Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 8: Gả cho ta.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 8: Gả cho ta.


Nhìn sắc mặt liên hồi chuyển biến, chiết phiến trong tay Tư Thuần không nhanh không chậm lay động.
– Lệ phi, ngươi muốn giết tẩu tẩu… à nhầm, thượng thần Ninh Nguyệt có nghĩ tới việc Tần gia trở mặt với thiên cung hay không? Hơn nữa, thấy ngươi cậy quyền cậy thế ức hiếp người, ta đương nhiên không thể bỏ qua.
Đằng sau Ninh Nguyệt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tư Thuần: ” từ khi nào hết thảy đều là công của ngươi rồi, người ta sừng sững ở kia còn chưa nói gì.”
Rất nhanh hai chữ ” tẩu tẩu ” kia lọt vào tai Lệ phi, có chút khó tin, những người khác lại càng kinh ngạc. Ninh Nguyệt từ khi nào trở thành tẩu tẩu của Tam thế tử rồi?
– ” Tẩu tẩu”?
Ninh Nguyệt nghe hai chữ kia thì nổi hết cả da gà, trừng mắt nhìn Tư Thuần: ” Ta khi nào là tẩu tẩu nhà ngươi?” Khóe miệng trở nên co rút.
– Lệ phi, người của bổn vương. Ngươi dám giết à?
Câu hỏi này lập lại lần hai, toàn bộ thân thể Lệ phi như bị đóng băng, sợ hãi giữ chặt mình không cho run rẩy.
– Hỗn xược, ta dù sao cũng là cô cô ngươi. Hôm nay không có Ngọc Hoàng ở đây ngươi lại vô lễ với ta như vậy. Phép tắc của ngươi đâu cả rồi?
Nói xong Lệ phi thực hối hận, toàn bộ sát khí lạnh lẽo bủa vây nàng ta, nhanh chóng cảm nhận được lục đạo xiết chặt cổ mình đến khó thở, sắc mặt đã gần như tím tái, bên tai truyền đến một giọng lạnh lùng, lãnh khốc.
– Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi nghĩ rằng Ngọc Hoàng sẽ chọn một phi tần nhỏ bé như ngươi thay vì chọn ta sao? Giết một tiểu thiếp như ngươi ta căn bản không cần tốn sức.
Hạ nhân hai bên hầu Lệ phi bị dọa cho sợ mất mật, quỳ rạp xuống gào khóc cầu xin. Đường Dịch thu hồi lực đạo quăng Lệ phi ra một bên chán ghét xoay người, đi về phía Ninh Nguyệt nhỏ giọng.
– Có ta ở đây, không ai dám làm hại nàng.
Thì ra hắn là cố ý giải vây cho nàng, Ninh Nguyệt nghe câu vừa rồi có chút nực cười. Ninh Nguyệt nàng chưa bao giờ là loại người cần dựa vào năng lực của người khác, mặc dù không có hắn, nếu nàng muốn rời đi, nơi này không ai giữ được.
Hắc y nhân lẳng lặng, chăm chú nhìn ánh mắt ngoan cường của nàng. Sắc màu hắc ám nơi đáy mắt hiện lên vài phần dịu dàng, nụ cười tà mị càng đậm. Ninh Nguyệt thu lại tư thái nữ vương cao ngạo,  duy năng độc tôn, trước mặt người này hoàn toàn không dám kinh suất, trong lòng vạn lần không muốn chọc vào người này.
– Không cần đâu, ta…
Chưa nói xong, Lệ phi đã lấy lại sức không dám nông nổi như vừa rồi, chỉ dâm lớn tiếng mang vài phần thù hận, tố cáo.
– Ninh Nguyệt, trước mặt mọi người dâm giết chết biểu muội của ta, nhục nhã ta. Ngươi cho rằng mình có thể sống yên ổn hay không? Đạo lý nhân quả báo ứng ngươi cũng không biết sao?
Đường Dịch điện hạ không chọc được, nhưng biểu muội của nàng ta cứ như vậy mà chết. Nàng ta chết rồi sau này ả không thể thao túng Đan gia nữa cho nên Lệ phi hận không thể bóp chết Ninh Nguyệt.
– Ta nhục nhã người? Chuyện khi nào vậy? Hơn nữa Lệ phi nương nương người coi trọng đạo lý như vậy, chả lẽ không nghe qua đạo lý ” tại ra tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử “hay sao? Cơ thị gả vào Đan gia thì chính là người của Đan gia, muốn chém muốn giết đều do ta quyết định, từ khi nào Lệ phu quản nhiều như vậy. Nếu như Cơ thị có địa vị ở Đan gia cao như thế mắc mớ gì cân nhắc ta lên chức thượng thần cho chật chỗ, chi bằng cứ đưa thị lên cho rồi.
Con ngươi thâm thúy không khỏi lóe sáng. Đôi mắt Đường Dịch nhìn nàng như có vô số hào quang tỏa ra chỉ cảm thấy toàn bộ hứng thú của mình bị nàng khai mở. Thậm chí trong đầu còn có loại ý niệm muốn thu nàng về bên mình. Không có việc gì thỉnh thoảng trêu chọc nàng nhìn bộ dạng vừa giảo hoạt vừa bất đắc dĩ, bất lực… nghĩ thôi cũng thấy hết sức thú vị. Nụ cười trên môi ngày càng lớn.
Thấy nụ cười của Đường Dịch, hạ nhân của Lệ phi hoảng hốt kéo tay áo Lệ phi, ra hiệu cho nàng ta, hại nàng ta một phen kinh sợ, lắp bắp.
– Ninh Nguyệt ngươi cho rằng ngươi là ai một thứ nữ cũng đòi thừa kế Đan gia… cười chết ta rồi. Ngươi nghe cho rõ, ta là Lệ phi nương nương, được Ngọc Hoàng sủng ái nhất. Các người không thể giết ta.
– Sủng ái? Không thể giết?
Hắc y nam tử lạnh lùng nhếch môi, giễu cợt. Tư Thuần cũng bồi thêm mấy câu.
– Lệ phi là cái thá gì? Người chết rồi, phụ hoàng lại sủng ái phi tần khác, ba nghìn giai nhân cơ mà, chém cũng không hết. Ngươi cho rằng thiếu mất ngươi thì sẽ không ổn hay sao?
Đáy lòng Lệ phi hoảng hốt, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
– Là ta không đúng, hôm nay ta đắc tội với hai người rồi…
Không để ý đến ả còn đang cầu xin. Tầm mắt Đường Dịch còn đang rơi trên người Ninh Nguyệt.
– Sống chết của ngươi do, Đan tiểu thư định đoạt.
Tư Thuần sờ mũi, vị biểu ca này thật không biết thương hoa tiếc ngọc. Hơn nữa ai bảo Đường ca ta không biết phong tình vạn chúng, chỉ là chưa muốn bộc phát ra thôi. Nay y tận mắt nhìn thấy, khinh nghiệm bao năm sương gió của y cũng không bằng một góc của huynh ấy. Hóa ra bây giờ con yêu tinh ấy mới thức tỉnh, đồ yêu tinh hại nước hại dân.
– Sao lại đẩy cho ta?
Ninh Nguyệt đen mặt đi vài phần. Hay lắm, để nàng toàn quyền định đoạt.
– Từ nay về sau, đừng để ta nghe thấy ai dám vũ nhục ta, nếu không kết cục tất cả sẽ như vậy.
Một quyền đạo không báo trước từ tay nàng bắn ra, đánh về phía kiếm của Lệ phi, vỡ tan thành từng mảnh. Thanh âm kim khí vỡ vụn rơi vào lòng người, làm họ sởn tóc gáy.
– Hồi cung.
Lệ phi nhanh chóng rời đi, không để bản thân nhục nhã thêm nữa. Lúc trở về không quên nhắc nhở đám nô tài không được hé răng lấy nửa lời.
Đến cuối cùng cả vườn phù dung chỉ còn Tam thế tử, Đường Dịch, Ninh Nguyệt cùng nha hoàn Tiểu Mai. Hiện trường yên lặng mọi người ở đây nhìn lẫn nhau. Không khí đột nhiên căng thẳng đến đáng sợ. Mãi sau Ninh Nguyệt mới dám lên tiếng khách sáo.
– Không làm phiền hai vị điện hạ ngắm hoa nữa, tiểu thần xin cáo lui… Tiểu Mai đi thôi.
Nói rồi định xoay người chuồn mất, ai ngờ Đường Dịch đột nhiên lên tiếng.
– Nàng lại tính chạy à? Lần trước ta cứu nàng một mạng, nàng nợ ân tình ta chưa trả. Lần này cũng là ta cứu nàng, món nợ này ngày càng nhiều rồi, nàng tính trả ta thế nào đây?
Lần trước? Lần nào? Là cái lần nàng ở vách núi á? Cái người đẹp kinh thiên động địa ấy là hắn á? À, ừ. Hình như đúng thật. Bỏ đi, bỏ đi lần đó nàng nhận. Cơ mà lần này nàng có bắt hắn cứu nàng à. Là tự hắn nhảy vào đấy chứ. Thôi được rồi, dù gì cũng từng cứu nàng, không truy cứu nữa. Nàng thỏa hiệp.
– Vậy ta luyện đan cho huynh, thế nào?
Đường Dịch biết thế nào cũng bị nàng thoái thác, nhướn mày hỏi lại.
– Nàng nghĩ ta cần đan?
Ninh Nguyệt vắt óc cũng không nghĩ ra cách gì để trả ơn.
– Huynh muốn ta trả ơn thế nào?
Đường Dịch nghe xong, cao hứng nở ra nụ cười tươi rói, tỏa nắng đến độ người đối diện thần hồn điên đảo, ôn nhu phát ra mấy tiếng.
– Gả cho ta.
Ninh Nguyệt lấy một loại tâm tình vô cùng không biết nói thế nào, nhìn gương mặt còn đang cao hứng trước mặt, vô lực đỡ trán.
– Ta say rồi sao? Say đến ảo giác rồi à?
Tư Thuần cũng lắc lắc đầu mấy cái.
– Chẳng ta cũng say rồi?
Giờ phút này, Ninh Nguyệt dù cho có lấy tâm lý mạnh mẽ tới cỡ nào cũng không tiếp nhận nổi thông tin này. Nếu đây là người khác chỉ cần đẹp, lắm tiền thì cũng coi như tạm được. Nhưng người này, Đường Dịch thế tử đấy!
Xét về dung nhan nàng cũng thuộc hàng mỹ nhân đi. Nhưng Đường Dịch là người thế nào chứ, có loại mỹ nhân nào chưa từng thấy qua. Thế nào lại vừa ý nàng. ” Gả cho y” đúng là sét đánh giữa trời quang. Quan trọng là
– Không phải ngài thích nam nhân sao?
Ninh Nguyệt dùng giọng nhỏ hết sức có thể vì sợ người nam nhân kia nổi giận.
– Sặc, hahahahahaahahaahahaha…
Tư Thuần cười đến nghiêng ngả, khó khăn lắm mới nín nổi cười. Vội nói
– Xin lỗi, ta…ta bị sặc. Hai người tiếp tục, tiếp tục đi.
Lúc này người ở trung tâm câu chuyện lặng lẽ đến gần Ninh Nguyệt.
– Ngoài Đan tiểu thư, người khác lui hết đi.
– Biểu ca, huynh tính làm gì vậy?
Đường Dịch nhàn nhã dồn Ninh Nguyệt vào gốc cây.
– Chứng minh một chút cho Đan tiểu thư biết thêm về con người ta.
Ánh mắt Đường Dịch lúc này khiêu gợi dụ hoặc khiến người khác muốn phạm tội. Dọa Ninh Nguyệt thiếu chút nữa mất kiềm chế.
– Điện hạ, điện hạ. Ngài bình tĩnh, cái này ta… ta chỉ nghe nói thôi. Không thể trách ta. Ngài muốn ta báo đáp gì cũng được. Trừ bán thân, ta không muốn làm cái bia để ngài che dấu giới tính thật đâu?
Tư Thuần cùng Đường Dịch đồng thời đen mặt.
– Tiểu điện hạ nhỏ bé, ngươi càng nói càng sai rồi. Lần này biểu ca ta kiểu gì cũng không tha cho ngươi… Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này.
Lẩm bẩm một mình xong xuôi, Tư Thuần nhanh chóng kéo Tiểu Mai cũng đám hộ vệ còn đang ẩn lấp rời đi để lại không gian cho hai người kia. Dù lo cho tiểu thư nhà mình nhưng thiết nghĩ nàng có võ công cao như vậy chắc không chịu thiệt đâu nên cả đám kéo nhau đi hết. Ninh Nguyệt lần này thực phát hoảng.
– A… điện hạ, thần có việc cần làm, việc rất quan trọng phải đi trước rồi.
Ninh Nguyệt nói thật nhanh tãhs thân thể to lớn đang dần áp sát vào nàng, tính co giò chạy. Kết quả vừa mới chạy không xa, liền nghe thấy một giọng lạnh lùng vang lên.
– Ta cho nàng đi rồi sao?
Ninh Nguyệt bị dọa đến nỗi chân run cầm cập. Móa hình tượng nàng đi đâu cả rồi. Ninh Nguyệt mặt như đưa đám nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người cúi đầu né tránh.
– Nàng sợ ta lắm à?
Sự tra hỏi của Đường Dịch bây giờ còn đáng sợ hơn cả lúc giết người vừa rồi. Sao người này lật mặt nhanh như lật sách vậy? Ninh Nguyệt lắc lắc đầu như trống, sau đó nghĩ thế nào lại gật đầu lia lịa. Đường Dịch bất dắc dĩ mở quạt phe phẩy, khẽ nói.
– Sợ ta nên nàng mới không muốn gả cho ta sao?
– Đúng rồi đấy… à, không, không phải, ý ta không phải vây.
– Vậy là ý gì?
Có vẻ như Đường Dịch không làm rõ vấn đền này thì sẽ không cho nàng đi vậy.
– Điện hạ, đại sự cả đời người không thể tùy tiện như thế. Ta với ngài chỉ mới gặp nhau. Ta không hiểu ngài, ngài cũng không hiểu ta. Bất quá chỉ là sự mến mộ.
– Không hiểu thì từ từ sẽ hiểu. Nàng nói mến mộ ta, sao không chịu gả cho ta?
Sắc mặt Ninh Nguyệt trầm xuống. Trời ơi điểm chính không nằm ở chỗ đó mà là ở hai câu trên kìa, có thể đừng luẩn quẩn như vậy có được không?
– Điện hạ, ngài hiểu ý ta nói không vậy? Ta nói, ta không muốn gả.
– Đừng lấy lý do sợ ta. Nói cho ra lý do chính xác tại sao không gả?
Không suy nghĩ nhiều, Ninh Nguyệt dứt khoát nói trực tiếp dẹp luôn.
– Ta không thích nam nhân.
Sau đó tất cả đều rơi vào trầm mặc. Chết rồi, sao nghe câu này nó cứ thốn thốn thế nào ấy nhỉ? Nàng cũng chỉ là miệng nhanh hơn não thôi. Ngàn vạn lần hắc y nam tử đừng nổi giận. Đường Dịch ngược lại bình tĩnh nói.
– Ta biết rồi, không ép nàng nữa. Nhưng nàng phải nhớ, ta chỉ cưới mình nàng.
Đường Dịch hùng hồn tuyên bố sau đó xoay người phất tay biến mất. Ninh Nguyệt rùng mình, ba đường hắc tuyến nổi đầy đầu. Nói đến thế nồi mà vẫn còn cố chấp. Cái gì mà cưới với xin, nàng còn chưa đồng ý. Thần tiên ai cũng vô lại như hắn sao. Hết cả hứng xem ca múa kịch rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN