phất tay chỉ:
-Không, ngươi không hiểu, ta đây là khích lệ bản thân. Lúc trước, vợ trước cho ta đeo rất nhiều nón xanh, ta tức không nhịn nổi, nên muốn thường xuyên mang theo chứng nhận ly hôn, tự mình thúc giục, mới có thể càng thêm vươn lên!
Đào Bảo nói, giọng điệu đau buồn, bi thương đến cực điểm, nhưng lại có khí thế hiên ngang.
Rất có thiên phú trở thành người diễn thuyết.
Nếu như sinh ở phương tây, không chừng sẽ là một chính khách xuất sắc.
Tô Noãn Noãn nghe xong cũng tràn lan tình thương của mẹ vô cùng, rất là đồng tình cảnh ngộ của Đào Bảo.
Nàng vỗ vỗ bờ vai Đào Bảo, nói:
-Đào Bảo, được! Ta đáp ứng để cho ngươi vào ở! Tiền thuê nhà này của chúng ta rất rẻ, một tháng một ngàn năm khối, so với các nhà xung quanh ước chừng thấp hơn phân nửa, trước tiên ngươi đưa nửa năm tiền nhà.
Đào Bảo mặt đen a.
-Không phải là 300 sao?
Đào Bảo nói.
Tô Noãn Noãn lại càng hoảng sợ:
-Ngươi, ngươi lại làm sao mà biết được?
Nam nhân này quá đáng sợ, làm sao cái gì cũng biết?
Tiền thuê nhà là 300 khối nhưng vẫn luôn là bí mật mà các thành viên trong nhà trọ Hắc Mân phải tuân thủ nghiêm ngặt đối với bên ngoài.
Nam nhân này làm sao biết?
-Đừng nhìn ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, làm sao ta biết được.
Đào Bảo dừng một chút, lại nói:
-Ta hỏi lần nữa, tiền thuê nhà bao nhiêu tiền?
-Ác, Ác Ma!
Vẻ mặt Tô Noãn Noãn phiền muộn.
Vốn định lừa gạt chút tiền thuê nhà, nhưng chiêu thức mình thường dùng đều bị nam nhân này xem thấu!
Đào Bảo lấy từ trong túi ra 1500 khối tiền, 500 là mình, một ngàn là từ chỗ Hạ Tình lấy tới.
-Ân, cho ngươi, ngươi viết cái biên lai, đã thu Đào Bảo nửa năm tiền thuê nhà một ngàn 800 khối.
Đào Bảo nói.
-Ah. . .
Tô Noãn Noãn ghi đến một nửa, đột nhiên phản ứng lại:
-Không đúng ngươi cho ta một ngàn năm, dựa vào cái gì muốn ta ghi một ngàn tám a? 300 khối này, ai chi?
-Đương nhiên là ngươi rồi.
Đào Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta giúp ngươi trở thành nữ Streamer miễn phí a?
Tô Noãn Noãn trừng mắt nhìn:
-Còn, còn thu phí a?
-Nói nhảm!
Đào Bảo trợn trắng mắt:
-Nếu không, ngươi lấy thân báo đáp?
Tô Noãn Noãn lui lại một bước về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn nhìn Đào Bảo:
-Lão nương cự tuyệt!
Nàng nghĩ nghĩ, sau đó cắn răng một cái, viết lên một ngàn tám trăm khối.
Viết xong biên lai, Tô Noãn Noãn tách thành hai phần, đem một phần trong đó cho Đào Bảo.
-Giao dịch hoàn thành, ân, Đào Bảo, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một thành viên trong nhà trọ Hắc Mân. Bất quá, thật đáng tiếc, hiện tại chủ nhà không có ở nhà trọ, khách thuê phòng số ba cùng phòng số bốn ra ngoài du lịch, cho nên, đại hội hoan nghênh buổi tối cũng chỉ có thể do ta cùng khách thuê phòng số 5 vì ngươi xử lý.
Lúc này, thanh âm cửa phòng dưới lầu mở ra, đồng thời thanh âm một nữ nhân vang lên:
-Ta đã trở về.
-A, thật là Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Tô Noãn Noãn cười nói.
Đào Bảo ngược lại là ngẩn người:
-Cái thanh âm này. . .
-Đào Bảo, đi, khách trọ phòng số năm trở về, chúng ta xuống dưới chào hỏi.
Tô Noãn Noãn lôi kéo Đào Bảo liền đi về phía dưới lầu.
Một nữ nhân, ước chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, tư sắc rất là khuynh thành phong thái.
Nàng đang thay quần áo.
Dù sao, bây giờ đang là mùa hè, bên ngoài hơi nóng.
-A, Hạ Tình, không nên như vậy.
Tô Noãn Noãn nhanh chóng nhắc nhở.
Không sai, tuyệt sắc vưu vật đang ở phòng khách thay quần áo chính là vợ trước của Đào Bảo, Hạ Tình.
-Hả?
Hạ Tình nghe được thanh âm có chút kinh hoảng của Tô Noãn Noãn, vì vậy liền ngẩng đầu.
Ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Tình cũng là hóa đá tại chỗ.
-Vì cái gì tên khốn nạn kia lại ở chỗ này?!
Lúc này, Hạ Tình rốt cục kịp phản ứng, cũng vội vàng một lần nữa đem váy ngắn mặc vào, sau đó nhìn chằm chằm Đào Bảo:
-Ngươi, ngươi . . .
-Ngươi ngươi cái gì? Thật cho rằng ta cảm thấy hứng thú với thân thể của ngươi? Cắt, bớt ảo tưởng, lão tử đã sớm. . .
Lúc này, Hạ Tình mới kịp phản ứng, hét lên một tiếng, hai tay ôm ngực, phẫn nộ trừng mắt Đào Bảo:
-Khốn nạn, không nên nhìn!
-Dừng
Đào Bảo bĩu môi, xoay người sang chỗ khác.
-Hàaa…!
Quay người về sau, Đào Bảo nhịn không được thở dài:
-Ba năm không gặp, Hạ Tình dường như càng trắng, làn da cũng càng mềm mại.
Lúc này, cuối cùng Hạ Tình cũng mặc xong quần áo.
Sau đó, Tô Noãn Noãn đem sự tình Đào Bảo vào ở nói ra.
-Không được!
Hạ Tình quyết đoán cự tuyệt:
-Nhà trọ Hắc Mân đều là nữ nhân, sao có thể để cho một người nam nhân vào đây ở? Hơn nữa còn là cái nam nhân biến thái!
-Ách, ta cho rằng, trước tiên ngươi nghi ngờ hắn kết hôn nha.
Hạ Tình sắc mặt biến hóa, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh hạ xuống:
-Nhân phẩm lại không được, còn nói gì kết hôn. Tóm lại, ta phản đối!
-Ai, tiểu Tình Tình, ngươi cũng phải đáng thương Đào Bảo a.
Tô Noãn Noãn nói.
-Hắn có cái gì tốt để đáng thương?
Tô Noãn Noãn thở dài:
-Ngươi không biết, vợ trước của Đào Bảo cho hắn đeo rất nhiều nón xanh, ở bên trong tâm linh của hắn lưu lại rất nhiều niềm đau khó mà quên đi.
Hạ Tình: . . .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!