Nhân sinh của Đường điện hạ
Chương 7: Ai dám động vào người của bổn vương.
Ninh Nguyệt xoay người đặt ly rượu lại bàn tọa, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, nở ra một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, giọng mấy phần cao hứng. Hộ vệ, ban khách không kìm được chảy ba vạch hắc tuyến. Nàng thực không bị đa nhân cách thật à?
– Được rồi, chuyện nhà không hay để các vị chê cười rồi. Aizza từ khi ta tới đây không khí không được vui cho lắm nhỉ? Nào nào, yến tiệc thì phải náo nhiệt một chút chứ.
Nói rồi nàng phất tay, bộ dạng cợt nhả nhưng lại tạo ra không khí vô cùng thoải mái. Ca vũ cũng thở phào một hơi, tiếp tục ca múa linh đình. Ban khách cũng không còn dáng vẻ kinh hãi kia nữa, vui vẻ nhập tiệc, bộ dạng đậm chất ăn chơi, trái một bên phải một bên mỹ nữ đủ cả. Duy chỉ có người trong Đan gia là vẫn còn chìm trong suy tư, lo sợ. Chỉ biết lặng lẽ uống rượu, thỉnh thoảng dè chừng vị chủ nhân kia. Lại nói trong đình viện đối diện là đám người Đường Dịch, Tư Thuần, Ti Mệnh cùng mấy đám công tử gia tộc, hộ vệ, gia nhân nguyên đã chiếm hết một đình viện toàn nam.
Tư Thuần với đôi mắt hẹp dài, con ngươi ánh lên vẻ phong tao, môi mỏng nhếch lên đánh giá tẳng băng sơn mỹ nam đối diện, trong miệng không nhịn được cảm thán. Từ khi quen biết vị biểu ca này, biết bao bộ mặt y đều nhìn qua riêng bộ mặt hiện tại thì chưa từng:
– Biểu ca, huynh nhìn gì vậy? Đừng nói với ta huynh đang đếm người chết nhé. Ta thấy theo cái tình hình này ngân khố Âm cung tăng lên không ít đâu.
Ti Mệnh đặt ly rượu xuống, mặt hơi ửng hồng, phe phẩy chiết phiến hóng sự đời.
– Ta mạo muội đoán, có lẽ Đường thế tử đang ngắm nhìn nữ nhân đó đấy.
Tư Thuần nhướn mày nhìn về phía Ti Mệnh chỉ, không ai khác chính là nữ nhân toàn thân y phục đỏ chói ấy, thượng thần Ninh Nguyệt. Không để ý tới con sâu rượu này nữa, đôi mắt đẹp lưu chuyển rơi vào biểu ca nhà mình. Vừa hay bắt gặp cảnh khóe môi hắn đang rương lên một nụ cười muốn đùa giỡn, ngẩn ngơ tựa như gặp quỷ. Tảng băng ngàn thước nay một màu ôn hòa bị hòa tan trong nháy mắt, ánh mắt ôn nhu tựa xuân thủy nhìn nữ nhân áo đỏ tàn nhẫn vừa rồi, ăn chơi thác loạn. Vẻ mặt y lúc nhìn nàng giết người đúng kiểu:” nương tử nhà mình thật đáng yêu.” Vẻ mặt Tư Thuần lập tức biến hóa. Không chỉ mình Tư Thuần mà cả cái đình viện này cũng bị thần thái của Đường Dịch dọa sợ. Trong ấn tượng của họ, vị điện hạ này rất ít khi cười, đôi lú cợt nhả nhưng chưa từng tươi cười như vậy. Nếu có một ngày thấy y cười đẹp dẽ như thế nhất định sẽ có người được viết tên lên sổ thu ngân khố Âm cung. Nụ cười này lại có chút quỷ dị không giống muốn hạ sát ai mà là phát ra từ nội tâm. Chẳng lẽ điện hạ đối với nữ nhân đáng sợ kia sinh hứng thú?
Đôi lông mày Tư Thuần khẽ chau lại chăm chú soi người nam tử mặc y phục đen đối diện. Chỉ thấy đôi mi dài của hắc y nam tử khẽ động, bộ dạng lười biếng đầy phong tình, ánh mắt tuy phảng phất vẻ labhj lùng nhưng không giấu nổi vẻ dịu dàng hiếm có, giống như một đóa hoa trên đỉnh núi tuyết lặng lẽ nở rộ. Tóc trắng tùy ý xõa xuống đầu vai nổi bật trên y phục khẽ lay động. Tư Thuần thần sắc đại biến, đây thực là biểu ca của hắn sao?
Huyễn lực bao quanh Đường Dịch tạo thành một kết giới, đây mới là cảnh giới của Huyễn Đỉnh. Y bất quá mới 2800 tuổi đã bước vào Huyễn Đỉnh, thành tựu của người 3000 tuổi cũng chưa bằng. Vị biểu ca này võ công thâm sâu không lường, toàn thân che không hết hơi thở vương giả. Lại mang trên mình dòng máu thế tử Âm cung, hơn nữa lại là cháu trai cưng của Ngọc Hoàng, được đặt cách xây cho hẳn một phủ lớn là Đông Phương Yên Tử. Nhân vật như vậy đại gia tộc trong thiên giới cũng phải nể vài phần. Dù cho y có gây thù khắp nơi cũng chả ai dám đến tìm y khiêu khích. Yêu nghiệt quá yêu nghiệt.
Nghĩ rồi, Tư Thuần lạnh một đường sống lưng, đưa mắt nhìn vị tiểu điện hạ mới hồi sinh kia:
– Ta nói nàng ta đẹp thì đẹp thật nhưng bạo lực quá. Sau này còn gả được cho ai chứ.
Đường dịch ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt ranh mãnh phóng hướng đối diện, nghe thấy than vãn của biểu đệ mà cười nhạt, trả lời như có như không:
– Có ta.
Tư Thuần tay cầm ly rượu đang định đưa lên miệng uống nào ngờ nghe được câu trả lời vu vơ kia thiếu chút nữa rớt ly, mắt trợn to nhìn biểu ca, huých nhẹ vào tay Ti Mệnh nhẹ giọng hỏi.
– Ta không nghe nhầm chứ?
Ti Mệnh lờ đờ, cầm ly rượu nấc nhẹ.
– Không sai, ngài không nghe nhầm đâu… mà ngài nghe cái gì cơ.
Tư Thuần giật giật khóe miệng, thà tự đi hỏi cái đầu gối còn hơn. Đây là kinh hỉ, kinh hỉ a~ phải mau đi báo cho thẩm thẩm biết. Tư Thuần trong lòng khóc ròng, vui sướng. Cuối cùng cũng có thể nói cho cả thiên giới này biết y và biểu ca là người trong sáng. Từ ngày biểu ca cấm dục cả cái thiên giới này ai cũng cho rằng y với hắn là một đôi mới gắt chứ. Thiếu chút nữa y cũng cho là thật rồi, má ơi hạnh phúc đến bất ngờ, tẩu tẩu đến bất ngờ, tương lai thật tươi đẹp.
Hôm nay vừa hay cũng là ngày cuối của lễ hội ngàn hoa do Tam thế tử Tư Thuần chủ trì, hoa ngày này là nở đẹp nhất. Mấy vị Phật ở phương Tịnh Yên cũng vượt dặm xa xôi tới dự. Thiên giới đông vui náo nhiệt. Ninh Nguyệt vốn không hứng thú với hoa thơm cỏ lạ do bản thân đã vui quá nửa tuần rượu thấy hơi chán, muốn dạo một vòng chơi nên bỏ lại ban khách cho mấy vị trưởng bối tiếp, tự thân kéo theo nha hoàn Tiểu Mai rời đi. Hướng về phía Thiên Đài xem ca múa, diễn kịch.
Ninh Nguyệt tay cầm túi ô mai, hạt dưa len lỏi khắp nơi, ngó tây ngó đông cuối cùng rút ra kết luận:” Trên thiên giới cũng chẳng khác gì hạ giới, cũng có chợ, cũng mua bán, cái gì cũng phải dùng tới tiền,… ngoài việc người trên thiên giới có phép thuật, võ công, đan dược, bất tử ra thì giết cũng chết, chả có gì đặc sắc. Cũng may nàng vẫn có chỗ dụng võ.”
Thiên môn cao vời vợi, sum xuê cành lá, hoa cỏ ngát hương, sặc sỡ đủ kiểu. Đường Dịch nhìn bóng lưng thoắt ẩn thoắt hiện khắp nơi của Ninh Nguyệt không tự chủ nở ra nụ cười yêu chiều hiếm thấy. Đường Dịch chống cằm nhìn hai bóng người mỗi lúc một xa, di chuyển ánh mắt về phía bình rượu đang sôi sùng sục, tiện tay nhấc xuống thử một ngụm rồi đứng dậy rời khỏi đình viện, theo hướng hai người vừa rồi mà đi. Thấy biểu ca gấp gáp rời khỏi, Tư Thuần không kìm được tò mò liền xách mông chạy theo.
Ninh Nguyệt tới chỗ Ngọc Kính Các không khỏi trầm trồ. Ngọc Kính Các thực ra là một thác nước được mệnh danh là một thắng cảnh ở tiên giới. Nhìn vào có thể thấy kí ức con người, lịch sử của cả một triều đại hưng thịnh dưới trần gian. Thác này linh khí rất nặng, thần tiên bình thường đều không muốn đến gần, sơ sẩy một chút là bị hút linh khí đến choáng váng.
Ninh Nguyệt dẫn Tiểu Mai qua đó không quên nhắc nhở.
– Em đứng ra xa một chút đừng để bị hút linh khí.
Tiểu Mai nghe lời, đứng yên lặng, lo lắng nhìn Ninh Nguyệt.
– Tiểu thư, người cẩn thận một chút.
Ninh Nguyệt cầm túi ô mai tung hứng, vui vẻ nhìn mấy tiểu tinh linh sáng lấp lánh bên dưới, thế nào trong mắt nàng nhìn chúng lại giống mấy con rắn nước biết phát sáng nhỉ.
– Suỵt, em yên lặng chút, đừng dọa chúng sợ, ta không sao.
Từ Vĩ Lạc lâu đến Thiên Đài còn một quãng rất xa, Ninh Nguyệt không vội, thản nhiên ngắm tinh linh. Chợt trên không vụt qua một tia sáng chói mắt cùng tiếng ngựa hí vang. Cỗ xe đó có lẽ là của một vị tôn thần nào đó đến xem hoa, Ninh Nguyệt không khỏi lẩm bẩm trong miệng,” khoa trương như vậy”. Phía dưới bỗng truyền đến phảng phất tiếng nói chuyện.
– Này cỗ xe ngựa đó có phải của công chúa Mộc Hy không?
Một tiểu tinh linh í ới trả lời.
– Hình như vậy, ngươi nói xem Ma tộc cùng Âm cung có phải sắp có hỉ sự rồi không? Gần đây thấy hai bên thắm thiết lắm.
Tiểu tinh linh kia hạ giọng nói nhỏ.
– Nào có dễ như vậy. Ngươi không biết đấy thôi, Đường điện hạ có bao giờ để nàng vào mắt. Nếu không phải liên hôn giữa ma tộc và thiên giới thì ả có cửa hay không.
Tinh linh giọng có chút sửng sốt, hiếu kỳ.
– Trời ạ, chẳng phải Đường điện hạ không màng sắc nữ sao? Sao có thể đồng ý hôn sự này? Ta còn nghe nói thế tử thích nam nhân kìa.
Nghe đến đây Ninh Nguyệt càng cao hứng, thật không ngờ ở chốn tiên giới này lại có cả đam mỹ.
Tiểu tinh linh kia thở dài, nói tiếp.
– Đừng có nói linh tinh, ngươi đã thấy điện hạ khẳng định như thế bao giờ chưa? Lại nói đến vị công chúa kia, sợ rằng nàng ta tên gì điện hạ còn chả thèm biết ấy, nói gì đến hôn sự kia vốn chả thèm để vào mắt.
– Mà kỳ lạ, Đường điện hạ là thế tử Âm cung đẩy cho vụ liên hôn này có hơi sai sai, trên thiên giới có tận thập đại hoàng tử chẳng lẽ không ai chịu liên hôn mà cứ nhất quyết đẩy cho ngài ấy sao.
– Thôi đi nếu không phải nàng ra chỉ đích danh Đường thế tử. Ma vương ở ma tộc có phải cất công đi kết giao với Âm cung hay không chứ. Ai bảo nàng là con gái cưng của ma vương cơ.
Ninh Nguyệt càng nghe càng muốn hóng tới nỗi dí sát vào hòn đá, cuối cùng túi ô mai rơi tõm xuống sông khiến đám tinh linh đang tám chuyện một phen hoảng sợ lặn mất. Ninh Nguyệt đau lòng nhìn túi ô mai đang chìm dần xuống nước.
– Thôi xong, chơi ngu rồi, tí lấy gì ăn?
Ninh Nguyệt đứng dậy sửa sang lại y phục định rời đi. Mới được một quãng, liền nghe thấy tiếng người tru tréo.
– Ả tiện nhân, đứng lại.
Ninh Nguyệt hướng mắt về sau thấy một đoàn người đang kéo đến, đằng đằng sát khí, hình như là đi về phía này. Tiểu Mai bên cạnh vội vàng hành lễ.
– Bái kiến Lệ phi nương nương.
Thấy Ninh Nguyệt vãn đứng yên ở đó liền giật giật tay áo nàng, ra hiệu bảo nàng mau hành lễ. Ninh Nguyệt vì lễ nghi nên đành làm theo.
– Bái kiến Lệ phi nương nương.
Lệ phi nương nương giận tím mặt, dùng chút võ công tự vệ tung người lên hướng Ninh Nguyệt bay qua, trong ống tay áo giấu một con dao, ánh mắt đầy sát khí. Nàng ta bất chấp đối phương có phải là cháu gái thừa tướng hay không, bây giờ nàng được Ngọc Hoàng sủng ái thì còn sợ ai. Tóm lại trước mắt chuyện ả suy nghĩ nhất định là lấy mạng nữ nhân trước mặt, trả thù cho biểu muội Cơ thị, bao năm qua Đan gia vì nể sợ thế lực chống lưng Cơ thị là nàng mà không dám ho he gì, nay lại chết trong tay một đứa phế vật này. Mặt mũi nàng ta còn để vào đâu?
– Ninh Nguyệt, ngươi giết biểu muội ta, ta giết chết ngươi.
Trong miệng nàng ta hét lớn một tiếng đem sự phẫn nộ bộc phát. Ninh Nguyệt lần này chết chắc, ai bảo nàng chọc vào người của Lệ phi, nay Lệ phi được sủng ái nhất, dù cho ai có địa vị cao đến đâu cũng không dám động vào nàng.
Bước chân lặng lẽ dừng lại, ánh mắt Đường Dịch trở nên âm u, trong tay còn đang cầm một viên châu xoay xoay như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Tim Tư Thuần giật thót lên bởi y cảm nhận được sát khí lạnh lẽo quen thuộc bên cạnh, y mang thêm một dự cảm chẳng lành. Viên ngọc trong tay Đường Dịch lúc này tựa một vũ khí, trực tiếp bắn về phía Lệ phi nương nương. Lực đạo quá lớn làm Lệ phi chệch hướng, cả người văng vào hòn giả sơn.
Lệ phi phẫn nộ, còn đang cho rằng do Ninh Nguyệt làm thì càng nổi điên xông về phía Ninh Nguyệt, muốn đem nàng bóp chết.
Nàng đường đường là trắc phi được Ngọc Hoàng sủng ái nhất, tôn quý đến bực nào nhưng hôm nay lại là trò cười trước mặt bao nhiêu người. Sau này sợ rằng Ngọc Hoàng chẳng sủng ái nàng nữa, tất cả tội lỗi đều đổ hết lên người Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt yên lặng nhìn Lệ phi như kẻ điên lao về phía trước, trong mắt ba phần lạnh nhạt bảy phần tức cười. Thoạt nhìn còn tưởng tình cảm tỷ muội Lệ Cơ kia tốt lắm, ai ngờ chỉ là lợi dụng lẫn nhau củng cố địa vị, hôm nay nàng phá chuyện tốt của họ coi như thanh tẩy Đan gia có gì không tốt. Trong lúc bất chợt lông mày nàng hướng lên lộ ra hàn quang. Giết một trắc phi đối với nàng không khó. Nàng không tin Ngọc Hoàng sẽ vì một trắc phi mà cùng Tần gia đối địch, kẻ nắm giữ hơn nửa binh lính thiên giới. Trên ngũ quan xinh xắn kia lộ ra một cỗ khí thế khó tả, một loại khí thế lãnh khốc bẩm sinh làm áp đảo làm khiếp đảm lòng người.
” Phựt” âm thanh của một viên ngọc bắn vào người Lệ phi rơi xuống đất vang lên.
Ninh Nguyệt nhìn Lệ phi phía trước thẳng tắp té xuống, trong mắt nàng ta khó tin cùng không cam lòng, trên trán còn lưu lại vết máu hờ. Phía hai viên ngọc được bắn ra truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói trầm ổn không nhanh không chậm dày vò lòng người.
– Dám động tới người của bổn vương, chán sống rồi sao?
– Người nào? Rốt cuộc người nào dám đả thương ta?
Lệ phi được hạ nhân đỡ dậy, khuân mặt nàng tối lại, hai tay nắm thành quyền, đưa mắt về phía bóng tối không ngừng chửi rủa.
Tư Thuần thơ ơ, lạnh nhạt khẽ rủ mắt xuống bên trong ẩn chứa sự nhàn nhạt, châm chọc. Y mong đợi Ngọc Hoàng thấy được cảnh này sẽ phản ứng như thế nào.
Trong bóng tối bước ra, một bộ áo bào trắng, mỗi người ở đây đều có chút cảm giác nín thở. Gương mặt lạnh lùng như sương, môi mỏng tươi đẹp màu hồng. Trong tay cầm quạt nhẹ lay động mấy cái, tóc trên đầu vai phiêu dật xuất thần. Mãi mới có người trở về được hiện tại vội vàng hành lễ.
– Bái kiến Tam thế tử.
Song bọn họ còn rung động hơn khi thấy nam tử phía sau. Một thân hắc bào không nửa điểm hoa văn, tản ra hơi thở thần bí trong bóng tối.
– Bái kiến Đường thế tử.
Hắn lười biếng dạo bước mà đến, tóc xõa trên vai tùy ý mà bay. Ánh mắt rơi vào người Ninh Nguyệt, không tiếng động nở ra nụ cười tiêu sái tùy ý. Ninh Nguyệt nhận thấy ánh mắt kia, trong phút chốc vô số ánh hào quang di chuyển. Trong lòng đột nhiên giật mình, nàng cảm thấy dường như đã gặp ở đâu rồi. Hắc y nhân không cố kỵ chút nào, hết thảy nhìn nàng như muốn thấu cả tâm can.
Hai người không tiếng động nhìn nhau tựa như âm thầm phân cao thấp. Trong thiên hạ phảng phất như chỉ còn hai người họ. Ngọn đèn nhu hòa chiếu ánh sáng lên hai người vẽ thành một bức tranh tuyệt đẹp.
– Đường Dịch, là ngươi. Ngươi dám đánh lén bổn cung.
Lệ phi nhận ra hắc y nhân đáy lòng chợt run lên. Ả ngàn vạn lần không nghĩ tới đối phương lại là thế tử Âm cung. Thế lực người này, thừa tướng ngũ quan cũng kiêng kỵ vài phần, nàng ta lại càng không dám động vào. Hôm nay Đường Dịch thế nào lại nhúng tay vào, nàng sợ là không thể thu xếp tốt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!