Nhân sinh của Đường điện hạ
Chương 12
Phải đi qua gần chục cái hành lang mới tới ngự chính điện. Lúc này hai bên dãy bàn tiệc hầu như đã kín người, thượng thần Tần Lam một thân y phục trắng ngồi ở hàng giữa đang nghỉ ngơi, nhàn nhã thưởng trà, đưa mắt nhìn về phía cửa điện, thấy Ninh Nguyệt liền ra hiệu gọi nàng lại, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới khẽ cau mày:
– Sao lại mặc thành thế này?
Nói rồi đưa mắt nhìn về phía Đan Tịnh ngờ vực:
– Có phải chàng lại dạy hư gì rồi không?
Đan Tịnh oan ức trong lòng, bầy ra bộ dạng đáng thương:
– Nàng sao có thể nghĩ ta như thế chứ? Ta muốn ngăn cản còn không nổi.
Ninh Nguyệt nắm lấy tay Tần Lam cầu khẩn:
– Cô cô đừng hiểu lầm, con là muốn đổi gió chút thôi.
Tần Lam nhẹ nhàng ngắt lời nàng:
– Con muốn đổi gió cũng đâu cần biến thành cái bộ dạng này chứ.
Đan Tịnh đứng một bên ghen tị, “nàng chỉ chiều chuộng mỗi nó thôi”. Ninh Nguyệt nắm tay Tần Lam càng chặt:
– Hôm nay là hội chơi bóng tùy tiện một chút cũng tốt… sẽ không ai để ý đâu.
Đan Tịnh một lần nữa đen mặt, “ngươi ở cái bộ dạng này mà còn nói không nổi bật sao? Có quỷ mới tin ngươi” .Tần Lam tủm tỉm cười:
– Con nói cũng đúng.
Tuy còn có chút lo lắng nhưng thiết nghĩ lời Ninh Nguyệt nói cũng đúng nên Tần Lam cũng không quản nữa.
– Đi thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi.
Hai vị đế cơ một trước một sau thần thái đoan nghiêm tiến vào Bích Vân viện, các vị thần tiên dù mới hay cũ đều bất ngờ khi thấy dung nhan tuyệt sắc từ lâu đã nghe nói ở Thiên giới, vô thức ngơ ngẩn, ngây người.
Ninh Nguyệt mặc đồ nam vào thì ngay cả hành động cũng biến thành nam nhân, đi tới liền trực tiếp dang tay đỡ lấy cô cô. Đan Tịnh không nhìn nổi nữa đẩy tay Ninh Nguyệt ra, trừng mắt: “Muốn ôm nương tử thì tự đi mà kiếm.” Ninh Nguyệt thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm
– Sao ta lại có một vị thúc nhỏ mọn như vậy nhỉ?
Thấy khung cảnh gần dần trở nên ồn ào, cũng may mấy vị tiểu hầu Tiên nhanh trí, đưa ba vị vào chỗ. Đằng sau thân cây cổ thụ Tư Thuần gõ chiếc quạt vào vai Đường Dịch: – Biểu ca huynh có ý với nàng là thích nàng là nữ hay là nam vậy?
Đường Dịch không nhìn nữa ánh mắt hiện lên nét cười:
– Chỉ cần là nàng ta đều thích.
Tư Thuần dùng tư duy của đệ nhất thánh tình ở Thiên giới lý giải hồi lâu nửa hiểu nửa không. Vậy rốt cuộc là thích nam hay nữ?
Yến tiệc vốn là một bữa tiệc thân mật. Tuy là tiệc thân mật nhưng cũng không thoải mái là bao. Tất cả đều phải giữ chuẩn mực lễ nghi trước mặt Ngọc Hoàng cùng Thiên Hậu, thấy không khí bức bối Ninh Nguyệt nâng vài ly rượu hoa quay sang kéo tay áo Tần Lam, ghé đầu xin phép ra ngoài. Tần Lam chỉ dành nhắc nhở đứa cháu hiếu động này nàng sớm biết nó sẽ không ngồi yên được lâu.
Ninh Nguyệt đi qua Cố cung, đi qua vương phủ, dạo chơi hoa viên, trèo lên thiên đài coi như cũng đi hết cả cái viện này. Ninh Nguyệt mới oa lên vài tiếng, quản sự dẫn đường là một người mồm mép lanh lợi dọc đường đi Còn thuyết minh sơ qua cảnh vật các chốn Ninh Nguyệt thuận miệng cười:
– Phủ viện phú quý không có được vẻ tao nhã như cách bài trí trong quý phủ.
Viên quản sự nghe phủ mình được khen, hào hứng không thôi càng đi càng hăng. Cuối cùng đưa Ninh Nguyệt tới một khu đất rộng rãi, thì ra là nơi tổ chức hội chơi bóng nơi này đúng là đắc địa, nhìn về phía đông náo nhiệt tiếng ngựa hí, nhìn về phía tây vừa hay lại thấy được dựng Xuân Đài mấy vị ca nữ hóa trang múa hát trên đài. Vẫn là bên Đông thú vị hơn, thưởng cho viên quản sự mấy đồng bạc rồi rời đi, Ninh Nguyệt thong dong bước lại gần sân bóng. Thấy trên cùng là mấy vị đại tiên, thấp dần là mấy vị đại Nương Tử, Phu nhân, tiểu thư, công tử. Trong sân các công hầu thì đánh bóng trên lưng ngựa, mấy vị đại tiên thì chơi các trò như đánh cờ vây, thẻ bài, giác đấu, sơn hô hầu.
Đang mải ngắm nhìn xung quanh, vừa mới nhìn thấy gia gia đang cùng chơi cờ vây với mấy vị đại tiên đang tính bước qua đó thì nghe thấy tiếng của một vị cô nương nào đó đang nức nở, khiến Ninh Nguyệt không kìm được dừng bước, xoay người có chốt sửng sốt.
– Công chúa, người sao vậy?
Nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc bên cạnh, Mộc Hy vội vàng lau nước mắt.
– Công tử, huynh cũng tới chơi.
Ninh Nguyệt nhìn thấy nước mắt nữ nhân càng không kìm được muốn đòi lại công đạo cho người ta.
– Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mộc Hy xấu hổ, cảm thấy tự mình nói ra rất mất mặt nên chỉ biết im lặng cúi đầu. Tiểu nha hoàn đi bên cạnh là một người hoạt bát thấy chủ tử chịu uất ức thì không chịu được, tố cáo chỉ vào một người đội xanh phía sân bóng.
– Công tử, công chúa nhà ta phải chịu uất ức. Tam Công Tử đem linh vật công chúa yêu thích nhất làm chiến lợi phẩm, nói thế nào cũng không chịu trả lại cho công chúa. Ninh Nguyệt hơi bối rối dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta nàng xen vào có chút không tốt bèn mở miệng.
– Đại Công Tử Nhà ngươi có biết hay không – – Công tử, công chúa nhà ta lương thiện, sợ Đại Thiếu Gia biết sẽ nhọc lòng nên không nói.
Nói song trên bục tiếng quản sự thông báo vang lên.
– Trận thứ tư Mộc thiếu gia chiến thắng. Châm ngọc thần tinh thuộc về đội xanh. Trận thứ năm vật phẩm chính là Miêu Linh linh vật, mời chọn đội.
Nhìn thấy con mèo trắng đang nằm gọn trên bàn, tay chân bị lửa xích trói. Mộc Hy đau lòng không thôi, nước mắt không kìm được càng khóc to hơn. Ninh Nguyệt hết cách, sao lại có thể loại ca ca như thế chứ? Dù sao đây cũng là hội chơi bóng, xem ra Ninh Nguyệt nàng không góp vui không được. Quay sang trấn an Mộc Hy.
– Đừng khóc, ta lấy lại Miêu Linh cho người nhé.
Mộc Hy nghe vậy trong lòng lại dâng lên một hồi ấm áp, trái tim như có hàng nai nhỏ chạy qua. Định nói gì đó, lúc tỉnh lại đã thấy một thân y phục đỏ tiến vào sân đấu, oai phong ngồi lên lưng ngựa. Ánh mắt rưng rưng, giờ trong mắt nàng chỉ trọn vẹn hình bóng ấy.
Cũng may ở hiện đại nàng từng chơi mấy trò kiểu này nên cũng chẳng xa lạ. Vị Tam thiếu gia Ma tộc từ đầu tới giờ liên tiếp thắng mấy trận, đến lúc này cũng chả ai dám bước lên tiếp. Duy chỉ có Ninh Nguyệt là lặng lẽ, cao ngạo đi ngựa tới. Tam Công Tử Ma tộc khinh khỉnh nhìn Ninh Nguyệt nghĩ thầm: “phách lối như vậy, nhìn dáng vẻ là biết chơi không ra gì còn muốn đấu với ta. Tự tìm chết.” Ninh Nguyệt đương nhiên nhìn ra ánh mắt khinh bỉ đó nhưng cũng không nói gì chỉ lặng lẽ vào vị trí, trên khán đài chợt vang lên những tiếng gào thét to nhỏ tán thưởng khung cảnh mỹ lệ bên dưới. Hai vị thần tiên khí thế ngút trời, một chọi một nhưng không tạo ra sự đơn độc mà lại khiến không khí có gì đó trở nên rất hưng phấn.
” Tùng, tùng, tùng…”
Tiếng trống kéo dài báo hiệu trận đấu bắt đầu. Hai bên thúc ngựa, dồn dập phi tới, giơ gậy giành bóng. Ninh nguyệt nghiêng người khéo léo móc qua gậy của Mộc Hoài thành công giành bóng. Mộc Hoài nhanh chóng đổi hướng di chuyển, quay lại áp sát vào ngựa của Ninh Nguyệt cản bóng. Ninh Nguyệt cong môi, kéo cương ngựa, cho ngựa chạy chậm lại. Tung người xoay gậy một vòng trên không trung, một chân cố định trên bàn đạp, lộn người đánh bóng. Mộc Hoài không ngờ kỹ thuật khó như thế tên này cũng có thể làm được, tinh thần chợt lung lay, lúc hoàn tỉnh đã thấy bị cướp bóng từ bao giờ. Ninh Nguyệt đưa bóng về phía ngược lại lúc sượt qua để lại một câu giọng cợt nhả.
– Lúc chơi bóng đừng mất tập trung như vậy chứ.
Mộc Hoài tức điên người, quay ngựa đuổi theo. Ninh Nguyệt dẫn bóng về gần cửa môn, dùng lực đánh tới, bóng liền qua ô. Tiếng chiêng vang lên.
– Đội đỏ vào, thưởng một điểm.
Sau bàn thắng ấy Mộc Hoài hầu như không dẫn nổi bóng. Tất cả đều bị Ninh Nguyệt dành lấy, tỷ số giờ đã áp đảo 7-2, chỉ cần một quả nữa thì có thể công bố kết quả. Ninh Nguyệt vừa hay đang ở gần vạch cửa môn. Mộc Hoài không muốn bị mất mặt như vậy, không coi quy định ra gì nữa, đuổi tới dùng gậy đánh vào hai chân sau của ngựa Ninh Nguyệt.
Ngựa Ninh Nguyệt đổ xô xuống đất, nàng tung mình lên nhảy khỏi ngựa. Tay còn lại xách áo Mộc Hoài ném thẳng người xuống đất rồi yên vị trên ngựa của hắn, chuyển gậy sang tay trái, trái tay đánh bóng ngược về sau. Tiếng chuông lại vang lên, viên quản sự hào hứng thông báo.
– Đội đỏ thắng, chiến lợi phẩm thuộc về vị công tử này.
Mộc Hoài nổi nóng ném gậy xuống đất.
– Vô lý, trận này không tính. Các ngươi không thấy hắn ta đẩy ta xuống ngựa hay sao? Quy tắc ở đâu cả rồi?
Ninh Nguyệt ngồi trên ngựa hạ mắt nhìn xuống dưới.
– Tam thiếu gia này, người phá vỡ quy tắc trước là ngươi không phải sao? Ngươi xem, ngựa của ta còn không dậy nổi kìa.
Mộc Hoài câm nín, tức tối siết chặt nắm đấm. Trên khán đài nổi lên những tiếng xì xào to nhỏ. Ninh Nguyệt dắt ngựa, trả gậy cho Mê Cốc, tiến về phía bục nhận lấy Miêu Linh, tháo xích lửa cho nó nhẹ nhàng vuốt ve mang trả cho Mộc Hy. Một loạt hành động rơi vào mắt các tiểu tiên nữ khuê tú, ai còn không rung động cho được. Nhìn vị công tử mang hơi thở thanh mát, uy phong chiến thắng, lại dịu dàng với nữ nhi như vậy. Bao ánh mắt ngưỡng mộ dần đổ hết lên người Mộc Hy. Đặt Miêu Linh vào tay Mộc Hy, Ninh Nguyệt khẽ mỉm cười xoa đầu mèo nhỏ định rời đi. Không biết từ khi nào con hàng Tư Thuần lại te tởn chạy tới.
– A, tiểu Nguyệt Nguyệt không ngờ c… huynh đánh bóng giỏi như vậy nha.
Đang gào thét Tư Thuần chợt bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Ninh Nguyệt thì sợ ngây người. Suýt thì làm lộ cả thân phận của người ta. Cũng may sửa kịp.
Nghe những lời này của Tư Thuần, đuôi mắt Ninh Nguyệt khẽ nhướn lên một cái.
– Không có, làm màu chút thôi.
Vừa nói vừa rời đi về phía đình nghỉ. Nhìn cái đuôi cứ nhí nhéo bên cạnh không nhịn được tò mò.
– Huynh không bám lấy Đường điện hạ nữa à?
Tư Thuần vội vàng mở tinh thần bát quái.
– Cô quan tâm đến biểu ca ta sao?
Ninh Nguyệt đưa ly trà lên miệng, nghiêng đầu nhìn Tư Thuần bằng nửa con mắt.
– Ta thuận miệng hỏi vậy.
Tư Thuần thở dài, biểu ca đáng thương của ta, nhìn chúng một ý trung nhân thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng thôi đi. Vậy mà người ta cũng chả thèm để huynh vào mắt nữa. Cuối cùng là Tư Thuần không nhịn được bắt đầu tám phét.
– Này, cô mặc thành thế này tới đây là muốn làm gì?
Ninh Nguyệt không nhanh không chậm đáp.
– Đương nhiên là tìm nữ nhân.
Đầu Tư Thuần đầy hắc tuyến:
– Làm ơn đi, còn muốn cho nam nhân chúng ta chút đường sống hay không? Bao nhiêu nữ nhi khuê các cô cũng chiếm cả rồi.
Ninh Nguyệt tập trung nhâm nhi bánh ngọt, thấp giọng hỏi.
– Hoa huynh trêu ghẹo còn ít à?
Tư Thuần nghẹn họng, nhỏ giọng làu bàu.
– Có đẹp hơn nữa gặp phải cô cũng còn tác dụng gì đâu.
Vừa mới ngồi xuống chém gió với Tư Thuần không lâu, đã có người chủ động tới bắt chuyện. Là một cặp song sinh, ngay cả y phục cũng giống y như đúc chỉ khác trâm cài đầu, một vàng một bạc. Cô nương cài châm vàng tay bưng một ly rượu hoa ánh mắt quyến rũ ngước nhìn Ninh Nguyệt một cái, sau đó nũng nịu tới chỗ Tư Thuần.
– Tam Thế tử, người có bằng hữu mới không muốn giới thiệu cho tiểu nữ hay sao?
Ánh mắt lộ liễu của cặp song sinh kia khiến miệng Tư Thuần co giật, giới thiệu cái quần. Bảo y giới thiệu kiểu gì, chả lẽ nói:” đây là tẩu tẩu nhà ta” à. Từ Thuần đỡ trán, che giấu bệnh tình đau khổ.
– Ta không biết.
Ninh Nguyệt liếc Tư Thuần một cái, sau đó nhìn về phía hai tiểu tiên nữ khóe miệng như cười như không.
– Hai vị tiểu tiên nữ muốn làm quen với ta sao? Ta họ Đan.
Hai vị tiên nữ lập tức ngại ngùng, khẽ gật đầu một cái. Không hiểu sao khi nhìn thấy những hành động của Ninh Nguyệt đối với Mộc Hy trái tim hai người như lệch đi nửa nhịp. Mãi mới thẹn thùng nở nụ cười.
– Hóa ra là Đan thiếu gia. Thân thủ Đan thiếu gia thật giỏi quá.
Ninh Nguyệt cười một tiếng tiện tay nhặt cánh hoa vương trên tóc một vị tiểu thư, hờ hững nói:
– Cũng không hẳn, đủ để phòng thân thôi.
Hành động ân cần lại hờ hững của Ninh Nguyệt khiến hai vị tiểu thư kia cảm động, tỉnh bơ dán người lên người nàng.
– Đan thiếu gia thật khiêm tốn.
Tư Thuần đứng một bên khóc không ra nước mắt, ban đầu thì không sao. Sau khi thấy Ninh Nguyệt rất dễ gần, lại có thể chủ động nói chuyện nhiều như vậy. Tiên nữ khắp Tứ Hải Bát hoang tưởng trừng đều dồn hết về chỗ này. Tư Thuần bị một đám nữ nhân chen lấn không còn một chút tôn nghiêm nào, chỉ có thể lủi thủi về cho Đường Dịch đáng thương.
– Biểu ca sức hút của tẩu tẩu quá mạnh ta cản không nổi.
Rõ ràng mức độ tức giận của đường dịch ngày càng tăng cao.
Bận rộn nửa ngày, mãi mới tách ra được. Ninh Nguyệt choáng váng cả đầu óc, sau khi ứng phó xong xuôi nàng nhân lúc không ai chú ý tìm một nơi nghỉ tạm.
Mọi sự chú ý tất cả đều dồn về phía Ninh Nguyệt. Từ nhỏ tới lớn Mộc Hoài chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
– Có giỏi thì đấu với ta một trận cớ gì cứ ở đây hênh hoang, còn đáng mặt nam nhân nữa hay không?
Ninh Nguyệt không để những lời đó vào tai vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Không thấy Ninh Nguyệt phản ứng, Mộc Hoài tức giận lao thẳng tới chỗ Ninh Nguyệt. Thân thể Ninh Nguyệt dẻo dai đến mức phải thán phục. Nàng bật người ra sau tránh được một đòn của Mộc Hoài. Mộc Hoài không ngừng tấn công càng đánh càng hăng Có vẻ như Ninh Nguyệt không muốn dây dưa với hắn ta nên luôn phòng thủ. Hai người giao chiến gây sự chú ý không nhỏ, tất cả đều ngẩn ra nhìn hai người đánh nhau.
Chuyện gì thế không biết?
Tư Thuần xoa cằm:
– Ô, tên Mộc Hoài này thẹn quá hóa giận à?
Cái tên này cũng kém quá đến nữ nhân cũng ra tay.
Mộc Hy chạy tới đã thấy khung cảnh hỗn loạn này rồi.
– Tam Ca…Đan Nguyệt, hai người dừng lại… dừng lại đi. Có chuyện gì ngồi xuống nói với nhau là được mà.
Nhưng lúc này Mộc Hoài chẳng để lời nào vào tai nữa. Thấy Ninh Nguyệt phòng thủ mãi không chịu đánh tử tế còn tưởng nàng khinh hắn, đánh càng lúc càng hăng. Rõ ràng là nổi giận thực sự rồi, bản mặt như thâm thù đại hận gì với Ninh Nguyệt vậy.
Mộc Hy không cản nổi liền kêu nha hoàn đi báo cho Đại ca. Nhìn cách giao chiến của Mộc Hoài, hung tàn như vậy, những người khác cũng lo là Ninh Nguyệt sẽ bị thương. Vụ này càng lúc càng lớn, có khi đến tai Ngọc Hoàng rồi cũng nên.
Tư Thuần vắt chân ngồi điềm nhiên bình tĩnh xem trò hay, không ngừng phân tích thế võ ra sao, thiếu điều không mang hạt dưa ra cắn nữa thôi. Ninh Nguyệt tránh đòn công kích của Mộc Hoài ghé vào tai hắn giọng sắc lạnh.
– Kết thúc buổi tiệc ta tìm người chơi tới cùng, Giờ thì dừng lại đi.
Mộc Hoài mắt điếc tai ngơ không hề có ý định dừng lại, giọng khinh bỉ.
– Sợ rồi sao?
” Rắc “một tiếng, lúc hai người đánh nhau không biết đã làm ra chuyện gì khiến cây linh vật bên cạnh phát ra một tiếng nứt lớn.
Ninh Nguyệt nhíu mày không nhịn nổi nữa, tấn công, tiến tới nghênh tiếp.
Sau khi Ninh Nguyệt tấn công ánh mắt mọi người trở thay đổi hoàn toàn. Mấy bị Đại tiên không khỏi tán thưởng.
– Thân thủ người này thật lợi hại.
Ở đây hầu như là võ tướng, trong máu ai mà chẳng thích mấy cảnh nhiệt huyết thế này. Tư Thuần thấy biểu ca đang rất bình tĩnh xem nương tử nhà mình đánh nhau với người ta bèn nghiêng qua hỏi.
– Ca, ca không giúp tẩu à?
Đường Dịch thờ ơ nói.
– Nàng ấy cần ta giúp à?
Rõ ràng là đang kiêu ngạo về sức chiến đấu của nương tử nhà mình mà.
Tư Thuần :”…”. Được rồi không thể nói nổi nữa.
Đằng sau chợt có tiếng dồn dập bước chân đi tới, đoán chừng mấy người phía tây cũng tới rồi. Tư Thuần nhướn mình ngó ra xem, chép miệng
– Chậc chậc, huynh thấy chưa đệ đoán không sai mà, cả đoàn người kéo xuống kìa. Hầu như chả thiếu ai luôn ấy.
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn. Ninh Nguyệt bẻ ngược tay Mộc Hoài ra sau, một chân đạp hắn ta ép chặt xuống đất.
Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả mọi người xem hào hứng như vậy, không ngăn lại mà còn vỗ tay nữa. Một lát sau Ninh Nguyệt nhấc chân ra, thả lỏng Mộc Hoài. Nếu không phải nàng kiêng rè hắn là thiếu gia Ma tộc, ảnh hưởng đến sự giao hữu Thiên giới với Ma tộc chắc cũng đánh cho hắn nhừ tử lâu rồi.
Đánh lâu như thế Ninh Nguyệt cũng chỉ toát một tầng mồ hôi mỏng, phong thái vẫn rất đoan nghiêm. Còn Mộc Hoài sớm đã bầy ra bộ dạng vài phần tơi tả.
Không nuốt nổi cơn tức trong lòng, Mộc Hoài bật dậy ra chiêu.
– Hôm nay ta không thắng ngươi. Ta không cam lòng.
Ninh Nguyệt thở dài vụt qua suy nghĩ có nên một phát đạp chết con hàng này không.
Không đợi Mộc Hoài ra chiêu, đột nhiên có một bóng người nhanh nhẹn giữ vai Ninh Nguyệt kéo ngược về sau, một cước đạp thẳng Mộc Hoài văng ra. Người kéo Ninh Nguyệt ra lúc này nhận ra điều gì không đúng, trong đầu lóe lên suy nghĩ:” là nữ nhân” vội vàng buông nàng ra.
– Ngươi…
Ninh Nguyệt không hiểu người này suy nghĩ gì nhưng cũng vài phần hảo cảm. Cũng may người này thay nàng hạ luôn con hàng kia. Cách vài bước, Ninh Nguyệt chỉnh lại y phục, Mộc Hoài vội vàng chạy tới tố cáo.
– Đại ca, hắn vô lễ với ta.
Mộc Tam Thanh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn tam đệ.
– Câm miệng, người gây chuyện chưa đủ hay sao?
Nhìn vị công tử trước mặt, phong thái, thân thủ tốt như vậy không ngờ lại là một nữ nhân. Trong lòng có gì đó kì lạ nảy sinh, đến y cũng không nhận ra.
– Vị công tử này, tam đệ nhà ta thất lễ rồi. Mong công tử bỏ qua. Ta thay mặt nó tạ lỗi với công tử.
Hóa ra là huynh đệ, cũng may nhà này còn được vị huynh trưởng. Nếu không, ấn tượng của nàng về nam nhân ma tộc sớm đã bị khinh rẻ tới cỡ nào.
– Không có gì. Nam nhân mà, không đánh không quen.
Thấy tam thiếu gia ma tộc bị ngược, mấy vị thiếu gia trên khán đài cảm thấy vui sướng vô cùng. Đúng là kẻ phách lối cũng có ngày bị trừng trị.
Mộc Hoài vừa đánh một trận kịch liệt nên giờ vẫn còn thở gấp, không lên tiếng. Bị đại ca quát cho một trận xem như đã nhận thua. Tần Duẫn từ vụ đánh bóng đã nhận ra đứa cháu gái đang giả trai kia rồi, thấy cháu nhà mình uy vũ không thôi, đến giờ vẫn còn tự hào, điềm tĩnh đi vào trung tâm. Tiến về phía Ninh Nguyệt, hòa giải:
– Mộc đại vương, cháu trai ta có gì không phải, mong người đừng để trong lòng.
Mọi người lại một phen sửng sốt, Tần Duẫn Tướng Quân Khi nào có một cậu cháu trai tài hoa như vậy?
Sự chú ý của Ninh Nguyệt dồn hết lên gia gia nhà mình.
– Gia gia, người…
Tần gia gia che chắn trước Ninh Nguyệt tỏ ý ” con còn có ta, con không cần sợ.” Ninh Nguyệt cảm động không thôi.
Mộc Tam Thanh hòa nhã:
– Thì ra là người nhà Tần gia. Hôm nay xin thứ lỗi.
Vậy là cứ thế Chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không. Coi như bữa tiệc hôm nay không nhàm chán còn có thể náo nhiệt như vậy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!