Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 14


Lại nói, ở ma tộc lúc gia nô mang quà tới phủ Đan gia trở về, bẩm báo. Mộc Ta Thanh đang nhàn nhã thưởng trà. Thấy gia nô trở về liền kích động, mong chờ.
– Thế nào rồi?
– Dạ, bẩm. Đã hoàn thành rồi ạ.
Mộc Tam Thanh giống như trong lòng có bông hoa nở rộ, vui vẻ hài lòng với câu trả lời. Gấp lại sách, mang trả về kệ. Vừa hay phát hiện mình quên bỏ chìa khóa vào trong hộp quà, vội định nói với gia nô mang cho Ninh Nguyệt. Nhưng nghĩ lại, lỡ như nàng ấy không có chìa khóa biết đâu lại tới đây tìm y, như thế thật tốt. Nhưng nhỡ nàng không dùng nó, chẳng phải sẽ không có cơ hội tìm y hay sao. Nhưng nàng thích nó như vậy, chắc chắn sẽ dùng tới. Đắn đo một hồi, Mộc Tam Thanh quyết định giữ lại chìa khóa, chờ ngày Ninh Nguyệt đến tìm y. Trong lòng không khỏi một phen mong chờ.
Phủ Đông Phương Yên Tử đặc biệt yên tĩnh. Một bóng trắng như cánh hoa thổi qua đình viện, rơi xuống mái cong của một góc tiểu lâu. Giống như làn khói nhẹ rơi vào tiểu lâu, rơi xuống không tiếng động.
Bên cạnh núi giả, nơi đó một bóng người lãnh tĩnh như trúc, đẹp như phù dung trong nước, mềm mại tựa cành liễu đu đưa theo gió. Giọng nói dễ nghe từ xa truyền tới.
– Điện hạ, chúng ta cùng nhau từ nhỏ lớn lên trong lòng ta chỉ có chàng thôi.
Nữ tử nọ hình dáng tuyệt vời, đường cong uốn lượn nơi đẫy đà dâng lên yêu kiều gợi cảm. Nơi mảnh khảnh thì yểu điệu khiến người nhìn không khỏi run lên. Nàng khẽ rụt rè níu tay áo nam tử. Sau đó một giọng nói nam tử mang theo sự lạnh nhạt vang lên:
– Ta cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ nào, từ nhỏ tới lớn ta cũng chưa từng biết ngươi… cũng không muốn biết. Đừng tự mình đa tình.
Thân hình nữ tử lảo đảo, hơi nghiêng về sau tâm tình bị đả kích.
– Còn nữa… Sau này đừng đến tìm ta. Để ta thấy một lần nữa sẽ không khách khí như hôm nay.
Nữ tử đau lòng đến cực hạn, liều mình bước tới, vòng tay ôm lấy hông nam tử thanh âm ủy khuất, làm người xót thương.
– Dịch, đừng làm vậy với thiếp.
Ninh Nguyệt ẩn trong tối, từ trên lầu nhìn xuống chép miệng:
– Mỡ tới miệng mà không biết húp, phải nam nhân khác có phải đè xuống luôn rồi không? Hay hắn bị yếu nhỉ? Hừ, yếu hay không thì vẫn còn có gái theo. Đặt mông một cái là gieo tình khắp nơi.
– Cút.
Một tiếng bình thường, nhưng rơi trong không gian yên tĩnh như vậy lại khiến cho lòng người bị đông lạnh.
Ninh Nguyệt do dự, có nên đi hỏi hắn về cái khuyên tai không. Thấy hắn đang giải quyết chuyện tình cảm nam nữ nàng xuất hiện có hơi không tiện. Thôi hay cứ về trước đã.
– Nàng còn muốn nhìn tới bao giờ?
Tiếng nói trầm thấp rõ ràng truyền vào tai Ninh Nguyệt, nàng một phen cả kinh, muốn rời đi cũng không kịp nữa rồi. Vậy là bị phát hiện rồi sao?
Nữ tử bên dưới ngây người hai hàng lệ, ngẩng nhìn lên lầu, chỉ thấy một bóng trắng thuần khiết sau cửa sổ. Nữ tử đứng một bên trong lòng đã vỡ ra thành trăm mảnh.
Ninh Nguyệt hết cách, giờ lộ diện xong thề là là chưa đầy lửa canh giờ sau cả cái Cửu Trùng Thiên này hiểu lầm nàng với Đường điện hạ mờ ám. Đành dùng tạm cái quạt nàng thấy trên bàn che mặt từ tốn đi xuống, vừa đi vừa thanh minh.
– Hôm qua khuyên tai của tiểu nữ có rơi ở chỗ người…
Chữ “không” còn chưa kịp nói Ninh Nguyệt liền thấy vài phần kỳ quái, nói như vậy có gây hiểu lầm không nhỉ?
Giọng nói của Đường Dịch chậm rãi truyền đến:
– Khuyên tai đó…rơi ở…trong phòng ta. Đường Dịch ngừng một lúc, nói ngắt quãng làm Ninh Nguyệt đi vấp luôn vào cửa điện.
Giọng Đường Dịch một lần nữa vang lên ung dung, chậm rãi:
– Lại đây cầm đi.
Nói rồi chầm chậm lấy từ trong tay áo ra một chiếc khuyên. Ninh Nguyệt đau khổ bám vào cửa đại điện, khóc không ra nước mắt nhanh chóng chạy tới lấy đi chiếc khuyên. Không ngờ bị Đường Dịch kéo tay lại.
– À, còn nữa… y phục hôm qua nàng làm bẩn, ta giúp nàng rửa sạch rồi. Để ở trong phòng ta.
Ninh Nguyệt hận không thể đào lỗ chui xuống, chưa kịp gào lên khóc, bên cạnh đã thay nàng làm thế rồ. Nữ tử kia một khuôn trang đẫm lệ, lấy tay áo che mặt chạy đi.
Kết cục này nàng không cứu vãn nổi nữa, ta đã cố gắng giải thích rồi…
Khi xoay người lại, một trận gió nhẹ thổi qua vạt áo xanh nhẹ nhàng đập vào mắt. Sau đó là một đôi giày thêu kim tuyến tỉ mỉ. Hơi thở nam tử nồng đậm bao lấy nàng. Mùi cỏ thơm mát tỏa ra, nhàn nhạt xen lẫn một mùi hương đặc biệt thuần thiết đến cao quý.
Ninh Nguyệt vô lực chống đỡ, cố gắng thoát khỏi lồng ngực người này.
– Buông ta ra… Đường điện hạ, xin người tự trọng… A…
Tiếng kêu thật nhỏ, trong khung cảnh cô nam quả nữ, không gian tĩnh mịch như vậy có phần mờ ám.
Bàn tay thon dài của Đường Dịch nhanh nhẹn bấm mấy huyệt vị trên người nàng. Cũng may Ninh Nguyệt biết chút về cách giải điểm huyệt, nhanh chóng đánh mạnh vào cổ tay phải giảm mấy phần tê liệt.
– Buông ta ra.
Đường Dịch vô tội nhìn nàng, giọng mang vài phần ủy khuất.
– Là nàng nhào vào lòng ta cơ mà.
Ơ, thế là lỗi của nàng à. Ninh Nguyệt không khỏi thở dài, cái tư thế này không ổn chút nào, vô cùng gượng gạo luôn ấy.
– Được rồi, lỗi ta… lỗi ta. Ngài buông ta ra đi.
Giằng co một hồi, phía cổng viện lại vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã, vọng lại tiếng bát quái inh ỏi của người nào đó.
– Biểu ca, biểu ca huynh biết tin gì chưa… tiểu viện của tẩu tẩu… tẩu…
Chạy vào đến nơi thấy hình ảnh trước mắt bát quái cũng bị Tư Thuần nuốt vào bụng luôn, rời đi cũng không được mà bước đi cũng không xong.
Đường Dịch đành buông Ninh Nguyệt ra, đầu đầy hắc tuyến hận không thể đạp chết con hàng kia. Tư Thuần thấy xung quanh mình có gì đó lành lạnh liền không thiết sống nữa, bản năng sinh tồn trỗi dậy liền mỉm cười lấy lệ thiết nghĩ co giò chạy.
– Ta đến không đúng lúc… thật không đúng lúc… hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.
Khó khăn lắm mới có người đến tách vị điện hạ kia ra, Ninh Nguyệt đương nhiên không bỏ qua, để người chạy mất như vậy.
– Vừa rồi Tam điện hạ nói tiểu viện của ta sao vậy?
Nhắc đến bát quái là đúng chuyên môn rồi, Tư Thuần lập tức bừng bừng sức sống nói một tràng.
– Đan gia sai người đến đón ngươi, bây giờ tiểu phủ loạn thành một đoàn kìa.
Ninh Nguyệt không kịp nghĩ ngợi gì nữa lập tức trở về, tiểu phủ từ nay mới bắt đầu sóng gió.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN