Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Người theo đuổi vợ trước!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Người theo đuổi vợ trước!



Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, sắc đẹp thập chí không kém Hạ Tình.

Nàng có mái tóc dài, hơi nâu, cuộn vòng ở sau đầu, lộ ra thành thục mà giỏi giang.

Khuôn mặt trái xoan trắng nõn không tì vết điểm thêm phấn lót nhàn nhạt, hai má tô điểm một vùng hơi hơi ửng đỏ. Hai hàng lông mi thật dài chớp chớp, màu lam nhạt dưới viền mắt không hiện ra chút nào đột ngột, đôi mắt càng là giống như sao trời phảng phất có linh tính đang chậm rãi chuyển động.

Sóng thu dập dờn, quyến rũ tự nhiên.

Nàng mặc một bộ Jumpsuit màu đen, bên ngoài cũng khoác lấy một chiếc âu phục màu đen, cặp mông được bao bởi váy ngắn, trước ngực đầy đặn cao cao ưỡn lên, phảng phất muốn nhanh chóng phá tan bộ Jumpsuit đang trói chặt bộ ngực, tương đối có lực xung kích ánh mắt.

-A…, mỹ nữ thật là xinh đẹp, so với bộ ngực của Hạ Tình thật là có chút lớn.

Đào Bảo cầm lấy ảnh chụp gật gù bình luận.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm lãnh đạm của Hạ Tình:

-Ngực tuy nhỏ, chung quy vẫn được hoan nghênh so với tiên sinh ba giây a!

Đào Bảo mặt sạm lại:

-Ba giây có chút quá đáng a, ba phút hẳn là có.

Hạ Tình cười lạnh:

-A, ba phút, ngươi phát biểu thật tốt a. Loại hình nam nhân tự mình thẩm du a.

-Ngươi chỉ cho phép ngươi trở nên xinh đẹp, người khác không thể tiến bộ sao? Ta nói với ngươi, ba năm này, ta cũng là có đề thăng không ít.

-A…. . .

Hạ Tình nhếch miệng cười cười:

-Bây giờ có thể kiên trì năm phút đồng hồ sao? Thật đáng chúc mừng, thật đáng chúc mừng.

Đào Bảo mặt sạm lại:

-Nữ nhân này!

-Uy, Hạ Tình, nam nhân có một số tôn nghiêm không thể chà đạp. Đừng để cho ta phải vạch trần bí mật của ngươi a.

Đào Bảo thản nhiên nói.

Sắc mặt Hạ Tình khẽ biến, khóe miệng nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói cái gì, trực tiếp rời đi.

-Nữ nhân này thật là không nghe lời, rõ ràng biết nhược điểm của mình trong tay người khác, còn kiêu ngạo như vậy.

Đào Bảo ổn định lại cảm xúc, ánh mắt lần nữa rơi xuống tấm ảnh trên tay.

-Ân, nếu như đã ở nhà trọ Hắc Mân, vậy nữ nhân này chẳng lẽ cũng đã ly hôn sao? Oa, thật là phung phí của trời a, nữ nhân xinh đẹp như vậy, vậy mà cam lòng cùng nàng ly hôn.

Đào Bảo lắc đầu, rất là tiếc hận.

-Ách, lại nói tiếp, mình cũng là đem Hạ Tình thả chạy. Nhưng, thế nhưng, bảo Ca tuyệt đối không nghĩ tới Hạ Tình sau khi giảm béo vậy mà biến thành tuyệt đại vưu vật! A, thật là tính sai. Sớm biết Hạ Tình còn có tiềm lực vịt con xấu xí biến thành thiên nga, lúc trước nói cái gì cũng không đồng ý ly hôn. Cái này thật là thiệt thòi lớn, trực tiếp ném đi một người con dâu cấp bậc nữ thần.

-Đào Bảo, nhìn cái gì đấy? Úc, Diệp Băng Vũ a. Chính là khách trọ đã từng ở phòng số sáu, rất đẹp a? Không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn đủ tiêu chuẩn bạch phú mỹ. A, đúng rồi, cái ấm nam tổng giám đốc truy cầu Hạ Tình chính là song sinh với Băng Vũ, anh trai Diệp Hướng Dương. Hai huynh muội, mỗi người thành lập một cái công ty.

Lúc này, Tô Noãn Noãn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nói.

-Đúng rồi, theo ngươi nói, còn một cái khác truy cầu Hạ Tình, là bạn đại học của nàng?

So với vị ấm nam tổng giám đốc, Đào Bảo càng để ý đến người bạn học đang theo đuổi Hạ Tình.

-A, đúng vậy.

Tô Noãn Noãn nói.

-Tên hắn gọi là gì?

Tô Noãn Noãn giang tay ra:

-Không biết. Hạ Tình rất bảo mật, chúng ta chỉ biết có một người như thế, a, còn gặp qua một lần.

Trong nội tâm Đào Bảo thoáng giật mình:

-Vậy vóc dáng của hắn thế nào?

-Ân. . .

Tô Noãn Noãn trầm ngâm suy tư nửa ngày, sau đó mới nói: -Miêu tả không được, tóm lại rất có dáng là được.

Đào Bảo trợn trắng mắt.

Hắn không có ảnh chụp chung các bạn thời đại học, cũng không cách nào để cho Tô Noãn Noãn phân biệt, đành phải thôi.

-Đúng rồi, Noãn Noãn, Diệp Băng Vũ, vì sao lại chuyển đi?

Đào Bảo thuận miệng hỏi.

Tô Noãn Noãn giang tay ra:

-Ai biết.

Sau đó, Tô Noãn Noãn lại kích động nói:

-Chuyện kia, Đào Bảo, ngươi mau lại đây hướng dẫn một chút bố cục phòng ta, nên bố trí làm sao?

-Làm sao bố trí đều không sao cả, quan trọng là, ngươi muốn trong màn ảnh xuất hiện cái gì.

Đào Bảo vừa thu thập gian phòng, vừa nói.

Kỳ thật cũng không có gì có thể thu thập.

Khách thuê trước đã đem gian phòng chỉnh lý sạch sẽ, chỉ cần xách giỏ vào là ở được.

-Trong màn ảnh nên xuất hiện cái gì?

Tô Noãn Noãn đi theo sau cái mông Đào Bảo, hỏi tiếp.

-Tất chân, ‘quần chữ T’, loại viền tơ lụa, một bộ đầy đủ sau đó nằm xuống trên giường, điều chình màn ảnh chiếu lên giường. Bảo đảm với ngươi, nhân khí tăng vọt.

Đào Bảo nói.

Tô Noãn Noãn: . . .

-Cái này, đây không phải là tục tao a?

-Ân. Phong trào táo bạo thì mới có thể tiêu phí nhanh chóng, tục mới có thể nóng.

-Không đúng, việc này cùng lúc trước chúng ta nói cũng không đồng dạng a. Không phải ngươi muốn dạy ta lấy nhã tao thủ thắng sao?

Đào Bảo xoa xoa đầu Tô Noãn Noãn:

-Noãn Noãn, đây là ta đang dạy ngươi đạo lý nhân sinh. Ngàn vạn không nên tin người xa lạ. Đây chính là một khoản tài phú nhân sinh đích thực quý giá, tin tưởng nhất định đối với tương lai của ngươi sẽ sản sinh ảnh hưởng rất lớn.

Tô Noãn Noãn: . . .

-Hạ Tình nói không sai, người nam nhân này, thật sự, không biết xấu hổ!

-Lừa đảo! Cầu chúc ngươi cả đời đều làm lưu manh!

Tô Noãn Noãn thở phì phò rời đi.

Đào Bảo thở dài:

-Trách không được bản thân một mực không có duyên với nữ nhân, có lẽ thật sự không giỏi cùng nữ nhân sống chung a.

Bất quá, những việc này đều không sao cả, đối với Đào Bảo mà nói, tìm ra người bạn gái trên mạng mất tích mới là chuyện gấp gáp, bởi vì việc này liên lụy tới một chuyện cực kỳ trọng yếu.

Đơn giản thu xếp lại tâm tình, Đào Bảo quyết định đem đồ đạc của mình dời qua.

Hắn đi đến trước cửa phòng số 2, gõ cửa.

-Tên lường gạt, đừng nói chuyện với ta!

Hiển nhiên cơn giận của Tô Noãn Noãn vẫn còn sót lại chưa tiêu.

Đào Bảo toát mồ hôi.

-Ta đi thu dọn đồ, ngươi ở nhà nhớ đóng cửa kỹ càng.

Nói xong, Đào Bảo liền rời khỏi nhà trọ Hắc Mân.

Về nước, Đào Bảo lựa chọn là nhà dân ở thôn Thành Trung với tư cách là điểm dừng chân tạm thời.

Bởi vì trong túi không có tiền, kinh tế túng quẫn, Đào Bảo chỉ có thể trả một tháng tiền thuê nhà.

Chủ nhà là một nữ nhân hai ba mươi tuổi, dù là tướng mạo, hay là khí chất đều rất giống nữ nhân long đong vất vả, hơn nữa, làm người vô cùng chua ngoa.

Mỗi lần Đào Bảo đi làm về, nữ chủ nhà đều dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn hắn.

Đào Bảo đã sớm nghẹn đầy bụng.

Nếu không phải tiền thuê nhà ở thành phố Đông Hải quá cao, mà bản thân lại không có tiền, Đào Bảo đã sớm dọn đi rồi.

Trở lại thôn Thành Trung, trước cửa phòng của mình, mặt Đào Bảo lập tức âm trầm.

Đồ đạc của hắn đều chồng chất ở ngoài cửa, khóa cửa phòng cũng đã đổi mới.

-Con bà nó, được! Tiền thuê nhà ngày mai mới đến kỳ nha. Đệch!

Nếu là ba năm trước đây, Đào Bảo khẳng định sẽ dàn xếp ổn thỏa, cầm lấy đồ đạc của mình liền đi.

Nhưng bây giờ Đào Bảo cũng không phải là người lương thiện gì.

Hắn đi thẳng tới trước cửa nữ chủ nhà.

Cửa phòng nữ chủ nhà đóng chặt.

Đào Bảo gõ cửa, nhưng cũng không có người đáp lại.

Xem bộ dáng là không có ai.

Đào Bảo thầm nghĩ qua thoáng chốc, một lần nữa khởi động Thuận Phong Nhĩ.

-Tiểu Mai, có người gõ cửa.

Thanh âm của một nam nhân vang lên, thanh âm rất nhỏ, dường như rất khó nghe thấy.

-Không cần quản hắn, coi như bên trong không có người. Chúng ta tiếp tục, lần này, ngươi dưới, ta trên.

Đây là thanh âm nữ chủ nhà chua ngoa.

-Con hồ ly lẳng lơ lại bắt đầu, ban ngày liền cùng người lêu lổng, thật là không biết xấu hổ a.

Sau đó, khóe miệng Đào Bảo hơi hơi nhếch lên, dường như nghĩ đến một cái chủ ý không tệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN