Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 11


Thiên giới luôn giữ một thói quen, phàm là những người giữ chức vị quan trọng hay tượng thần của các gia tộc lớn. Để khẳng định mình, bất kể từ tiệc lớn nhỏ gì đều đến sát giờ tỏ vẻ bận thu xếp nhiều công việc quan trọng. Cũng may Đường Dịch và Tư Thuần không có cái tật xấu ấy, đối với mấy bữa tiệc kiểu này không đến rất sớm thì cũng đến rất muộn hoặc dứt khoát không đến.
Lần này còn khá nhiều thời gian tiệc mới bắt đầu đã thấy hai vị thế tử tiên giá thực ra đến sớm là do Tam Thế tử nhớ lộn thời gian bắt đầu khai tiệc.
Các vị Tiểu Tiên Nga đành sắp xếp cho hai vị thế tử một bàn ở sau gốc cây cổ thụ sum suê, vừa có phong cảnh hữu tình vừa hay che khuất không gây áp lực cho các vị tiên nhân.
Lúc ấy dùng dịch đang mải mê tháo tung Xích Ma Thiên mà Thác Tháp Lý Thiên Vương vừa đưa cho Diêm La Vương. Xích này là một loại thần binh, Lý Thiên Vương mới chế ra dùng để thu phục yêu ma. Lý Thiên Vương vốn là mang đi nhờ Diêm La Vương xem liệu có thể chỉnh sửa gì thêm nào ngờ bị đường dịch cuỗm mất, rồi tháo tung hết thảy, lắp lại cũng thừa hẳn mấy bộ phận.
Tư Thuần gập quạt, dựa vào thành ghế, rót rượu cho 2 người.
– Hôm nay có chuyện quan trọng cần nói với huynh, ma tộc ở Túy Vân Sơn gần đây có biến động.
Đường Dịch vẫn chăm chú tháo lắp xích, ngước lên hỏi.
– Chuyện gì?
Từ thuần dựa vào thành ghế mắt vui cười nói:
– Còn có thể là chuyện gì chứ, Mộc Tam Thanh trong thập đại quân vương ma tộc ấy, lại giục phụ hoàng ta việc liên hôn đấy.
Vẫn giọng thủng thẳng:
– Thì sao? ta cần bận tâm à?
Tư Thuần ngạc nhiên.
– Biểu ca người đi liên hôn là huynh đấy có được không? vậy tẩu tẩu đệ biết làm sao? Nghe Tư Thuần nhắc đến Ninh Nguyệt, Đường Dịch xao động, mặt vẫn thản nhiên.
– Một vị Đại Vương, vai vế là huynh trưởng của công chúa Ma tộc mà cũng dám lên tiếng thúc giục Ngọc Hoàng hay sao? Từ khi nào thiên giới này lại hạ mình như vậy?
Nói xong Đường Dịch lại nhíu mày.
– Mà ta khi nào đồng ý cái vụ liên hôn này đấy?
Tư Thuần thở dài dùng quạt gõ vào chum rượu.
– Đấy huynh cứ bất cần đời đi, đến ngay cả hôn sự cả đời cũng mù mờ. Ta nói, nếu không phải cái người công chúa Mộc Hy đó chỉ đích danh huynh, chắc huynh cũng chẳng dính vào cái vụ này đâu.
Ngơ ngẩn một lúc Đường Dịch lại nói:
– Mấy chuyện thị phi này ta không quản nổi. Đường Dịch tay chống má, ánh mắt xuyên qua cành lá xum xuê cất giọng chậm rãi.
Tư Thuận thở dài, nhấp một hớp rượu.
– Cũng chẳng biết chuyện này sẽ đi tới đâu nữa.
Từ cửa viện, lúc này tấp nập Tiên nữ ra vào không ngừng bàn tán.
– Tam Thế tử hôm nay đẹp chết mất.
– Mới mấy ngày không gặp sao lại đẹp hơn như thế chứ.
Nghe mọi người ca ngợi bên tai Tư Thuần cũng xem như được vuốt ve đã đời, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười rạng rỡ, chỉnh lại tư thế mang vài phần đắc ý phe phẩy quạt. Sau đó, một trận gào thét chói tai liên tiếp từ xa truyền tới không cần nhìn cũng biết là vì cái gì.
– AAAAAAAAAAAAAAA, là Đường điện hạ.
– Đường điện hạ hôm nay đẹp quá.
– Đường điện hạ mặc đồ tím đó. Ai đỡ ta với, ta sắp ngất rồi…
Tư Thuần trong nháy mắt bị lạnh nhạt. Xem ra, sau này phải thay đổi hình tượng, phải lạnh lùng nửa tháng, sau lại chuyển về kiểu lạnh lùng ấm áp. Y không tin hình tượng này không chấn động.
Đang nghĩ như vậy, quay sang bên cạnh thấy biểu ca mình đang nhàn nhạt vứt đống đồ nát sang một bên. Bức bối nâng ly rượu uống cạn, một loạt hành động đủ yêu nghiệt, bất cần, không cố ý nhưng lại tạo cảm giác rất cuốn hút. Tuy nhiên sự vô tình đôi lúc có thể làm say đắm lòng người… Tư Thuần nhất thời ỉu xìu, thôi bỏ đi, y cứ tiếp tục là chính mình vậy, vụ hình tượng này không khả thi nữa.
Mặc kệ những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, Đường Dịch chẳng để vào mắt, bầy ra bộ dạng thản nhiên sớm đã quen rồi. Đưa tay với bình rượu tự rót cho mình một ly,hỏi: – Ninh Nguyệt có tới không?
-…
Từ thuần cạn lời, hỏi y y biết hỏi ai một đống nữ nhân sao mà nhận ra nổi. Mà thôi, tẩu tẩu đặc biệt như vậy y không tin mình không nhận ra nên căng mắt lướt quanh một lượt.
– Vẫn chưa thấy tới.
Sớm đã biết tính cách của Đường Dịch nên các tiểu tiên nữ dù có kích động tới đâu cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, xì xào bàn tán.
Trong đám đó, một thiếu nữ mặc y phục tím nhạt tựa áng mây lúc hửng đông thanh thoát nhẹ nhàng bước lại gần tiến đến trước mặt Đường Dịch.
– Mộc Hy tham kiến Tam Thế tử, Đường điện hạ.
Không Lạnh không ngạt đường dịch chỉ gật đầu lấy lệ còn Tư Thuần thân thiện hơn lên tiếng:
– Thì ra là Mộc Hy công chúa Ma tộc. Đã lâu không gặp.
Mộc Hy đương nhiên không giống nữ tử khác, cũng bởi thân phận cao hơn họ mấy phần, thoải mái bước lại gần.
– Đường điện hạ, đã lâu không gặp.
Đường Dịch nhìn nữ tử đoan trang trước mặt, hơi cau mày, con người thâm thúy chợt lạnh xuống, ánh mắt như băng tuyết rơi xuống biểu đệ:” Ta từng gặp nàng ta rồi hay sao?”
Cảm nhận được hơi lạnh ngấm vào da thịt, Tư Thuần nằm không cũng trúng độc. Suýt thì sặc rượu. Má! đừng nhìn đệ, đệ cũng có biết đâu nàng ta sẽ tới đây chứ. Nhất thời vẻ mặt như đại nạn ập lên đầu.
Đường dịch liếc nhìn vị nữ nhân trước mặt, rồi mở miệng chào hỏi:
– Mộc Hy công chúa.
Sau đó thì không còn nói gì nữa. Nhưng kể cả bị ngó lơ, thì vẫn khiến mọi người ở đây tức nổ con mắt, đủ để Mộc Hy cảm thấy hãnh diện.
Nàng ta buông bàn tay do khẩn trương mà xoắn vào với nhau, mỉm cười rạng rỡ, từ tốn ngồi xuống cạnh Đường Dịch cùng y nói chuyện.
– Chuyện lời hứa, phụ thân chỉ nói với tiểu nữ là hôn ước đã hứa với bằng hữu không ngờ lại là… ngài chắc sẽ không để tâm chứ?
Đường Dịch nhàn nhạt, thuận miệng nói:
– Không.
Mộc Hy như trút được gánh nặng, cười nói: – – Vậy thì tốt, lúc ấy tiểu nữ còn lo ngài sẽ khó chịu. Dù sao chuyện này cũng có chút lúng túng, tiểu nữ cũng không biết gì cả nên có thể đồng cảm với ngài.
Mộc Hy hoàn toàn không đem đề tài theo hướng mập mờ, lại lấy thân phận nạn nhân ra trò chuyện để dễ nâng độ hảo cảm. Nếu không phải đã từng nghe Tư Thuần nói qua về vụ liên hôn này chắc y cũng không biết trong lời nói kia mấy phần giả tạo. Khung cảnh Mộc Hy công chúa cùng Đường Dịch, Tam Thế tử trò chuyện vui vẻ không chút gượng ngập nếu người nào không biết còn cho rằng họ thân nhau lắm. Mấy vị tiểu tiên không tránh khỏi có chút tức tối.
– Có lầm không vậy, thế mà ả ta dám độc chiếm Đường thế tử.
– Thì ai bảo nàng ta là công chúa Ma tộc chứ, đâu như chúng ta một chút chỗ dựa cũng không có. Lợi thế của một gia tộc lớn là đây.
– Cái gì mà công chúa khuê nữ chứ, trước mặt bao người còn đi quyến rũ Đường điện hạ kìa, cứ làm như Đường gia nhận cô ta không bằng.
Đường Dịch buông ly rượu, cất Xích Ma vào tay áo, đứng lên định rời đi.
Mộc Hy không biết mình nói sai cái gì nhưng vừa nói xong đã thấy Đường Dịch muốn rời đi, khiến gương mặt xinh đẹp không khỏi có chút mất mát.
– nhanh như vậy ngày đã rời đi sao? vở Tình Thiên Thu còn chưa bắt đầu mà.
Lời vừa nói ra tất cả đều dựng lỗ tai lên hóng.
Chưa đến tiệc và biểu ca đã muốn rời đi, Tư Thuần có chút mất mặt, nhưng thôi ai bảo hôm nay rơi vào tình huống chó gặm như vậy.
– Thật đáng ghét, Đường điện hạ muốn rời đi rồi, nhất định là bị à ta làm phiền.
– Tám phần là đúng rồi. Ai mà không biết Đường điện hạ không thích nữ nhân vây lấy như vậy, đến chúng ta còn không dám làm phiền, nàng ta thì hay rồi tự dưng tới õng a õng ẹo mới khiến ngài ấy khó chịu.
– Đồ sao chổi, ỷ vào gia thế mà muốn làm gì thì làm sao.
Từng từ từng chữ lọt vào tai Mộc Hy khiến nàng không nén nổi tức giận, mấy người này nói lung tung cái gì đó, Đường điện hạ sao có thể do nàng làm phiền mà rời đi chứ.
Vào lần thiên giới ban mưa, Đường Dịch đã khiến nàng rung động, nàng đã nhận định người này sẽ làm phu quân của mình sao có thể dễ dàng buông tay. Từ nhỏ tới lớn chỉ cần là đồ nàng muốn thì nàng chắc chắn có được.
Hơn nữa giữa nàng và ngài ấy chắc chắn có duyên. Nếu không sao hôm nay màu sắc y phục nàng với Đường điện hạ lại giống nhau như vậy, nhìn vô cùng xứng đôi trong nháy mắt Mộc Hy trông thấy Đường Dịch ánh mắt như bốc ra một ngọn lửa, còn đẹp hơn cả lần đầu nàng thấy. Mộc Hy lập tức khôi phục lại tinh thần rồi đuổi theo Đường Dịch.
– Đường điện hạ, xin dừng bước… chờ tiểu nữ một chút… Á.
Bởi vì vội vã đuổi theo, y phục hôm nay của Mộc Hy lại quá dài cộng thêm thềm đá lại có chút trơn trượt nên trượt chân một cái, cả người mất thăng bằng lao xuống hồ sen bên cạnh.
Khuôn mặt Mộc Hy tràn ngập kinh hoàng, nàng không muốn mất mặt, không muốn bị bêu xấu, càng không muốn bị mất hình tượng trước Đường Dịch.
Ngay lúc Mộc Hy thực sự tuyệt vọng thì bỗng có một bóng người từ đâu lao ra, cánh tay vững vàng ôm lấy Mộc Hy, kéo nàng vào lồng ngực. Đem Mộc Hy bay qua nửa hồ mới thành công cứu nàng lại.
Cách đó không xa Tư Thuần ngơ ngác Nhìn khung cảnh mỹ lệ giữa chốn tiên cảnh. Cái gì thế vị tiểu tiên kia là ai? Đại công tử của gia tộc nào à? Sao y chưa từng gặp.
Tư Thuần trợn tròn mắt, ly rượu trong tay rơi ” choang” một tiếng.
– Tiểu… tiểu… tiểu điện hạ? tẩu tẩu?
Mộc Hy vốn cho rằng nàng lần này chết chắc rồi, không ngờ lại được cứu. Một hơi ấm nhẹ nhàng, khoan khoái khiến người khác an tâm chợt vây lấy nàng Mộc Hy ngẩng đầu theo bản năng, đối diện với một đôi mắt có thể cướp đoạt linh hồn người khác.
– Không sao chứ?
Ninh Nguyệt chờ nàng đứng vững lại mới buông nàng ra, không chỉ giữ một khoảng cách nhất định mà còn ân cần để nàng cách hồ một khoảng.
– Đa tạ công tử.
Nhận ra hành động vô lễ vừa rồi Ninh Nguyệt hơi chột dạ.
– Đã mạo phạm, thất lễ rồi.
Vì vừa mới trượt chân nên giày của Mộc Hy bị rơi ra, có lẽ do y phục quá dài che mất lên chả ai để ý. Ninh Nguyệt đương nhiên nhận ra, còn đang do dự có nên giúp người giúp cho chót không? Nhưng làm thế sẽ lại thất lễ. Thôi mặc kệ, máu thương hoa tiếc ngọc của nàng lại nổi lên thì kệ sự đời đi.
Vị công tử nói xong thì vô cùng tự nhiên cúi người xuống giúp, nàng đi lại chiếc giày, đưa một tay ra. Ngón tay Mộc Hy khẽ run, do dự một chút mới chậm rãi đưa tay mình đặt vào tay y. Trái tim Mộc Hy loạn nhịp, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài như ngọc đang cầm lấy tay mình, ngượng ngùng, hai má đột nhiên đỏ bừng. Vị công tử nọ không có bất cứ một tiếp xúc thân thể nào khác chỉ nhẹ nhàng đặt tay nàng lên vai mình để làm điểm tựa. Mấy vị tiên nữ trông thấy cảnh đó thì đều bị kích động đến muốn gào thét.
– Ôi thật đẹp quá! Ai vậy? Là đại công tử gia tộc nào thế? Sao trước nay ta chưa từng thấy?
– Không biết nữa, ta cũng chả nhận ra ai cả. Thân thủ thật tốt, aaaaaaa dịu dàng quá đi mất.
Hóa trang của Ninh Nguyệt thuộc hàng chuyên nghiệp, người quen tuyệt đối cũng không nhận ra nàng.
Dĩ nhiên là trừ đường dịch ra ngay từ lúc đầu đã nhận ra nàng rồi, còn Tư Thuần đương nhiên không có bản lĩnh đó. Nhận ra tẩu tẩu cũng là vì thấy Tiểu Mai lẽo đẽo theo sau hóa trang cũng lỗi quá rồi nên mới liên tưởng đến.
Mang giày cho Mộc Hy xong Ninh Nguyệt cũng không rời đi ngay, đảo xung quanh một lượt ân cần hỏi:
– Nha hoàn đi cùng nàng đâu?
Vừa hỏi xong lập tức có bóng dáng nhỏ bé hớt hải chạy tới hai mắt đã đỏ ửng:
– Công chúa… công chúa, người không sao chứ? Nô tì tìm người mãi.
Ninh Nguyệt chu đáo, nhắc nhở nha hoàn đỡ lấy Mộc Hy rồi mới yên tâm rời đi. Ninh Nguyệt đối với loại nam nhân cặn bã thường không xem ra gì nhưng lại rất chiều chuộng những cô gái yếu đuối, dịu dàng. Từ một phương diện nào đó Đan Tịnh nói nàng là người có thuộc tính thương hoa tiếc ngọc cũng không sai.
Mộc Hy thấy Ninh Nguyệt xoay lưng rời đi vội vươn tay nắm lấy vạt áo Ninh Nguyệt.
– Công Tử.
Ninh Nguyệt dừng chân, xoay người lại, lông mày khẽ cong lên dụ dỗ lòng người. Giọng Mộc Hy run run:
– Ta là Mộc Hy, không biết quý danh của người là?
Ninh Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt tựa như nhìn thấu lòng người.
Mộc Hy vừa nói ra đã hối hận, đáng chết, sao nàng có thể hỏi mấy câu như vậy. Liệu người đó có cảm thấy nàng không đoan trang không? Nhưng nàng không khống chế nổi mình chị là không muốn người này giờ đi.
– Ta là Đan Nguyệt, được giúp công chúa là vinh hạnh của ta, người không cần để trong lòng đâu.
Ninh Nguyệt không thể để vị tiểu cô nương này khó xử bèn nhẹ nhàng trả lời.
Mộc Hy hơi ngẩn ra.
– Huynh biết ta sao?
Ninh Nguyệt mở quạt, khẽ phê phẩy. Đưa mắt nhìn tiểu nha hoàn đang đỡ Mộc Hy.
– Vừa rồi nha hoàn của người chẳng phải gọi người như vậy hay sao. Hôm nay ta mạo phạm, xin công chúa thứ tội.
– Không đâu, là huynh cứu ta mà. Ta sao có thể trách huynh chứ.
– Vậy tốt, ta xin cáo từ. Công chúa chơi vui vẻ nhớ chú ý đừng để bị thương.
– Được, ta nhớ rồi.
Một mộc Hy luôn kiêu ngạo mà giờ lại ngoan ngoãn gật đầu, thanh âm mềm mại như nước.
Không giống như những người sinh ra đã mang khí chất lấn át, mạnh mẽ như Tư Thuần với Đường Dịch, vị công tử trước mặt này có khí chất hoàn toàn khác biệt, khí chất này mềm mại, ấm áp như gió xuân mang chút lạnh lùng như bản tính. Y có thể dịu dàng đến vô hạn với nàng nhưng sẽ không vì nàng mà lưu lại…
Một công chúa được nâng niu từ trong trứng như Mộc Hy sao có thể cưỡng lại cảm nhận này, dễ dàng đắm chìm trong nó…
Cách đó không ra Tư Thuần sợ đến ngây người, kéo kéo tay áo Đường Dịch.
– Quá đáng sợ, tẩu tẩu phong lưu còn hơn cả đệ nữa. Hứ! đệ mà là nữ nhân chắc cũng không chịu nổi.
Vừa dứt lời đã mờ nhạt cảm thấy lành lạnh sau lưng, Tư Thuần run cầm cập liếc nhìn biểu ca một cái rồi im bặt. Đường Dịch đang định rời đi trông thấy một màn hoa lệ như vậy không kìm được tức giận, lần đầu tiên trong đời y đi ghen với một nữ nhân.
Ninh Nguyệt làm anh hùng cứu mỹ nhân xong thì chậm rãi đi về phía Đan Tịnh. Nhị thúc “vô lại” khinh bỉ liếc Ninh Nguyệt một cái, cất giọng mỉa mai:
– Người nào đó thật may mắn, khi không đột nhiên được một đống xuân tâm đặt vào người. Không biết có vui không nhỉ?
Ninh Nguyệt dùng quạt gõ nhẹ vào tay Đan Tịnh.
– Đừng có mỉa mai ta.
Đan Tịnh chắp tay sau lưng thong dong đi về phía trước.
– Ngươi thì hay rồi, đem cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tự mình ôm lấy. Có biết ngoài kia có bao nam nhân hận ngươi không?
Ninh Nguyệt dùng giọng ghét bỏ:
– Hận thì hận, ta quản không nổi, cũng chả mong chờ gì vào cái đám nam nhân các người, phản ứng quá chậm, thật vô dụng. Đan Tịnh vội vàng biệt minh.
– Này này, ngươi đừng có vơ đũa cả nắm như thế có được không ta thủ thân như ngọc là vì nương tử nhà ta sao có thể giống như ngươi đi ôm lấy xuân tâm khắp người Ninh Nguyệt vỗ vỗ lỗ tai không muốn nghe những lời vớ vẩn ấy nữa bèn dở giọng xua đuổi:
– Biết rồi… biết rồi mà. Khổ lắm nói mãi đang Tĩnh hài lòng lấy lại vẻ đĩnh đạc của một bậc đại tiên nghiêm chỉnh bước song song với Ninh Nguyệt.
– Biết thì tốt, mau đi thôi Tần Lam đang đợi chúng ta trong đó.
Đầu Ninh Nguyệt không khỏi chạy vài vạch hắc tuyến thật muốn đập chết con hàng này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN