Nhân Lộ Thành Thần - Chương 33: Hắc thạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Nhân Lộ Thành Thần


Chương 33: Hắc thạch


Tâm trạng vô cùng vui vẻ, Lâm Vũ rời đi Vạn Tiền Các, còn hắc cẩu thì được hắn để lại bên trong thành. Nhưng khi hắn vừa ra khỏi Cổ Mã Bạch Thành để hái chút linh dược và săn yêu thì thì “Đứng lại”

Lâm Vũ bị vây bởi sáu tên luyện tâm cảnh cường giả. Lâm Vũ mộng bức.Lúc nào hắn trêu trọc nhiều người như vậy sao, Lâm Vũ có cảm giác cả thế gian đều là địch. Nghĩ thì nghĩ, Lâm Vũ cố gắng nở ra nụ cười thân thiện nhất có thể “Các vị tiền bối, các vị tìm ta có chuyện gì sao, các vị không phải tìm nhầm người đi”

“Không nhầm, trên người ngươi còn sót lại khí tức của vô thượng chí tôn thần thạch, mau giao nó ra đây”

“Các vị,ta thật sự không có thứ các vị vừa nói”

“ Ngươi còn giả bộ, nó là viên hắc thạch đen kịt trông giống một viên khoáng thạch bình thường…”

“Nói nhảm với hắn nhiều làm gì, giết hắn xong rồi lục soát trên người hắn là được”

“Khoan”

Trong lòng Lâm Vũ đang mắng tổ tông mười tám đời hệ thống, Viên hắc thạch đó rõ ràng là vô thượng chí tôn thần thạch, vậy mà bị cẩu hệ thống nói là viên đá bình thường. Hắn thật ngu ngốc mới đi tin lời cẩu hệ thống, tuy không biết vô thượng chí tôn thần thạch là cái quỷ gì nhưng nghe tên thôi cũng biết nó ngưu bức ầm ầm, bá khí vô song chắc chắn không thua gì một kiện thánh vật. Lâm Vũ trong lòng chua xót, hắn bán vô thượng chí tôn thần thạch chỉ với mười viên trung phẩm linh thạch, thế mà lúc đó hắn còn vui mừng hớn hở, vui vẻ nói “Trẻ nhỏ thật dễ lừa”.

Nhưng bây giờ không phải lúc đau lòng, hắn phải tìm cách giữ được cái mạng nhỏ trước đã.

“ Các vị, ta xin thề với đạo tâm của mình, ta đã bán nó cho một tiểu muội muội, bây giờ ta không còn giữ nó nữa”

“Vậy giữ ngươi lại làm gì, giết hắn”

“Các vị, nếu ngươi giết ta, ngươi có thể tìm được đứa bé đó sao, ta có thể dẫn các ngươi đi tìm nó”

Sáu tên luyện tâm cảnh cường giả do dự một chút, có vẻ đang dùng thần thức truyền âm thảo luận với nhau. Sau đó một tên có vẻ cao gầy, tiến lên nói “cho ngươi một tiếng thời gian tìm đứa trẻ đó, sau một tiếng nếu như không tìm được, ngươi biết hậu quả”

Bỗng một tên trong số chúng lên tiếng “ Có phải kia là đứa trẻ ngươi nói không?”

Lâm Vũ cùng cả đám nhìn sang phương hướng tên kia vừa chỉ, liền thấy một cô bé mười hai, mười ba tuổi vô cùng xinh xắn, đáng yêu mặc một bộ váy đen tuyền, trên tay cầm một chiếc kẹo que siêu bự, vừa đi vừa tung tăng ca hát khiến cho đôi sóng lớn chập trùng mãnh liệt. Đang rời khỏi Cổ Mã Bạch Thành tiến sâu vào trong rừng núi.

Lâm Vũ thấy cây cỏ cứu mạng đã tới, cũng liền mang theo đám luyện tâm cảnh bao vây xung quanh tiểu loli.

Tiểu loli thấy mình bị vậy quanh bởi người lạ, đôi mắt to tròn màu xanh dương không khỏi tò mò nhìn Lâm Vũ rụt rè hỏi “ Đại ca ca, sao huynh lại chặn đường muội”

Lâm Vũ nở ra một nụ cười thân thiện, giống như sói lớn đang lừa gạt thỏ con nhỏ vậy “ Tiểu muội muội, muội tên là gì”

“ muội tên Đại Quả Quả”

Thật là một cái tên vô cùng thích hợp, quả quả đâu chỉ đại mà còn vô cùng đại. Lâm Vũ gật gù khen ngợi tên hay, sau đó tiếp tục như đại thúc xấu tính lừa gat tiểu hài tử nói “ Tiểu muội muội, muội có thể trả lại ta viên hắc thạch ta bán cho muội không, Đại ca ca sẽ cho muội cây kẹo que siêu to, siêu bự, siêu ngon của đại ca ca”

Tiểu loli vội vàng lắc đầu, hồn nhiên mà vô tư đẩy Lâm Vũ xuống vực sâu tuyệt vọng nói “ Quả Quả vứt nó đi rồi”

Lâm Vũ vội vàng hỏi “ Muội nhớ vứt nó…”

“ Nói nhảm như vậy là đủ rồi, mau giết hai bọn chúng, sau đó lục soát, nếu còn không tìm được thì lật tung cả Cổ Mã Bạch Thành lên tìm kiếm”

Tên cao gầy vừa dứt lời, sáu tên luyện tâm cảnh liền bộc phát linh lực, khí thế như hồng, chiến ý ngất trời, các loại võ kỹ, công pháp xanh, đỏ, tím, vàng đều được hiện lên lóa mắt.

Giống như bao bộ truyện khác, nhân vật chính sẽ ôm lấy tiểu loli, đại chiến tứ phương, bá khí vô song cứu tiểu loli thoát khỏi nguy hiểm, từ đó về sau tiểu loli liền nhất kiến chung tình, một lòng một dạ đi theo nhân vật chính.

Lâm Vũ cũng không do dự ôm lấy tiểu loli, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất ném tiểu loli về đám luyện tâm cảnh, không sai là ném tiểu loli về đám luyện tâm cảnh, còn mình thì nhân cơ hội vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Tiểu loli thì một mặt không dám tin nhìn Lâm Vũ. Kịch bản không đúng sao, hay do nàng không đủ đáng yêu.

Ma Ảnh đang rất buồn bực, những ngày gần đây hắn liên tục bị nhục nhã bởi Quỷ Ảnh, đối thủ một mất một còn của hắn trong ám sát đường. Mối thù giữa hắn và Quỷ Ảnh bắt đầu từ lúc hắn vừa vào ám sát đường, tình tiết vô cùng cẩu huyết. Quỷ Ảnh thấy hắn quê mùa liền khinh thường, chế diễu sau đó bị hắn đánh bại. Thế là mang thù hắn cho tới tận bây giờ.

“ Ha ha chết cười ta mất, đường đường đệ nhất thiên tài của ám sát đường, vậy mà không giết nổi một tên phế nhân, ta nói đúng không Ma Ảnh haha”

Ma Ảnh cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt, hắn không phản bác bởi đây là sự thật, hắn thất bại, hắn không cam tâm, nhưng hắn thề với lòng sẽ không bao giờ gục ngã vì ước mơ của hắn, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình.

Quỷ Ảnh thấy Ma Ảnh đau khổ, trong lòng càng thoải mái, hắn chính là ghen tỵ với Ma Ảnh, ai bảo Ma Ảnh giỏi hơn hắn, ai bảo Ma Ảnh được nhiều người ái mộ hơn hắn. Thế là Quỷ Ảnh càng ra sức chà đạp Ma Ảnh.

“ Nha, Ma Ảnh ngươi đợi ta đánh cho Lâm Vũ cầu xin tha thứ, đến lúc đó ngươi sẽ thấy mình kém cỏi ra sao ha ha”

“Lâm Vũ là một phế nhân, một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn, ha ha Ma Ảnh, ngươi chính là phế vật cũng không bằng”

“Dừng lại”

“Ha ha ngươi không chịu nổi rồi sao, muốn đánh ta ư đến đi”

Ma Ảnh chán nản nhìn tra huyết trên tay, đưa về phía Quỷ Ảnh nói “ Phía trước chính là Lâm Vũ mục tiêu ám sát, chúng ta nên thương lượng trước đối sách, để đảm bảo ám sát thành công”

Quỷ Ảnh nhìn Ma Ảnh như thằng ngốc, sau đó cười lớn “ haha, đối phó một phế nhân cũng cần thương lượng sao, ngươi mở to mắt ra mà xem ta đây”

Sau đó Quỷ Ảnh như một bóng đen, lao vút đi với tốc độ mắt thường không nhìn thấy, cả người linh lực bạo phát, lao về phía Lâm Vũ.

“Chờ đã…”

Ma Ảnh muốn nói, nhưng Quỷ Ảnh đã rời đi mất, Ma Ảnh buồn bực nghĩ thầm, tại sao một kẻ ngu như vậy lại có thể sống đến tận bây giờ. Gác lại suy nghĩ, Ma Ảnh liền cẩn thận quan sát, đánh giá xung quanh, sau đó chậm rãi áp sát mục tiêu. Từ trong bụi rậm, Ma Ảnh thấy Lâm Vũ đang tàn nhẫn ném một bé gái nhỏ nhắn, xinh xắn về phía một đám luyện tâm cảnh mặt đầy hung ác, còn Quỷ Ảnh không thèm để ý xung quanh, mà đang lao đến giết Lâm Vũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN