Nhân bản! - chương 19: Cuộc tàn sát Găng Tơ và OCE.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Nhân bản!


chương 19: Cuộc tàn sát Găng Tơ và OCE.


Tại cảng OCE
Tại cảng OCE.

Khánh Hàn lái siêu xe tới cảng OCE, anh đậu xe qua bên vệ đường và mở cửa bước xuống. Vẻ mặt anh lạnh toát bước đi tới nơi vệ sĩ của Găng Tơ đang đứng đó. Anh biết bọn chúng muốn chơi anh thôi, anh còn biết có người đứng sau gây nên chuyện này để anh dấy động Găng Tơ khiêu khích OCE đây mà. Để cho ba anh trở nên đau đầu, đứng ngồi không yên.

Người Găng Tơ thấy Khánh Hàn tới liền báo: “Khánh Hàn đã tới!”

“Cho anh ta vào đi!” Bên đầu dây đáp lại.

Người Găng Tơ tránh ra nhường đường cho Khánh Hàn đi vào. Anh đi vào trong đi qua mấy container chẳng cần phải nhờ người dẫn đường vì đây là nơi thuộc địa phận của tập đoàn OCE do Găng Tơ chiếm đoạt mà thôi.

Anh đến nhà kho giữ lạnh các loại thịt tươi nhưng kho này đã bỏ hoang. Anh đi vào bên trong nó khá chi là nặng mùi thối của những cục thịt đông lạnh trên những chiếc bàn chế biến. Anh bình thản đi thẳng vào trong nữa.

Lúc này, Uy Vũ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ tay bị trói lại. Một bên tóc mai anh dính máu đã khô lại, áo anh in hằn những vệt máu từ những vết thương rỉ máu bên trong.

Khánh Hàn lo lắng nhìn Uy Vũ, đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Key đang ngồi như ông hoàng cười nham nhở ở kia.

“Tôi đã sợ rằng anh không tới đấy!” Key đứng dậy thản nhiên nói.

Khánh Hàn nhếch môi cười nhạt rồi tắt ngay thay vào đó vẻ lạnh lùng, anh nhìn sang Uy Vũ nhẹ giọng nói: “Uy Vũ, cái thằng này cứ thích tao vào con đường muốn gây tội lỗi nhợ, mày không sao đấy chứ? Tại sao lại để bị bắt vậy?”

“Tao thế này mà mày còn đùa được sao, cứu tao đi!”

Uy Vũ nói giọng yếu ớt sau khi bị bọn chúng đánh bầm dập.

“Nhiều lời rồi đấy!” Key lạnh giọng lên tiếng, kề thẳng súng vào Uy Vũ tiếp lời: “Tôi sẽ thả bạn của anh nếu như anh…”

“Nếu như sao?…” Khánh Hàn nhếch môi lạnh nhạt, trầm giọng: “Muốn trừ khử tao thì cứ nói thẳng đừng cứ vòm vo tam quốc mang Uy Vũ ra uy hiếp tao?” Khánh Hàn nhìn Uy Vũ, nghiêm túc nói: “Uy Vũ, tao cần mày cho tao lương thiện đấy?”

Uy Vũ nhíu mày khi nghe Khánh Hàn nói một câu hàm ý như vậy.

Key cảm thấy nực cười khi nghe Khánh Hàn nói thế: “Người như anh mà cũng cần lương thiện sao?”

Khánh Hàn không nói nhiều nữa, đang định cho tay vào túi quần để lấy một thứ thì bị đàn em Găng Tơ chĩa súng vào. Anh mặc kệ bình thản lấy ra cái USB ném lên bàn, gằn giọng nói:

“Cái mày cần ở đó, thả Uy Vũ ra đi!”

Key nhếch môi cười đắc ý khi Khánh Hàn làm theo yêu cầu của cậu. USB có chứa bí mật của OCE cũng như những thông tin mật về thế lực tài phiệt của anh ngoài OCE ra.

“Khánh Hàn… mày định phản bội ba mày sao?”

Uy Vũ lên tiếng thất thanh khi Khánh Hàn quyết định như thế, chấp nhận phản bội OCE để cứu anh. Key sai người cởi trói cho Uy Vũ.

Khánh Hàn chống tay lên bàn, nhìn Key với ánh mắt sắc lạnh:

“Đó là những gì mày muốn, trong USB đó còn chứa những tài liệu khác. Hãy biết là không phải chỉ giết mình tao là mày thoát được kẻ khác. Cho nên, dừng ngay những việc rác rưởi của mình đi. Nếu mày thật sự muốn sống.”

Nói rồi Khánh Hàn quay lưng định đi lại chỗ Uy Vũ đỡ anh, thì chợt Khánh Hàn nhìn thấy ở một góc bên kia tay trái có bóng một cô gái mặc đồ đen từ trên xuống dưới, không nhìn thấy rõ mặt và anh bất ngờ khi nhìn thấy cô gái đó mang đôi giày thể thao màu trắng có hình lá bài con át. Anh chợt nhận ra, đó không phải là đôi giày độc quyền có một không hai của anh sao?

Key vừa nghe vừa nhếch môi cười giễu cợt với những lời nói nhẹ nhàng nhưng cũng lạnh lùng của Khánh Hàn. Cậu lên tiếng:

“Nhưng mà… Nếu như mọi thứ sẽ kết thúc khi anh chết…”

Khánh Hàn nhíu mày nhìn ra phía cửa định tiến đến đó nhưng nghe Key nói, anh quay lại nhìn cậu ta thì cậu ta đã giơ khẩu súng nhằm thẳng vào anh bóp cò và…

“Pằng… “

“Khánh Hàn…” Uy Vũ thét lớn lên.

Viên đạn xuyên thằng vào bả vai phải của Khánh Hàn, anh giãn căng đôi đồng tử, bước chân anh loạng choạng và ngã phịch xuống sàn. Máu bắt đầu loan ra dưới nền.

Key bất ngờ khi cậu chưa hề nổ súng bắn Khánh Hàn thì một phát súng khác nổ ra và bắn cậu không biết từ đâu ra. Key cùng đàn em cũng đều nhòm ngó xung quanh một cách dè chừng.

Bất chợt Tiểu Qủy bước vào với dáng vẻ thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Tiểu Qủy lên tiếng hỏi:

“Tiếp tục nhiệm vụ đi, tôi sẽ quay lại cho chủ tịch xem. Còn phát súng kia không phải do tôi bắn, mà thôi đừng truy cứu nữa. Nhân cơ hội nhanh tay giết chết anh ta đi.”

Tiểu Qủy vừa nói vừa lấy máy quay ra, quay cận kề mặt Khánh Hàn.

Giờ Khánh Hàn cảm thấy rất đau đớn, anh đã nhìn thấy người đã bắn anh là cô gái mang hình tượng Harley Quin nhưng giờ anh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi nhiều, vì vết thương đang mất máu này, ánh mắt anh nhìn thẳng lên trần nhà. Còn Uy Vũ thì lại bọn đàn em Găng Tơ cầm súng kiềm hãm lần nữa nên chẳng thể làm được gì còn bị đẩy ra khỏi kho.

Key cầm súng đi lại chỗ Khánh Hàn chĩa thẳng vào anh với vẻ mặt khinh thường, nhếch môi lạnh nhạt lên giọng nói:

“Tại sao trên đời này lại có người như anh chứ, Khành Hàn? Một sát nhân vô tình. Một người có thế lực khủng khiếp như anh tồn tại. Một kẻ không thể nào trừ khử được?”

Vẻ mặt của Key trở nên rực lửa tức giận nhìn Khánh Hàn. Khánh Hàn chỉ biết nhìn Key với ánh mắt của sự nhói đau nhưng vẫn toát lên vẻ băng lãnh vốn tồn tại trong anh.

” Này, giờ anh nghĩ tâm trạng tôi thế nào? Tôi liệu muốn nhận tội chết ở nơi này không? Tôi đã rất tò mò. Tại sao một kẻ như anh có thể tự do xuất hiện rồi biến mất… Hoa Lily trắng với đôi giày có lá bài hình con át, giết người mà còn làm màu. Anh khiến người khác thật dễ nổi điên đấy…”

Key gằn giọng nói lớn ánh mắt chất chứa nỗi căm phẫn nhìn Khánh Hàn và cúi người kề súng vào thái dương anh:

“Anh phải chết thì mọi tổ chức khác mới yên được, chính anh cũng đã lôi tôi vào tò mò một người như anh. Giờ anh chết thì mới có thể kết thúc được. Phải kết thúc…”

Key thét lớn, cứ liên tục chỉa học súng mạnh vào thái dương của Khánh Hàn.

Khánh Hàn vẫn vậy, anh vẫn nằm bất động nghe những lời chửi mắng nặng nề của Key. Còn Tiểu Qủy vẫn bình thản cầm máy quay trực tiếp sự thê thảm của Khánh Hàn với vẻ thích thú.

Đôi mắt Key sắc lẻm nhìn khẩu súng, đứng dậy quay người bóp cò súng “cành cạch”:

“Đến lúc anh phải chết thôi, Khánh Hàn!”

Nhân cơ hội Key đứng dậy không để ý gì, Khánh Hàn lấy lá bài trong túi áo khoác ra liếc mạnh vào cổ sau gáy của Key một cách chuẩn xác. Lá bài ghim thẳng vào cổ Key khiến cậu đau nhói giật mình tháo lá bài ra ngay, máu phun ra.

Khánh Hàn nhanh chóng đứng dậy đôi co với Key. Anh bị Key đè mạnh xuống bàn, cố cầm súng để bắn anh cho bằng được.

“ZÁ… chết đi!”

Key gằn giọng , cố gắng sức để hạ gục Khánh Hàn nhưng KHánh Hàn đã dùng sức đẩy mạnh Key ngã phịch xuống sàn dành lấy khẩu súng bắn vào chân Key một cái “pằng”.

Tiểu Qủy cầm gậy đi lại tấn công nhưng cũng bị Khánh Hàn bắn vào chân ngã khụy xuống đau nhói.

Nét mặt Khánh Hàn trở nên lạnh lùng trông thấy nhìn không khác gì một sát nhân máu lạnh, mồ hôi trên trán anh nhễ nhại. Anh liên tục phả ra hơi thở đau nhói từ vết thương ở vai nhưng cố chịu đựng.

Đàn em Găng Tơ nghe thấy có tiếng súng đều chạy vào, ngay lập tức Khánh Hàn cầm súng chỉa thẳng vào Key khiến bọn chúng không dám manh động. Anh cúi người xuống lấy cái USB khỏi áo của Key và trầm giọng nói:

“Có lẽ mày đã không cho tao lương thiện rồi?”

“Vậy thì anh giết tôi đi?” Key gằn giọng nói lớn.

Uy Vũ chạy vào, vội khuyên Khánh Hàn: “Mày không nên giết chết cậu ta? Bắt cậu ta vào ngục ngồi để trị tội thôi!”

Khánh Hàn quay lại nhìn Uy Vũ nhếch môi cười nhạt rồi tắt ngay, sau đó quay lại nhìn Key:

“Thằng nhóc này, nó thách tao giết nó đấy? Giờ mày có ngăn tao giết nó cũng chẳng được đâu.”

“Mày giết nó, thì sẽ ngồi ngục đá đấy và còn gây hiềm khích với Găng Tơ, không khéo ba mày sẽ tàn nhẫn với mày hơn sống không bằng chết đó.” Uy Vũ nhíu mày lo lắng nói.

“Nhưng tao muốn nó chết!”

“Pằng!”

Một phát một Khánh Hàn cầm súng bắn Key một phát khiến đàn em ai cũng giật mình kể Uy Vũ.

Không dừng lại đó, Khánh Hàn còn cầm súng chĩa thẳng về phía cửa sắt bắn những phát súng liên tục một cách dữ dội theo đường hàng ngang. Cánh cửa sắt hiện lên những đường ngang với những lỗ mà viên đạn xuyên thủng qua.

Bọn đàn em Găng Tơ không biết Khánh Hàn bắn gì ở cửa mà bắn liên tục đến thế.

Khánh Hàn quay lại thả súng phịch xuống nhìn bọn đàn em Găng Tơ có vẻ hoảng hốt, anh chợt cười nhạt và tắt lịm đi chỉ trong vài giây. Anh bắn vào cửa sắt đó vì thấy có cái đáng bắn thôi. Anh biết đằng nào cũng sẽ có những giọt máu đỗ phía sau cánh cửa sắt đó. Anh quay lại nhìn Key nhếch môi lạnh nhạt:

“Đau chứ, bị bắn bả vai là chuyện thường thôi! Tao rất muốn giết chết mày nhưng nếu tao giết mày sẽ có người hận tao đấy. Không nói nhiều nữa, Uy Vũ mày xử lý đi tao mệt rồi!”

Ánh mắt anh vừa nói vừa nhìn Uy Vũ một cách ẩn ý gì đó nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường với vẻ mặt có chút thấm mệt.

Dứt lời, Khánh Hàn rời khỏi đây đi lướt qua Uy Vũ một cách lạnh lùng. Uy Vũ chỉ biết lo lắng nhìn anh rồi nhìn sang Key thở nhẹ một cách ngán ngẩm.

Key nằm im bất động một chỗ không khác gì Khánh Hàn vừa rồi, máu từ bả vai chảy ra thật nhiều. Cậu không hiểu sao, Khánh Hàn bị bắn như thế mà vẻ mặt anh ta vẫn tỉnh như ruồi chẳng có chút đau đớn nào thế kia.

“Khánh Hàn này khó lòng mà hạ gục được anh ta? Cần phải có kế sách dài dài…” Key nghĩ thầm trong đầu, cậu liên tục thở hổn hển và chóng mặt vì mất máu.

Khánh Hàn đi ra khỏi kho lạnh, người anh bám đầy mùi tanh của thịt thối rửa bên trong kia, áo thun trắng bên trong của anh dính đầy máu từ vết thương rỉ ra thật nhiều. Lúc này anh mới cảm thấy đau đớn vô cùng, chống tay vào tường vì đứng không vững do chóng mặt.

Anh đang lâng lâng vì chóng váng thì bất chợt vô tình thấy hai cô gái, vội đứng nấp vào trong bóng tối.

“Qiunn, không sao đấy chứ?” Candies đỡ Quinn với vẻ mặt lo lắng khi Quinn bị thương do bị bắn đột ngột.

“Mình không sao.”

Quinn trả lời với giọng yếu ớt. Cô bị bắn, viên đạn sượt qua hông trái sau cánh cửa sắt nhà kho kia. Quinn đã khó nhằn né nhanh những phát súng liên tiếp dội vào cánh cửa sắt nơi mà cả hai có ý định thực hiện nhiệm vụ nhưng không thành.

“Khánh Hàn cũng bị thương không nhẹ đâu!” Candies liên tiếng.

“Nhưng anh ta đã nhìn thấy mình bắn rồi!”

Quinn lo lắng đáp. Khánh Hàn đã nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện ở đó nhưng không nhìn rõ mặt mà thôi. Cô e là anh ta sẽ bắt đầu truy tìm cô cho mà coi.

“Candies à, trước khi về hãy làm tạo mâu thuẫn giữa OCE và Găng Tơ trước đã!”

Quinn nhẹ giọng nói với nét mặt lạnh lùng.

“Mình đã cho người dụ dỗ cháu gái nuôi của ông Ngô Tôn tới đây rồi. Giờ chỉ cần thực hiện kế hoạch thôi!”

“Cô ta tới rồi!”

Quinn lên tiếng và nhanh chóng cầm lấy khẩu súng dấu ở phía sau lưng rồi đi lại chỗ cô gái đang đi tới đây.

Cô ấy là Nga Phạm cháu gái nuôi yêu dấu của Ngô Tôn, nổi tiếng xinh đẹp và có tầm nhìn rộng. Nga Phạm đến cùng với vệ sĩ nhưng vào trong khu vực cảng một mình theo điều kiện của hai cô gái nào đó.

Quinn và Candies đều cúi đầu nhẹ chào Nga Phạm.

“Hai cô muốn hẹn tôi có chuyện gì vậy?” Nga Phạm nhẹ giọng hỏi với vẻ mặt ngây thơ.

Quinn mỉm cười tà mị đáp: “Chẳng có chuyện gì cả! Có vẻ nhìn cô hiền lành thật đấy. Nhưng rất tiếc phải xin lỗi cô một cách chân thành…”

Dứt câu, Quinn giơ khẩu súng chỉa về phía Nga Phạm bắn.

“Pằng…”

Viên đạn xuyên thẳng vào hông phải Nga Phạm khiến cô ngã phịch xuống nền ngay tức khắc, máu phụt ra không nói nên lời.

Khánh Hàn từ trong bóng tối đi ra, chỉa súng vào Quinn và bắn xượt qua mặt cô một phát. Quin bất ngờ giãn căng đôi đồng tử nhìn Khánh Hàn xuất hiện, cô nói nhanh:

“Candies thêm một phát nữa đi!”

Candies nhanh chóng cầm lấy súng bắn vào Nga Phạm một phát nữa “pằng”, viên đạn xiên thẳng vào bả vai Nga Phạm.

“Hú hú…” tiếng kêu của xe cảnh sát.

Khánh Hàn cũng vội đưa súng bắn nhưng không kịp vì cảnh sát đến. Quinn và Candies nhanh chóng tẩu thoát và nhìn nhau nhếch môi cười đắc ý.

Khánh Hàn chỉ biết nhìn Quinn đi khuất bóng, nhếch môi cười lạnh nhạt, anh nói thầm: “Em khiến tôi bực mình đấy! Tôi không muốn làm Joker đâu”. Nói rồi, anh nhìn Nga Phạm thấy cô đang đau nhói, anh cúi người và đưa tay vuốt lấy khuôn mặt đẹp như thiên thần này: “Số cô đen thật khi gặp phải cô ta!”

Nga Phạm nhìn Khánh Hàn với ánh mắt đau đớn, nước mắt bắt đầu chảy giàn dụa xuống.

Cảnh sát đến, đồng loạt cầm súng chĩa thẳng vào anh:

“Mau bỏ súng xuống ngay!”

Khánh Hàn đứng dậy, vứt khẩu súng xuống giơ tay lên tự nguyện đầu hàng. Anh biết thế nào anh cũng được thả thôi, và anh sẽ được nghe bài ca bất hủ từ người cha già kia, bị phạt thậm tệ thôi vì đã làm chuyện dấy động đến Găng Tơ, một tổ chức của ông chú ruột anh. Anh than thở: “Anh bắt đầu thích em rồi đấy, Quinn à!”

Cảnh sát hùng hổ đi lại cầm còng số 8 vào tay anh một cách hung dữ và đầy anh đi đến đồn cảnh sát.

Jay Trần và Tiểu Qủy đã đến đưa Key vào bệnh viện để cấp cứu. Nhưng rồi cũng phải quay lại để cứu Nga Phạm.

Jay Trần tức giận vì kế hoạch đổ vỡ: ” Khánh Hàn khá là nhạy bén, kế hoạch này không thể đẩy hắn vào ngục tối được vì USB có đủ mọi bằng chứng giết người đã bị hắn lấy mất.”

“Thua chiêu này ta tung chiêu khác thôi!” Tiểu Qủy nói rồi cười man rợ nhìn vào máy quay, quay lại phân đoạn mà cậu đã quay được trong kho. Cậu tiếp lời: “Cô gái này có thể dụ dỗ được Khánh Hàn đấy…”

Jay Trần liền giật lấy máy quay từ tay Tiểu Qủy xem thử. Anh nhíu mày, cảm thấy lạ: “Cô ta là người đã bắn Khánh Hàn, chứ không phải Key!”

“Đúng vậy, hãy cứ để mọi thứ diễn ra thuận tự nhiên đi… ha ha”

Tiểu Qủy cười như một kẻ tâm thần : “Chuyện tình Harley Quinn và Joker đây mà…”

Jay Trần bắt đầu có sự rắc rối trong chuyện này, bằng mọi cách anh sẽ phá nát chuyện này thôi.

Tối 23h00.

Tại dinh thự nhà họ Vương.

Ti Na đang đứng trước cổng với người lắm bụi, nhem nhuốt sau khi làm nhiệm vụ. Cô tháo đôi giày trắng có hình con át giống với đôi giày Khánh Hàn thường hay mang ném vào bên trong.

“Hey, phải trèo cổng vào trong thôi, không lại làm phiền đến quản lý thì mệt!”

Ti Na than thở vội leo lên cổng vào trong và tiếp đất thành công.

“Phịch…”

“Ui da… đau quá!”

Ti Na thoáng giật mình khi bị phần sắc nhọn của cánh cổng xượt qua hông, làm cho vết thương rách ra chảy máu thấm vào áo.

“Vết thương kia chưa lành lại thêm vết thương mới!” Cô càm ràm ôm lấy vùng hông trái đau nhói của mình lửng thửng bước đi vào về phòng.

Vừa lúc, Khánh Hàn cũng về tới. Anh đã cho người trong tổ chức B – Dragon tới bảo lãnh anh về không cần phải để người ba khó tính kia cho người tới bảo lãnh. Mất công ông ta lại nghĩ anh suốt ngày gây chuyện, rồi lại nói anh là người gây giảm tài chính trong nhà, nói anh lười biếng chẳng chịu kiếm tiền.

Khánh Hàn nhảy vọt qua cổng tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Anh ôm lấy bờ vai rỉ máu của mình, điều bây giờ anh cần phải làm một cuộc tiểu phẫu lấy đạn và truyền máu bây giờ trước khi anh ngã gục xuống.

Đang đi, anh chợt thấy đôi giày trắng có hình lá bài con át. Anh cúi xuống nhặt lấy đôi giày lên xem thử và nhận ra rằng đây là đôi giày độc quyền của anh vì có chữ khánh Hàn in nổi trên giày. Anh cũng đã ngầm hiểu ra một chuyện nhưng thôi chẳng để tâm nữa, để đó tính sau.

Anh lững thững bước đi về phòng của mình với bộ dạng máu me đầy mình, thấm đẫm mồ hôi.

Tại phòng Ti Na.

Cô bước về phòng, đóng sầm cửa lại. Lột bỏ bộ đồ bẩn của mình cho vào xọt, phơi mình trần như nhộng trước gió. Cô nhanh chóng với lấy khăn tắm quấn quanh mình lại và bước vào bể tắm cho thật nhiều sữa tắm vào.

“Người mình tanh mùi máu động vật quá đi mất!”

Ti Na than thở, càm ràm và cảm thấy đau rát ở vùng hông trái của mình.

Không nghĩ nhiều nữa, cô nhắm mắt lại thong thả ngâm mình trong bể để làm trôi đi vết dơ bẩn trên người.

“Bộp!”

Có tiếng động phát ra từ bên ngoài cửa phòng Ti Na, khiến cô giật mình chợt tỉnh giấc.

“Khánh Hàn!” Ti Na thốt lên thoáng giật mình khi thấy Khánh Hàn cầm súng và đôi giày trắng mà cô đã bỏ quên bên ngoài sân cỏ trong lúc cô nhảy rào. Ti Na cảm thấy ruột gan mình như lộn tùng phèo lên, lắp bắp nói trong sự tức giận:

“Sao anh vào không gõ cửa? Anh cũng nên giữ ý tứ xíu chứ dù gì em cũng đang tắm. Để mọi người biết được không hay đâu? Mà anh còn cầm súng nữa khiến em sợ đấy.”

Khánh Hàn bình thản cất khẩu súng đi và bình thản đáp lại như chẳng có chuyện gì:

“Tại có người đang lấm lét nhìn em tắm đấy, chỉ là đề phòng thôi!”

Ti Na mặt mày nhăn nhó trách mắng Khánh Hàn: “Anh ra ngoài đi, để em còn tắm và nghỉ ngơi. Anh cũng nên giữ khoảng cách, phải biết quan hệ trên dưới đừng có thể hiện quá gần gũi khiến em khó chịu lắm.”

“Khó chịu? Ai mới là người khó chịu?” Khánh Hàn trầm giọng với nét mặt lạnh lùng. Anh đưa đôi giày trắng trước mặt Ti Na, hỏi: “Em lấy đôi giày của anh làm gì?”

Ti Na cảm thấy ấp a ấp úng và gượng cười nói với vẻ mặt có biểu cảm gì đó không thật thà: “Em thích em lấy được không, không phải anh nói em là người của anh hả? Không lẽ có đôi giày mà anh không cho em sao?”

Cô giận hờn vu vơ.

Khánh Hàn nhếch môi lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh toát nhìn thẳng vào mắt Ti Na. Câu trả lời của Ti Na khiến anh không hài lòng và có gì đó hoài nghi. Nhưng anh chẳng thể hiện trên khuôn mặt, nhanh chóng gạt qua một bên. Anh mỉm cười hời hợt đi lại ngồi xuống mép bể tắm, nắm lấy tay Ti Na nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi!”

Ti Na hất tay anh ra, giận dỗi: “Có đôi giày thôi mà, anh nhìn em bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy? Anh trai phải chiều theo ý muốn em gái muốn chứ phải không?”

Khánh Hàn chợt im lặng nhíu mày, khó chịu vô cùng. Ti Na thấy sắc mặt anh vậy, liền hỏi:

“Nhìn anh có vẻ mệt mỏi nhỉ?” Cô nắm chặt tay anh với vẻ mặt lo lắng.

Khánh Hàn nhìn vào ánh mắt Ti Na một lúc lâu, rồi đứng dậy lấy tay bịt mũi mình lại thấp giọng nói: “Mùi hơi nặng thì phải?”

Ti Na lúng túng, hỏi ấp a ấp úng: “Mùi gì hả anh?”

Khánh Hàn đánh mắt sắc lẻm nhìn Ti Na một lúc lâu lần nữa, anh mới lên tiếng: “Mùi sữa tắm khá nồng, anh chịu được. Em đã đổ hết nguyên chai sữa tắm còn gì!”

Ti Na nhìn vào chai sữa tắm mà cô đã cho hết xuống bồn để tắm và làm sạch đi mùi tanh của máu động vật thôi. Ti Na đứng dậy khỏi bể tắm, đi lại chỗ Khánh Hàn. Cô vòng tay ra sau cổ anh và gượng cười nói: “Em thích chơi với bọt sữa tắm á mà… với lại em phải làm cho cơ thể thơm tho để còn trừng phạt anh đêm nay chứ, vì cái tội phủ phàng với em lúc ở phòng nghỉ ngơi đấy, anh chuẩn bị tinh thần đi. Vì đêm nay là em chứ không phải anh đâu…”

Ánh mắt cô đưa tình nhìn Khánh Hàn, trên người cô bọt xà bông dần chảy xuống dưới sàn nhà.

Khánh Hàn trầm giọng nói: “Là em nói chứ không phải anh?”

“Thật!”

“Vậy thì làm cho tốt vào. Tối nay anh mệt lắm đấy, mà trước tiên trị vết thương ở vai cho anh đi!”

Khánh Hàn buông nhẹ tay Ti Na ra, kéo áo sang một bên để lộ vết thương trúng đạn đang rỉ máu thật nhiều. Ti Na hoảng hốt, thét lên:

“Anh bị thương sao?”

“Bị thương thì bị thương, em lo làm tốt nhiệm vụ của em với anh tối nay như lời em nói đi! À còn nữa, hôm nay em khiến anh đau đầu phải suy nghĩ đấy? Tại em, mai anh sẽ phải chịu trận từ ba đấy.”

Khánh Hàn nói một câu thật dài. Ti Na nghe hiểu câu đầu nhưng đến câu sau anh nói cô chẳng hiểu, cô khiến anh đau đầu cả hôm nay sao?

Cô thôi không nghĩ nữa, nhẹ giọng lo lắng nói: “Anh vào trong phòng đợi em đi, em tắm rồi ra băng bó cho anh. Nếu như anh không thấy đau thì em sẽ làm tốt với anh đêm nay, OK?”

“Được rồi!” Khánh Hàn nói rồi mở cửa ra ngoài, ánh mắt anh sắc lạnh vẫn với vẻ gì đó không tin tưởng Ti Na ngay lúc này vì cô đã khiến anh phải suy nghĩ. Anh thôi không nhìn nữa, đóng cửa lại.

Lúc này, Ti Na tự dưng thở phào nhẹ nhõm. Cô thầm nói:

“Đối diện với Khánh Hàn, làm mình cảm thấy sợ như rơi cả tim ra ngoài… Nhưng mà, tối nay mình phải trải qua đêm tình với Khánh Hàn như lời đã nói… Không biết, từ khi nào mình lại đến với anh như làn gió như vậy???”

Tắm xong, Ti Na đi ra ngoài đã thấy Khánh Hàn đang tự mình băng sát trùng vết thương lại. Ti Na mặc váy hai dây mỏng tang gợi cảm, vòng nào ra vòng nấy. Cô đi lại chỗ anh, cầm lấy bông tẩm thuốc sát trùng cho anh: “Để em làm cho?”

Khánh Hàn khoe cơ bụng săn chắc trước gió, Ti Na cứ thế chậm nhẹ nhàng vào vết thương của anh, cô cảm thấy sót vô cùng.

“Sao lại để mình bị thương như thế?”Ti Na lo lắng nói.

Anh im lặng chỉ khẽ đưa tay lên chạm vào tóc mái mềm mại của cô, hỏi: “Từ khi nào chúng ta lại đến với nhau như vậy?”

“Chắc có lẽ do định mệnh chăng?” Ti Na vừa nói vừa cầm băng gạc băng bó lại vết thương cho anh.

“Ngày sau xuống trại trẻ Thiên Thần với anh không?” Khánh Hàn nhẹ giọng hỏi.

Ti Na gật đầu “Ừ” đồng ý với anh.

“Giờ anh muốn ngủ rồi!” Khánh Hàn nói với vẻ mặt có phần thiếu ngủ của mình.

“Đê em giúp anh ngủ ngon hơn!”

Ti Na nói rồi, kéo dây áo của mình xuống, tay vòng lấy cổ của Khánh Hàn nhón lên trao cho anh nụ hôn nhẹ nhàng.

Ánh đèn vụt tắt, hai cái bóng ngã xuống trên chiếc gường chăn ấm nệm êm hòa vòng nhau sau lớp màn chắn kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN