Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 13


Hôm nay Ninh Nguyệt uống rất thoải mái, dường như quên luôn lời dặn của cô cô. Có vị thần tiên nào đến kính, nàng đều uống cạn. Chúng tiên đều trầm trồ tán thưởng, ai cũng nghĩ vị công tử này tính cách phóng khoáng, mạnh bạo, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng thực chất, tất cả đều đang hiểu lầm. Thực ra dạ tiệc này hơi nhàm chán, Ninh Nguyệt còn đang tự nhủ:” Biết thế đánh thêm mấy hiệp nữa với tên kia cho đỡ ngứa tay.”.
Tiệc quá nửa tuần hương, các vị đại tiên bên phía Tây vẫn còn đang dâng lên bảo vật. Ninh nguyệt uống mãi, uống mãi cảm thấy hơi choáng. chỉ láng máng nhìn bên đài thấy mấy bảo vật hay hay, tỏa ánh hào quang thì tò mò muốn lại xem.
Vườn Thượng Uyển nhộn nhịp tiếng nói cười, dạ minh châu tỏa sáng giữa những tán lá, giống cây Vô Ưu cành lá đung đưa đổ trên mặt đất. Lại gần một bàn bảo vật, Ninh Nguyệt nhấc lên một chén ngọc đăm đăm nhìn nó.
Tửu lượng nàng thực ra rất tốt cho dù có say cũng không ai nhận ra, bất quá chỉ là nàng phản ứng chậm hơn bình thường. Ví dụ như lúc này, nàng cầm cái chén mà cũng có biết đây là cái gì đâu. Tiện tay nhấc một bình trà định rót vào chén nhưng nghĩ thế nào lại cầm bình rượu lên so đo một hồi vẫn là đổi sang ấm trà tốt hơn.
Hương bạch đàn thoảng lan ra, tiếng bước chân, dừng lại trước mặt nàng. Ninh Nguyệt hiếu kỳ ngẩng đầu, hơi dựa vào bàn, nhìn người trước mặt. Thấy Mộc Tam Thanh mắt hơi cúi, dừng lại trên bàn tay nàng.
– Ngươi uống say rồi?
Nàng nhất thời nhìn y hồi lâu, mang máng nhớ ra y là ai rồi chìa ly trà trong tay cho y xem.
– Ly trà thôi mà, không say được.
Mộc Tam Thanh nhận ra hương rượu quả rồi ngẩng đầu nhìn nàng.
– Đây là rượu.
Ninh Nguyệt nhướn mày nhìn lại cái ly trong tay, ghét bỏ để lại chỗ cũ. Đảo mắt nhìn thấy một vật trông giống còng số 8 nhưng cầu kỳ hơn. Trời má…Ở đây cũng có vật dụng tình thú cơ à? Ninh Nguyệt mỉm cười ranh mãnh tiến lại gần, chẳng thèm để ý tới Mộc Tam Thanh kia nữa, lập tức bỏ qua vấn đề mình đang uống gì.
Ninh Nguyệt cầm cái xích kia lên ngắm nghía một hồi, cười phá lên. Trong đầu chợt tưởng tượng cái cảnh Ngọc Hoàng dùng cái này chơi… không kìm được cười như điên làm Mộc Tam Thanh vừa thấy kì lạ vừa bị chọc cười.
Ninh Nguyệt cười đến đứng không vững lảo đảo suýt ngã, chợt có một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng. Mộc Tam Thanh cũng đưa tay ra nhưng không kịp, đành ngượng gạo thu lại, trong lòng có chút mất mát. Đường Dịch đỡ nàng đúng thẳng dậy, nhặt lại cái xích trả lại chỗ cũ.
– Uống nhiều như vậy.
Khuyên tai Ninh Nguyệt hơi lỏng vướng vào áo choàng của Đường Dịch, cơ mà cũng chẳng ai nhận ra. Nàng quên mất hiện mình là nam nhân vẫn còn tưởng mình là nữ nhân tiền khoát tay ra hiệu:
– Bổn tiểu thư mới uống mấy ly.
Nàng nhìn đăm đăm cái xích rồi lại nhìn sang chỗ khác nghĩ một hồi gật gật đầu.
– Có thể hơi một chút.
Đường Dịch ôm nàng vút lên không, định đưa nàng về phủ Đan gia, thấy nàng vô ý vùi đầu vào ngực mình, bàn tay như ngọc níu chặt áo chàng, gương mặt phấn hồng khả ái vô tội… trong lòng có chút vui vẻ.
Lúc này Mộc Tam Thanh nhìn hai người họ rời đi trong lòng có chút ngổn ngang. Quả thực nàng là nữ nhân, nhấc ly rượu nàng vừa đặt xuống vẫn còn vương hơi ấm, khẽ cười. Đưa mắt nhìn Xích Hải Thần Yêu_ lễ vật Ma tộc đem tới liền vui vẻ tương tư.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Nguyệt xoa thái dương, đầu óc u u, mơ màng bước ra khỏi điện, trong tay cầm một thứ xích tỏa hào quang lấp lánh. Bắt gặp Tiểu Mai đang quét dọn hỏi:
– Cái gì đây?
Tiểu Mai đang quét hoa dưới gốc cây Tử Đằng trong sân nghe vậy liền ngắm nghía một hồi, vỗ nhẹ vào đầu dường như đã nhận ra:
– À, Tiểu Thư đó là đồ Đại Vương Ma tộc sai người mang tới đây, nói thấy tiểu thư thích nên tặng người một bộ.
– Hả? Kỳ quái… Chẳng lẽ là quà tạ lỗi.
Ninh Nguyệt không quản nữa nhét nó vào tay áo nói với Tiểu Mai:
– Em đi mang cho ta một bát trà giải rượu tới đây.
– Vâng.
Tiểu Mai nhanh nhẹn chạy vào bếp. Bên phòng khách vang lên tiếng bước chân, vị “nhị thúc vô lại” tay ôm đĩa bánh hoa mai đầy ự, nhàn nhã đi tới chỗ Ninh Nguyệt.
– Giờ mới thấy đau đầu à? Đáng đời nhà ngươi.
Nói rồi lại nhét một miếng bánh vào miệng, vừa nhai vừa nói.
– Mà ngươi sắp nổi tiếng rồi đấy… làm loại bữa tiệc thì cũng thôi đi. Lúc về còn được Đường điện hạ rước về tận nơi… ngươi máu mặt thật đấy.
Ninh Nguyệt sững sờ đứng ngây, nhìn chằm chằm vào Đan Tịnh miệng lắp bắp:
– Sao… sao… sao lại thế?
Đan Tịnh bỏ đĩa bánh vào khay, nhấc bát canh Tiểu Mai mang tới uống một hớp cho nhuận giọng nói:
– Cũng chả phải chuyện gì lớn, ngươi uống say, Đường điện hạ có lòng tốt đưa người về… nhưng ngươi say quá, trên đường về hát hò inh ỏi, nói không biết cũng khó… có khi cả cái Cửu Trùng Thiên này đều biết ý chứ. Chặc, nhà người cũng to mồm thật. Ta trên đường tới đây còn phải trên mặt suốt đấy.
Ninh Nguyệt ngã nhào từ trên thềm điện xuống.
– Đệt, cái cuộc đời ta.
Ninh Nguyệt không kìm được vò đầu, bứt tóc, chửi thề một câu, gào khóc. Bảo nàng sau này dám vác mặt đi đâu nữa.
– Mà phải rồi, cái khuyên tai ta đưa ngươi đâu? Đem ra đây, ta đem nó đi luyện thêm 49 ngày nữa là có thể làm khí linh rồi.
Ninh Nguyệt bất giác sờ lên tai.
– Ớ, đâu rồi ? Tiểu Mai, hôm qua em thay y phục cho ta nên tháo ra rồi à?
Tiểu Mai mang một bát trà khác tới nói:
– Không có, em chỉ thay y phục cho người thôi. Lúc tháo trâm cài cũng không thấy người đeo khuyên tai.
Đan Tịnh nhảy dựng lên, ôm cột ăn vạ:
– Ta bắt đền ngươi, cái đó ta luyện mấy năm mới ra đấy… thiếu chút nữa là hoàn thành rồi. Aaaaaaaaa…
Ninh Nguyệt ôm đầu, cố gắng nhớ lại xem mình đã để ở đâu. Trong đầu hiện ra hình ảnh mơ hồ, nàng ngã vào lòng Đường Dịch. Sau đó,… sau đó hình như rơi trên người y rồi.
– Đừng gào nữa. Này hình như ta làm rơi trên người Đường điện hạ rồi… hay là ngươi đến đó tìm đi.
Đan Tịnh giận dỗi phất tay đi vào điện, nói vọng ra:
– Ta mặc kệ, ngươi làm người thì phải có trách nhiệm. Ta cắm rễ ở đây, đợi ngươi mang nó về.
– Này, ta…
Ninh Nguyệt bất lực, dù sao cũng là nàng sai, giờ đi không được ở lại cũng không xong liền thở dài một hơi. Lương tâm vẫn đang gào thét:” Làm người phải có trách nhiệm…. làm người phải có trách nhiệm”. Ôi má, nàng làm thú luôn có được không?
Ninh Nguyệt ủ rũ bấm ngón tay xem đi lúc nào mới tốt, nhìn sắc trời mãi cũng không tính ra, đưa mắt nhìn đống thu lu giữa điện kia ngao ngán hạ quyết tâm bước chân ra khỏi điện tới phủ Đông Phương Yên Tử Tìm Đường Dịch một lần luôn cho xong.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN