Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Mau tới cứu ta!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Mau tới cứu ta!



Lúc này Đào Bảo mới kịp phản ứng, chính sự của hắn đều đã quên!

Chẳng quan tâm trả lời Bách Hợp, Đào Bảo nhanh chóng mở ra Thuận Phong Nhĩ.

-Tô Noãn Noãn, ngươi đã tiếp nhận lời mời của ta, cũng liền có nghĩa là, ngươi biết sẽ phát sinh cái gì?

Thanh âm của một nam nhân từ trong phòng KTV Tô Noãn Noãn vang lên.

Nam nhân hô hấp có một chút dồn dập.

-Không tốt!

Đào Bảo cho dù không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt nam nhân lúc này.

Hắn khẳng định đang nhìn chằm chằm ngực Tô Noãn Noãn, sau đó ánh mắt nóng rực tản ra.

-Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi, ngươi đừng xằng bậy a.

Tô Noãn Noãn lộ ra rất khẩn trương.

-A…, Tô Noãn Noãn tiểu thư, ngươi là muốn đánh điện thoại cầu cứu sao? Ha ha, tùy tiện làm, xin mời tự nhiên.

Nam nhân cười bất chấp mọi thứ không kiêng dè.

Rất nhanh thanh âm kinh hoảng của Tô Noãn Noãn vang lên:

-Làm sao lại như vậy? Không tín hiệu?

-Không phải không tín hiệu, là bị che giấu. A, ta nói thật cho ngươi biết, phòng, là gian phòng dành riêng của Phong ca ta, không chỉ gắn các thiết bị cách âm, còn gắn cả thiết bị che đậy tín hiệu, hơn nữa, còn gia cố gian phòng, kết cấu bức tường toàn bộ là bê tông cốt thép. Cho dù một trái lựu đạn đều tạc không ra.

Nam nhân dừng một chút, lại nói:

-Tô Noãn Noãn, ngươi đừng có hy vọng. Không có ai sẽ đến cứu ngươi.

-Ngươi, ngươi, ta sẽ tố cáo ngươi đấy!

Tô Noãn Noãn kinh hoảng nói.

Với tư cách là trạch nữ nghề nghiệp, chút công phu Taekwondo mèo ba chân của nàng, quả thật phù hợp tiêu chuẩn khoa chân múa tay.

-Ha ha!

Nam nhân bất chấp mọi thứ không kiêng dè cười:

-Ta sẽ đem toàn bộ quá trình chúng ta ba ba quay lại, nếu ngươi dám cáo ta, ta liền đem chút video này gửi cho người nhà của ngươi, bằng hữu.

-Ngươi, ngươi. . . Đào Bảo! Mau tới cứu ta!

Tô Noãn Noãn lớn tiếng kêu lên.

-Ha ha, gọi thỏa thích đi, ta ngược lại nhìn xem ai có thể tới cứu ngươi? A, đã quên nói cho ngươi, mười mấy cái tiểu đệ của ta đều ở ngoài cửa trông coi, ta đã hạ xuống tử mệnh lệnh cho bọn họ, ai tới cũng không cho vào, trừ phi là chuyện đặc biệt trọng yếu.

Nam nhân dường như thấy bản thân cẩn thận mà kiêu ngạo.

Đào Bảo nhíu mày, trực tiếp chạy như điên ra ngoài.

Sau lưng, nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp hô lớn:

-Tiên sinh, mời tính tiền.

Nhưng lời còn chưa dứt, Đào Bảo liền đã chạy ra khỏi cửa hàng KFC.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Gặp qua quịt nợ.

Nhưng còn chưa thấy ai vì một ly Cocacola mà quịt nợ.

Người kia đến cùng rất không điểm mấu chốt a!

Đào Bảo không có thời gian rỗi để ý tới mấy người nghị luận trong quán KFC, hắn lấy tốc độ cực nhanh chạy đến trước cửa phòng KTV Tô Noãn Noãn đang ở, liếc nhìn.

Quả nhiên, chính như cái Phong ca kia nói, cửa phòng KTV đứng một ít tên côn đồ.

Người hơi nhiều, coi như là Đào Bảo, xử lý xong chỉ sợ cũng cần hao phí một ít khí lực.

Mà Tô Noãn Noãn ở trong gian phòng đã nguy trong sớm tối.

Đào Bảo xoay chuyển ánh mắt, nảy ra ý hay.

Hắn nghênh ngang đi tới.

-Đứng lại, làm gì đó!

Một tên côn đồ trong đó ngăn cản con đường của Đào Bảo.

Đào Bảo liếc nhìn phòng cửa, thản nhiên nói:

-Mở cửa phòng ra.

-Ha ha, chẳng lẽ ngươi là cứu binh mà cô bé bên trong mời sao? Liền cái thân thể ốm yếu này, liệu có thể chịu được một đấm của lão tử sao?

Ba!

Đào Bảo trở tay chính là một tát, trực tiếp quất đỏ nửa bên mặt tên côn đồ.

Tát tên côn đồ có chút mộng.

Phản ứng kịp, tên côn đồ giận dữ.

Nhưng Đào Bảo lại là một tát, sau đó thản nhiên nói:

-Lão đại các ngươi muốn xảy ra chuyện, biết không?

-Xảy ra chuyện gì?

Tên côn đồ vô ý thức nói.

-Nghe qua đại án giết người liên hoàn mất tích ở Đông Hải sao? Hung thủ lấy thủ đoạn ra mắt làm lý do, thăm dò nam nhân, sau đó liền giết.

Đào Bảo thản nhiên nói.

-Nghe nói, hung thủ đã bị bắt được.

-Cái rắm! Bị bắt được, đấy chỉ là kẻ bắt chước! Hung thủ thật sự đang ở bên trong!

Đào Bảo chỉ chỉ phòng.

Cái gì? !

Mọi người sắc mặt đại biến.

-Trách không được cô bé kia bình tĩnh như vậy, nguyên lai là sát nhân cuồng ma a!

-Ngươi còn phí lời cái gì, mở cửa nhanh lên a!

Có người thúc giục nói.

-Được được.

Nói xong, tên côn đồ đầu lĩnh đem cái chìa khóa đâm vào mắt khóa, sau đó mở cửa, vọt vào như ong vỡ tổ.

-Phong ca, ngài không có việc gì chứ?

Nam nhân trong phòng ngẩn người, lập tức giận dữ:

-Làm gì đó? Các ngươi làm gì đó? Ta đang muốn lên cô nàng này, các ngươi xông tới làm gì vậy!

-Phong, Phong ca, cô nàng này lên không được a.

Ba!

Nam nhân trực tiếp một tát thẳng đến mặt tên côn đồ thủ lĩnh:

-Ngươi nói cái mẹ gì thế? Vì cái gì không thể lên?

-Phong ca, nữ nhân này là hung phạm giết người liên hoàn ở Đông Hải.

Tên côn đồ thủ lĩnh nói.

Ba!

Nam nhân lại là một tát.

-Giết người mẹ ngươi a, ngươi gặp qua hung thủ giết người liên hoàn yếu như vậy chưa?

Hắn dừng một chút, cũng là ý thức được cái gì, lại nói:

-Ai? Ai báo cho các ngươi, nàng là sát thủ liên hoàn?

-Hắn!

Tên côn đồ đồng thời chỉ hướng Đào Bảo xuất hiện ở cửa.

-Đào Bảo!

Tô Noãn Noãn trực tiếp nhào tới trong lòng Đào Bảo, hốc mắt ủy khuất đều phiếm hồng.

Đào Bảo sờ lên đầu Tô Noãn Noãn, cười cười nói:

-Đều thu được sao?

-Ân.

Tô Noãn Noãn từ trong áo lót lấy ra một cái bút ghi âm.

Nam nhân sắc mặt đại biến.

Hắn có thể che đậy tín hiệu điện thoại, nhưng không thể che đậy được bút ghi âm a.

-Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đem cái bút ghi âm giành lại đây a!

Nam nhân quát.

Tên côn đồ này mới kịp phản ứng, như ong vỡ tổ hướng Đào Bảo đánh tới.

Tới phiên Tô Noãn Noãn sắc mặt đại biến.

Đào Bảo trực tiếp đem Tô Noãn Noãn che chắn sau lưng, mỉm cười nói:

-Báo động đi, nơi này do ta ngăn cản, tất cả bọn họ, ai cũng không thể chạy ra khỏi phòng.

-Được!

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, không giống như Hạ Tình, Tô Noãn Noãn ngược lại rất là tín nhiệm Đào Bảo.

Sau khi Tô Noãn Noãn rời đi, Đào Bảo xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt cũng hưng phấn:

-Cho dù nhân vật phản diện đánh thành trọng thương cũng coi như là chính nghĩa?

-Con mẹ mày, không biết lượng sức.

Thủ lĩnh lưu manh chạy nhanh nhất, dẫn đầu vọt tới bên người Đào Bảo, sau đó một đấm chính là hướng trên trán Đào Bảo.

-Quá chậm!

Đào Bảo trở tay bắt lấy cổ tay thủ lĩnh lưu manh, lấy lực mượn lực, thuận thế chính là ném qua một cái.

Răng rắc!

Cũng không biết cái xương sườn nào đã đoạn, thủ lĩnh lưu manh hét thảm tại chỗ.

Cái khác lưu manh đều hút một ngụm khí lạnh.

-Mẹ kiếp, người này quá mạnh mẽ, một chiêu liền phế đi Cường ca.

-Đệch, các ngươi lên a…! Cùng tiến lên!

Tô Noãn Noãn đều chạy mất dạng, Phong ca rất là nóng nảy.

Ở dưới sự thúc giục của nam nhân, bọn côn đồ ỷ vào người đông thế mạnh, một loạt mà lên.

Nhưng Đào Bảo chẳng những không có lùi bước, ngược lại nghịch thế mà lên, phản tập kích qua.

Đào Bảo tốc độ cực nhanh, hai ba cái hô hấp, liền đi tới nhóm lưu manh.

Đùng… đùng…, một trận quyền đấm cước đá, trên mặt đất đã nằm một mảnh xiêu xiêu vẹo vẹo.

-Hô

Đào Bảo phủi tay:

-Tập thể dục hoàn tất, tới phiên ngươi.

Mới vừa rồi vị Phong ca này còn hò hét rất trâu chó, hiện tại liền choáng váng.

Một ít tiểu đệ này của hắn tuy không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng cũng chưa từng xuất hiện trường hợp trong vòng một phút đều bị dọn dẹp toàn bộ.

-Ngươi đừng qua! Ngươi biết muội muội ta là ai không? Ta nói với ngươi, muội muội ta. . .

Nói còn chưa dứt lời, Đào Bảo trực tiếp trước mặt một đấm thẳng, trực tiếp đánh nát mũi nam nhân.

Nam nhân ngay tại chỗ hôn mê rồi.

-Mẹ kiếp, thật là não tàn, dĩ nhiên cầm muội muội tới uy hiếp ta. Muội muội của ngươi là ba đầu sáu tay, hay là ngưu quỷ xà thần? Ngươi cho rằng Bảo ca sẽ sợ một nữ nhân?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN