Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 10


Chuyện sau đó chính là, Ninh Nguyệt tự bế quan trong phủ, lòng vừa vơi đi chút ít phong phanh nghe đâu mấy chữ Đường điện hạ thì lại xấu hổ trốn thêm ba, bốn hôm nữa. Mãi đến tối ngày thứ ba, nhị thúc cùng cô cô đích thân đến thăm Ninh Nguyệt mới cho nàng hay, tối mai tại Bích Vân Viện, Thiên Hậu mộ cuộc chơi đánh bóng còn tổ chức cả một vở kịch diễn tình thiên thu. Mời nàng cùng đến thưởng thức nàng đau hết cả đầu. Đùa chứ cái Thiên giới này dăm ba bảy bữa lại tổ chức ăn chơi một lần. Bộ không chán à? Ninh nguyệt mặt như đưa đám tay chống cằm, nhìn xa xăm căn bản chẳng để lời cô cô vào tai nữa. Nhị thúc “vô lại” nhàn nhã uống trà, nhìn cảnh vịt nghe sấm kia liền cười khổ, huých nhẹ vào tay Ninh Nguyệt nhỏ giọng nói:
– Hết cách rồi, tháng Nguyên Tiêu là tháng ăn chơi mà, người muốn trốn cũng không thoát đâu.
Ninh Nguyệt thở dài, đảo mắt qua nhìn nhị thúc “vô lại”.
– Ta không muốn đi hay thúc thay mặt Đan gia đi đi.
Đan Tịnh nhướn mày, vài phần khinh bỉ cất giọng.
– Ta là thượng thần hay ngươi là thượng thần của Đan gia.
Ninh Nguyệt phất tay, hào sảng nói.
– Dù sao người cũng là trưởng bối, đại diện là được rồi, ngươi cũng là người nhà Đan gia còn gì.
– Bà cô, nhìn cho kỹ đi, giấy trắng mực đen ghi tên người đó.
Trong lúc hai người kia đang thì thầm to nhỏ Tần Lam đã uống xong một tách trà, đứng dậy chỉnh lại y phục chuẩn bị rời đi.
– Được rồi, Nguyệt Nhi ta phải đi rồi, thiệp mời ta đưa cho con, con chuẩn bị đi. À phải rồi thỉnh thoảng về tham gia gia, gia gia con lại nhớ con rồi.
-Ồ, con biết rồi.
Đan Tịnh thấy nương tử mình rời đi, đang tính chấp tay sau lưng đi theo, liền bị Ninh Nguyệt giữ lại.
– cô cô người cho con mượn nhị thúc một lát. Bàn cờ lần trước, con muốn thỉnh giáo thúc ấy một chút.
Tần Lam nhìn hai người họ, một lớn một nhỏ, tính khí trẻ con thì bật cười. Thầm nghĩ:” hai người họ thân nhau từ bao giờ vậy, nhìn thế nào cũng thành một tổ hợp kỳ quái”, cất giọng nuông chiều đứa cháu nhỏ.
– Được. Con đừng để bị chàng ấy dạy hư là được.
Đan Tịnh trợn tròn mắt nhìn nương tử nhà mình, uất ức:” ta dạy hư nó khi nào chứ? ta mới là người bị dạy hư có được không?”.
– Ta…ta…
Ninh Nguyệt nhìn cô cô rời đi rồi mới buông tay nhị thúc ra, dở giọng ghét bỏ.
– Ta cái gì mà ta, ngươi muốn đi bây giờ, ta liền không giữ lại căn phòng sau hậu viện nữa.
Nghe đến căn phòng sau hậu viện, Đan Tịnh liền vứt nỗi oan ức ra sau đầu hớn hở nói.
– Có thật là ngươi giữ lại căn phòng đó cho ta không?
Ninh Nguyệt bị bộ dạng hưng phấn của Đan Tịnh mà khóe miệng giật giật, con hàng này có cần lật mặt nhanh hơn lật sách thế không. Thật không có tiền đồ.
– sẽ là thật nếu như ngươi trả lời câu hỏi của ta.
Đan Tịnh thản nhiên, bầy ra bộ mặt biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, cầm lấy một quả táo gặm sột soạt.
– Biết ngay ngươi sẽ không cho không ta cái gì mà. Nói đi, muốn biết chuyện gì?
Ninh Nguyệt tay sờ cầm sắp xếp lại câu từ trong đầu mãi mới ngập ngừng hỏi.
– Đường điện hạ có tham gia không?
Đan Tịnh nhìn Ninh Nguyệt chống tay gặm táo hỏi lại.
– Người bị ngu à? Nơi đó náo nhiệt như nào chứ? Thấy có chỗ nào nhiệt nào không có bóng dáng của hai người đó không?
Thấy dáng vẻ hận không thể chết đi của Ninh Nguyệt, Đan Tịnh lại nổi hứng bát quái.
– Sao tự dưng ngươi lại hỏi vậy? Chả lẽ người thầm thương trộm nhớ đường điện hạ hay gì?
Nghe mấy chữ “thầm thương trộm nhớ” khiến Ninh Nguyệt nổi hết cả da gà.
– Ta tránh còn không kịp ấy.
Đan Tĩnh xoay quanh Linh Nguyệt như chong chóng đưa tay nghịch lọn tóc ra vẻ đăm chiêu.
– Có biến, có biến. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
– Này, ngươi hỏi ta hay ta hỏi ngươi? Còn muốn giữ cái phòng nát đó nữa không hả?
– Hứ, chỉ giỏi uy hiếp ta.
Đan Tịnh xoay người, rót cho mình một ly trà bưng ra một góc nhâm nhi, cả phòng chìm vào yên lặng. Lát sau, Đan Tịnh Không chịu nổi cái không khí này nữa bèn lên tiếng.
– Ta nói, người đừng mơ tưởng nữa, Đường điện hạ ý mà không thích nữ nhân đâu. Mà người có biến trở thành nam nhân đi chăng nữa chưa chắc đã được người ta để vào mắt. Không giống như ta, đẹp phi nhân tính mỗi lần dự hội đều tránh xa Đường Dịch vì sợ người nào đó bị sắc đẹp của ta làm cho mê mẩn, rồi lại si tình với ta, đi gây khó dễ cho nương tử nhà ta…Haizzzz, ta thủ thân như ngọc là vì ai chứ? Tất cả không phải vì nương tử nhà ta hay sao, ngươi nói xem…
Chưa nói hết, đã thấy cái bóng của Ninh Nguyệt phi thẳng ra ngoài bất lại một câu
– Đợi ta, ta biết phải làm gì rồi.
Đan Tịnh thở dài đỡ chán, tự nhủ có phải ta vừa mới gieo rắc cái gì vào đầu nó rồi không.
Tầm nửa canh giờ sau, Đan Tịnh sớm đã ăn no cả bụng, sắp ríu cả mắt lại mà vẫn không thấy bóng dáng Ninh Nguyệt đâu có chút sốt ruột.
Ngoài cửa Đột nhiên có một người khoan thai bước vào là một vị đại công tử mang một bộ y phục tông màu chủ yếu là đỏ và trắng, tóc buộc đuôi ngựa, khí chất ngời ngời, mày kiếm hiên ngang anh tuấn bức người. Đan Tịnh suýt nữa rớt chồng mắt, thiếu chút nữa bị bẻ cong. Còn tưởng có người đột nhập vào phủ liền lớn tiếng.
– Ngươi là ai? Khách tới phủ mà không cho mê cốc vào báo một tiếng sao?
Vị thiếu niên kia chỉ yên lặng nhìn nhị thúc “vô lại”, nhếch mép cười lộ rõ ý tà.
– Ngươi cũng không nhận ra ta sao, nhị thúc?
Đan Tịnh nhìn vị thiếu niên kia quả thực có chút quen mắt, giọng hình như cũng hao hao giống một người. Nhưng thiết nghĩ, phong thái cùng khí chất nam tử hán kia thì lại ngờ vực.
– Ta khi nào có thêm một đứa cháu trai?
Vừa dứt lời bên ngoài tràn đến tiếng bước chân thớt hại của Tiểu Mai vừa vào đến nơi đã thở hồng hộc nói.
– Tiểu thư… áo choàng của người…nô tì tìm thấy rồi đây ạ.
Đan Tịnh nghe Tiểu Mai nói thế xong thì ngẩn người, ly rượu trong tay ‘cộc’ một tiếng lăn trên đất, y nhanh chóng chạy đến chỗ Ninh Nguyệt xoay quanh nàng vài vòng.
– Ngươi là Ninh Nguyệt?
Vị thiếu niên trước mặt Đan Tịnh có một khuôn mặt tinh xảo Mỹ Hoặc có thể nháy mắt giết chết cả trai lẫn gái, thứ hấp dẫn nhất là ánh mắt tựa như hồ ly kia mang một vẻ rồi biếu tùy tiện lại mấy phần Phong Tình Không thể kiểm soát vẻ thờ ơ lạnh lùng như thể không có bất cứ chuyện gì trong thiên hạ có thể đáng để cậu ta để trong lòng người này là một yêu tinh sinh ra đã để mê hoặc chúng sinh sao lúc trước khán công nhận ra cháu gái mình là yêu nghiệt thế nhỉ? Ở hiện đại kỹ năng khóa trang của Ninh Nguyệt 4 rất chuyên nghiệp hơn nữa cô có khuôn mặt đẹp phi giới tính cho nên dù là nam hay nữ đều không thể làm khó dễ được nàng.
– thế nào ta giống một nam nhân chứ?
Đan Tịnh không nhịn được chửi một tiếng trong lòng. Mẹ khiếp, sao ngay cả cách nói chuyện, giọng nói, phong thái cũng đổi hết thế này. Nếu không phải nhờ Tiểu Mai hắn cũng không nhận ra, dò xét từ trên xuống dưới một lượt Đan Tịnh chậm rãi lên tiếng.
– Xuất sắc, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra ngươi là nữ nhân.
Ninh Nguyệt ngạc nhiên cô đã cẩn thận lắm rồi cơ mà.
– Điểm nào?
Đan Tịnh mở quạt mỉm cười nói.
– Người nói xem nam nhân ai đi bấm lỗ khuyên tai không?
Ninh Nguyệt vô thức sờ lên lỗ khuyên, phải rồi đây đâu phải hiện đại, nơi này chỉ nữ nhân mới đeo khuyên.
– Vậy người nói xem ta phải làm thế nào?
Đan Tịnh xoay người, gập quạt, gõ vài cái lên vai Ninh Nguyệt.
– Ta thấy người đủ yêu nghiệt, cho dù có làm ra cái chuyện ngược đời đi chăng nữa chắc cũng trở thành xu hướng mới của cả Thiên Giới này thôi. Đợi ta, ta đem cho ngươi một vật.
Nói rồi Đan Tịnh độn thổ về căn phòng trong hậu viện lấy ra một cái khuyên bạc khảm ngọc huyết rồi lại độn thổ về chỗ Ninh Nguyệt, đưa cho nàng.
– Đeo lên đi.
Ninh Nguyệt cầm chiếc khuyên trong tay, chỉ có một chiếc. Không phải kiểu yểu điệu thục nữ mà có cảm giác từ đó rất mạnh mẽ nhưng cũng rất mềm mại. Tiểu Mai giúp Ninh Nguyệt đeo lên, Đan Tịnh còn đang lo Ninh Nguyệt mang lên sẽ tạo thành một tổ hợp không chấp nhận được, không ngờ nàng mang lại tạo ra cảm giác bức người hơn, yêu nghiệt hơn, lạnh lùng hơn. Quan trọng là khí chất vương giả chỉ tăng chứ không giảm. Đan Tịnh đắc ý, cười lớn.
– Ha ha, người thấy bảo bối của ta mang cho người thế nào? quá đẹp. Đừng có làm mất đấy. Cái này quý lắm đó.
Ninh Nguyệt bị lời nói của Đan Tịnh chọc cười, không kìm được nở nụ cười tỏa nắng khiến Tiểu Mai bên cạnh đỏ bừng mặt. Ninh Nguyệt suy nghĩ một vòng xem mình còn cần chuẩn bị gì nữa, đảo quanh một lượt thì dừng lại trên người Tiểu Mai. Tiểu Mai bị nhìn như vậy có chút ngượng ngập.
– Tiểu thư… tiểu thư có chuyện gì vậy ạ?
– Gọi ta là công tử, không được gọi là tiểu thư nhớ chưa?
Tiểu Mai từ khi thấy Ninh Nguyệt giả nam trang liền không phút nào rời mắt khỏi nàng, nghe nàng dặn dò chỉ biết gật gật đầu không kịp phản ứng luôn.
– Ngươi mau đi thay y phục nam nhân đi, thân phận là nữ nhân hầu hạ ta không tiện.
Khác với Ninh Nguyệt, Tiểu Mai thay y phục xong thì lại biến thành một tiểu bạch kiểm, dáng vẻ lộ rõ yếu đuối, khuôn mặt ngây thơ chưa trải đời. Nhìn Tiểu Mai một lượt Ninh Nguyệt hài lòng, đứng lên chỉnh lại y phục cùng nhị thúc đến Bích Vân viện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN