Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 9


Bất quá có nhiều chuyện thì phải đợi đến vài ngày sau mới đặc sắc. Tính từ ngày lễ hội ngàn hoa kết thúc, đến nay cũng đã qua ba ngày, thiên giới ồn ào, bát quái, sóng gió thế nào cũng không bằng sóng gió trong Đan gia. Ninh Nguyệt trở về, từ trên xuống dưới đều bị nàng quẩy đến tưng bừng, quy củ mấy năm nay lũng đoạn cũng bị nàng sửa bằng hết mà không một ai dám ho he nửa lời. Uy nghiêm là thế, chung quy lại Ninh Nguyệt vẫn còn quá nhỏ. Cả Đan gia này, nàng có thể không sợ, duy chỉ có nhị thúc ở Đan gia là nàng có hơi kính trọng một chút. Người này nàng vốn chả cần đề phòng, người ta đã sớm là lang quân của Tần Lam thượng thần rồi, luôn sống với cái câu slogan :” không sợ thiên hạ, chỉ sợ vợ.”, nhiều lúc cũng cute phết. Ta nói, thế quái nào tên Nhị thúc này lại đi bô bô với cô cô nàng, cái gì mà nàng không hiểu lễ nghi, bla bla cái gì gì đó. Chả qua là nàng thấy nhị thúc này đáng yêu nên mới có ý mang rượu hồng hoan tới tâm sự như hai thằng đàn ông… ý nhầm, là hai người tri kỷ. Suy cho cùng thì cả Đan gia này may ra được vị nhị thúc này tử tế. Ai ngờ hôm trước hôm sau lại đi tám phét với vị nương tử nhà mình nguyên văn lời nàng nói với y:” đàn ông ý mà, không cần thể diện… tiêu chuẩn sói ca là gì, chính là lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Ngoài đường lịch sự lên giường hóa thú.” Má, toàn là lời vàng ngọc, châm ngôn nàng đọc hơn nghìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó, bao nhiêu câu nàng thích trong mấy cuốn ấy đều nói cho y hết. Vị Tần nương tử nào đó, sau khi nghe xong liền lặng lẽ đến thư phòng chọn ra mấy cuốn kinh Phật dày cộp, sai Mê Cốc mang đến chỗ Ninh Nguyệt, kèm lời dặn ‘yêu thương’ nếu như học không thuộc mấy cuốn này trong vòng ba ngày thì sẽ thu xếp cho nàng thêm mấy vụ xem mắt nữa.
Trời đụ, cho xin đấy. Nàng mới bao tuổi chứ, hơn nữa nàng mới ốm dậy nha. Ninh Nguyệt hận không thể bay đến Tần gia ôm đùi gia gia.
Ninh Nguyệt đang mơ màng, thiu thiu ngủ, thư thái ở khuân viên trong phủ đột nhiên bị Tiểu Mai lay dậy, sau đó giao cho ba chồng sách kinh toàn bộ đều liên quan đến tĩnh tâm, nhẫn lại xếp qua cả đầu nàng. Chợt nhớ ra vụ uống rượu với nhị thúc đành hối hận nuốt nước mắt đang chảy thành sông. Tâm tình hiện tại đúng kiểu đang vui chơi đột nhiên nhận được thông báo mai kiểm tra học kỳ ấy, thốn không thể tả nổi.
Chiều tối, ngày Tần cô cô đến kiểm tra, Ninh Nguyệt đang ngập trong đống kinh thư liền có dự cảm không lành vội bật dậy. Quả nhiên lần xa thấy bóng của Tần Lam Thượng thần hoảng quá vứt sách bỏ sẽ lấy người. Cắm đầu chạy một đoạn, độn thổ không biết bao nhiêu lần, thi gan đám Mê Cốc phía sau, thoát được lúc nào nàng cũng chả hay. Lúc tỉnh lại đã thấy mình đang đứng trước hai hàng Mạn Đà hoa, hồng vàng nhẫn lộn rực rỡ một góc trời, mấy hoa vàng nhạt tung bay khắp nơi rơi trên tóc nàng. Ninh Nguyệt thở dốc giơ tay phủi cánh hoa vương trên đầu, vừa khâm phục bản thân vừa nhìn xung quanh một lượt. Nơi này rộng như vậy giống một cái phủ nhưng lại rộng hơn rất nhiều, rốt cuộc là nơi nào mà xa hoa tới độ này.
Ninh Nguyệt cũng chả cần quan tâm quá nhiều cứ vừa đi vừa ngắm cảnh. Mãi tới khi đứng dừng lại bên một cái hồ, phía xa gợn sóng lấp lánh vụn vàng dưới ánh chiều tà rực rỡ, mập mờ ánh trăng ở đằng đông. Trên mặt nước xanh ngắt, bốc hơi khói mù mịt tỏa ra tiên khí ấm áp. Thì ra là một suối nước nóng. Ninh Nguyệt nhìn xung quanh còn đang tính cởi xiêm y chui xuống ngâm mình, thiết nghĩ nơi này vắng vẻ chắc không ai tiến đến. Nào ngờ trông thấy một bóng người đang thư thái giữa dòng nhắm mắt dưỡng thần.
Mẹ ơi, Cực Phẩm…Cực Phẩm. Cứu con, máu mũi sắp xảy ra cả rồi. OMG chạy loạn mà cũng tìm thấy mỹ nam. Hại Ninh Nguyệt thiếu chút nữa không kìm chế lao xuống, may sao bám được vào gốc cây Mạn Đà mà trụ lại, lấp ló đằng sau cây, hai mắt dán chặt lên người nam tử kia. Làm nước ấm nóng chỉ ngập tới ngực nam tử nọ để lộ hẳn một màn ra thịt muốn đau mắt. Ninh Nguyệt nín thở nhìn bóng người đó dễ nước tiến gần đến chỗ nàng, định lên bờ. Trong làn sương khói lờ mờ hiện dần ra một thân hình cao lớn, mái tóc đen huyền bị ướt nên dính sát vào cơ ngực rắn chắc và gương mặt vô cùng lạnh lùng, tuấn tú.
Ôi má, thế quái nào lại là cái tên Đường Dịch điện hạ khi chứ? … Á aaaaaaaaaaa má, má ơi nàng sắp thấy cái gì nữa vậy, bên dưới… bên dưới. Ninh Nguyệt dán người vào gốc cây không dám nó ra nhìn nữa. Lúc này nàng thực sự ngượng ngùng, mặt đen một mảng. Dù gì cũng là nữ vương Đan gia, nàng trấn tĩnh tỏ ra bình thường, ung dung đường hoàng lên tiếng chào hỏi. Nhưng chào thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Từ bé đến lớn lần đầu tiên thấy người ta tắm tiên lại còn lộ ra như thế chả lẽ lại toe toét:” ơ hơ hơ…Hôm nay trời đẹp quá Đường điện hạ đi tắm tiên sao?.”
Đang ảo não nghĩ không biết phải mở lời thế nào, nhìn thấy Đường Dịch đến gần bờ, chợt đứng lại. Ninh Nguyệt nghĩ chắc y không nhìn thấy mình, đi có phải cơ hội cho nàng trốn đi không? Vừa định thở phào nhẹ nhõm liền sau đó một chiếc áo choàng tung lên trùm lên đầu nàng.
Cùng lúc nghe thấy một quãng có tiếng vọng đến lanh lảnh từ đầu bờ bên kia nghe như là Tư Thuần, cười hay hả, hình như chưa hiểu hết tình hình.
– Ớ biểu ca, tự nhiên không mặc y phục mà lại đi ném ra xa thế tính lõa thể về phủ à? Ta không hứng thú xem huynh trình diễn da thịt đâu nha. Thôi thôi để ta tạo phúc nhặt lại cho huynh vậy.
Ninh Nguyệt sững sờ đầu chảy vô vàn hắc tuyến, đi không được ở cũng không xong thật muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Sao cái con hàng này cũng ở đây cơ chứ.
Thôi rồi… Kiểu này xong rồi.
Đường Dịch nhanh chóng cứu vớt tình hình ném cho Tư Thuần một ánh mắt lạnh như băng, trầm giọng nói:
– Câm miệng, đứng yên đó. Xoay người lại cút ra xa một chút.
Tư Thuần đang lơ mơ không hiểu, khựng lại. Tự nhiên bị chửi là sao? rõ ràng là làm việc tốt mà. Nào ngờ phóng tầm mắt đến chỗ áo bào màu đỏ rực bị ném ra xa kia mới hiểu ra vội lúng túng xoay người.
– Aiza, hai người cứ tiếp tục… tiếp tục đi. Ta chưa thấy gì cả, không nghe thấy gì hết. Ta đi ngay đây.
Đợi Tư Thuần đi rồi, Đường Dịch mới mặc y phục trong, đứng trên bờ nhìn nàng đang hận không thể khảm mình vào gốc cây chậm rãi lên tiếng:
– Ninh Nguyệt.
Khí lành lạnh quen thuộc đột nhiên xông vào phạm vi an toàn, khiến lông tơ trên người Ninh Nguyệt dựng đứng cả lên, cố dán sát vào cây theo bản năng.
– Hả? Sao vậy?
Linh Nguyệt nghiêng đầu qua, Đường Dịch không nhanh không chậm nhìn nàng mở miệng:
– Nàng đang nhìn trộm ta tắm sao?
– Ấy, làm gì có, ta sao có thể nhìn trộm ngài tắm… chẳng qua là trời đẹp quá. Có mây đỏ nha, rất đẹp. Ta ngắm chút thôi… Ngắm chút thôi.
Ninh Nguyệt cuối thấp tới nỗi áo choàng che nàng chỉ lộ một khoảng ánh sáng thấy mặt đất, mặt như đưa đám dáng đứng y học sinh tiểu học phạm lỗi.
Đường Dịch đưa bàn tay thon dài vén áo choàng để lộ khuôn mặt đỏ lựng như vừa nhúng nước sôi. Y có chút buồn cười nổi hứng trêu ghẹo.
– Nhìn thì cũng nhìn rồi rõ ràng người bị thiệt là ta. Sao nhìn nàng còn oan ức hơn cả ta thế?
Ninh Nguyệt nghe giọng nói ngày càng tiến sát vào vành tai, nàng chợt chột dạ lắp bắp:
– Ta… ta, ta… ta.
Đường Dịch chống tay lên thân cây, chấp vấn:
– Nàng có định chịu trách nhiệm với ta không vậy?
Ninh Nguyệt quả thật muốn khóc, hai tay vội che mắt.
– Ta chưa thấy gì hết. Ta thực sự không thấy gì cả.
Đường dịch càng để sát vào người Ninh Nguyệt hương sen thanh mát còn đang lởn vưởn quanh mũi nàng, có chút khiến người ta mất kiềm chế. Thấy xung quanh đột nhiên im lặng Ninh Nguyệt tò mò mở mắt ra, nhìn nam tử trước mặt, mắt trợn tròn như cái chuông đồng. Đường dịch vì ghé sát xuống khuôn mặt nàng, vừa hai để lộ xương quai xanh mê người thoắt ẩn thoắt hiện sau viền áo khiến Ninh Nguyệt không khỏi nuốt nước miếng. Đả kích quá lớn, thiên lý ở đâu? còn muốn để người ta sống hay không? Đường Dịch đưa tầm mắt nhìn theo hướng ánh mắt Ninh Nguyệt nhìn thì hiểu ra, lén nở nụ cười gian xảo thì thầm vào tai nàng.
– Đẹp không?
Ninh Nguyệt vô thức gật đầu, còn trả lời.
– Đẹp.
– Muốn không?
Đường Dịch tiếp tục dụ dỗ, Ninh Nguyệt hiện tại giống như IQ bị trì trệ, lý trí không thắng nổi bản tính mê trai liền đáp.
– Muốn.
Đường Dịch nén đắc ý trong lòng, đứng thẳng dậy, chỉnh sửa lại y phục kín kẽ rồi lạnh lùng vứt cho nàng một câu.
-Muốn? trừ phi nàng gả cho ta.
Ninh Nguyệt nhận thức được có gì đó sai sai liền tỉnh lại. Con mẹ nó, hôm đó nàng còn tưởng mình tránh được một kiếp. Nàng ngây thơ quá mà. Bế tắc, thực bế tắc. Bỏ đi, cãi nhau ý mà không cần đúng sai chỉ cần ai cãi dai hơn liền thắng. Nàng hôm nay cao hứng, để nàng cãi nhau với y chơi vậy.
– Hơ hơ, nực cười, có phải ta chưa từng thấy qua thân thể nam nhân đâu. Ta nhìn nhiều như vậy chả lẽ mỗi lần nhìn đều phải chịu trách nhiệm sao? nói như vậy ta đã có cả một hậu cung ba nghìn giai nhân rồi.
Đừng Dịch đang vui vẻ trêu chọc Ninh Nguyệt, nào ngờ nàng lật mặt cãi lý với y khiến Đường Dịch tức giận thật muốn bóp chết người trước mặt.
– Nàng nói cái gì?
Đang căng thẳng cành cây gần đó bỗng lay động, liền ngay đó xuất hiện bóng người của Tư Thuần. Bắt gặp cảnh hai người đang kề sát như vậy, quả thực tư thế có chút mờ ám cái bóng đó sững lại, khó xử mở miệng.
– Ta… ta làm mất cây quạt. Định quay lại tìm, ơ hay nhỉ? Ta rơi đâu ý nhỉ?…Thôi ta đi chỗ khác tìm vậy, hai vị tiếp tục… Tiếp tục đi.
Ninh Nguyệt thật muốn chết, nhanh chóng đẩy Đường Dịch ra, quay người độn thổ, mang theo làn gió thổi mấy cánh hoa Mạn Đà đi, để lại áo choàng trơ trọi trên nền đá. Tư Thuần nhếch mép nhìn Đường Dịch.
– Huynh không giữ lại à?
Đường Dịch từ tốn nhặt lại áo choàng, giũ đi lớp bụi mỏng rồi khoác lên người, chỉnh lại vạt áo quay sang nhìn Tư Thuần.
– Đệ nói xem?
Tư Thuần thấy chột dạ, dù sao cũng là y làm hỏng chuyện tốt của người ta liền sán lại gần hàn huyên, hối lỗi.
– Biểu ca, huynh thật lòng à? Đệ thấy tiểu điện hạ kia không phải nữ nhân bình thường. Theo đuổi nữ nhân cũng như chơi cờ vây vậy, lúc nào cũng phải tính xem đi nước nào mới tốt… Này, này…đi đâu đấy? Huynh phải nghe ta nói, này… đợi ta.
Từ Thuần thở dài, aigu… ai biểu thẩm thẩm giao phó trách nhiệm nặng nề phải giúp biểu ca tán gái cho y chứ… y cũng đau đầu muốn chết đây.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN