Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 15


– Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi trở lại rồi.
Ninh Nguyệt vừa bước vào viện, tiểu thúc Đan Tịnh đã kéo nàng sang một bên tâm trạng nôn nóng.
– Xảy ra chuyện gì rồi?
Nhìn bộ dạng gấp không nói lên lời của tiểu thúc, trong lòng nàng cũng trở nên hồi hộp.
– Bên kia sai người tới rồi, mau ra đây ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Đan Tịnh kéo nàng đi về phía đại điện vừa đi vừa nói. Ninh Nguyệt đột nhiên run rẩy, một đoạn kí ức của nguyên chủ trong nháy mắt liền quay cuồng lên. Đến lúc tỉnh lại bên tai đã vang lên tiếng của Đan Tịnh.
– Mấy năm nay Đan gia thay đổi rất nhiều, từ khi ngươi bị đẩy xuống dòng thứ nữ Hàn thị được nhâng lên làm chủ mẫu nắm quyền lên tiếng ở Đan gia. Nhưng cũng không được coi là người kế thừa bởi Hàn thị là mẹ kế nên không có quyền hành đó. Bất quá, bên đó có Nhị tiểu thư_ Đan Ninh Tuyết, trong người mang mệnh rồng nguy cơ cao trở thành người kế thừa.
Ninh Nguyệt thả chậm bước chân, nghi hoặc hỏi:
– Ninh Tuyết? Con vợ hai của cha ta sao?
– Ngươi đoán không sai đâu. Hàn thị không có con tất nhiên muốn tạo lập thế lực cho mình thì phải có người của mình liền không tiếc đem cháu gái gả làm vợ lẽ cho cha ngươi. Không ngờ lại có thể xinh ra một mệnh rồng được lên thành dòng chính… đúng là chả ra làm sao.
Ninh Nguyệt vân vê vạt áo nhàn nhạt cười.
– Xem ra những năm này cha ta sống thtj vui vẻ.
Đan Tịnh còn tưởng nha đầu này sẽ ủy khuất một hồi không ngờ hắn lo bò trắng răng rồi.
– Lại nói, lần này ngươi hồi phủ ta chỉ có thể khuyên ngươi. Nhị vương gia giờ chỉ là dòng thứ vốn không có trọng lượng trong Đan gia ngươi muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi nhưng dòng chính thì không như vậy Hàn thị có người chống lưng, mấy năm nay Hàn gia cũng có chỗ đứng trên triều, ngươi về bên đó cái tính tùy tiện này đừng nên tái diễn lần hai, chuyện bữa tiệc lần đó bên Tần gia giúp ngươi xử lý căn bản không đến tai Đan gia. Ngươi muốn đấu thì cũng phải từ từ đấu.
Ninh Nguyệt chợt nở nụ cười, kiếp trước cũng vậy sống lại rồi vẫn thế, tình cảnh này lần nữa lặp lại. Nàng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
– Tiểu Nguyệt, ngươi có nghe ta nói không vậy?
Có lẽ lúc này nàng cười không đúng lúc, tâm tiểu thúc có chút hoảng. Nàng kéo Đan Tịnh đi nhanh về phía trước, vừa vỗ nhẹ cánh tay Đan Tịnh vừa nhỏ giọng ôn nhu nói:
– Không có chuyện gì, ngươi yên tâm. Ta của hiện tại không ai bắt nạt nổi.
Đan Tịnh thấy vẻ mặt đó của Ninh Nguyệt có chút yên lòng, nha đầu này những naem nay bị Đan gia đuổi ra ngoài nếu không có Tần gia chống lưng, chỉ sợ nàng không sống nổi tới hôm nay. Chỉ đáng thương nàng còn nhỏ đã phải gánh vác những thứ này.
Đến gần đại điện, bên trong trông đã rất đông đủ. Hà quản gia thấy Ninh Nguyệt liền vội vàng ra đón.
– Tiểu thư, chu ma ma tới đón ngài về phủ.
– Ta biết rồi.
Nghe rồi nàng khoát tay cho Hà quản gia lui về. Bước vào đại điện nàng không khỏi nhìn xung quanh một lượt. Nay Nhị thúc cũng có mặt, mang một thân trọng thương khó khăn ngồi trên ghế gia chủ tiếp đón Chu ma ma. Bên phải là Đan Tử Tinh đầu quấn một lớp vải mỏng, trừng mắt nhìn nàng hận không thể bóp chết nàng luôn. Nhị vương gia thấy vậy chỉ khẽ ho vài tiếng cảnh cáo. Đan Tử Tinh cũng không tỏ thái độ gì nữa, cúi đầu bộ dáng ủy khuất ngồi một bên. Lúc này Chu ma ma mới lên tiếng.
– Đại tiểu thư, lão gia cho nô tài tới đón người về phủ. Ninh Nguyệt đưa mắt nhìn Chu ma ma, một người phụ nữ trung tuổi vô cùng quy củ nhưng cũng không khiến Ninh Nguyệt có thêm phần hảo cảm nào chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
– Chu ma ma vất vả rồi, phiền ngài đợi ta một chút ta có vài lời muốn tiễn biệt với Nhị thúc cùng tiểu muội.
Chu ma ma cũng không làm khó, liền đứng dậy dẫn theo hai nha hoàn hành lễ rồi rời đi.
– Vậy nô tài đi chuẩn bị xe.
Đợi Chu ma ma đi xa, Ninh Nguyệt mới xoay người đi tới trước mặt Đan Tử Tinh, cúi xuống:
– Vết thương này tiểu muội tổn thương không nhẹ.
Trong lúc nàng nói chuyện khẽ chạm vào bên ngoài vết thương Đan Tử Tinh, tuy đã dùng thảo dược xử lí đơn giản nhưng vết rách vẫn khiến người thấy mà giật mình như cũ. Đan Tử Tinh run rẩy toàn thân theo bản năng muốn lấy tay che đi nhưng khi đụng tới vết thương liền đau đến mức khiến nàng không ngừng xuýt xoa.
– Ngày hôm qua ta về tiểu viện phía Đông, cũng không biết tại sao lại nghe được tiếng quỷ đang khóc, nghe như đang kêu gì ý nhỉ… đúng rồi, là đòi mạng người giết nó.
Ninh Nguyệt nhỏ giọng như đang kể chuyện cũ. Chỉ là nghe đến lệ quỷ đòi mạng Đan Tử Tinh đã không ngừng run rẩy nhịn không được đứng dậy muốn rời đi. Nhưng người vừa đứng lên liền bị một cánh tay nhỏ ép ngồi trở lại. Đan Tử Tinh sụp đổ, trong đầu nhớ đến khung cảnh bữa tiếc kia liền lớn tiếng gào khóc:
– Buông ta ra, ngươi mới là lệ quỷ, ngươi là oan hồn.
– Nhờ phúc của ngươi, ta thiếu chút nữa thành quỷ rồi nhưng đáng tiếc Diêm vương cũng không nhận ta.
Ý tứ này Đan Tử Tinh không hiểu, nàng sợ đến mức không dám suy nghĩ gì nữa. Vốn nghĩ sáng nay, phụ thân nói Đan gia muốn đón Ninh Nguyệt hồi phủ nàng còn một trận ghen tị, nhưng giờ lại nghĩ về sau không cần gặp người này trong nhà nữa liền cảm thấy may mắn, an tâm. Thật không ngờ Ninh Nguyệt lại nói những lời này, một lần nữa nhắc nhở toàn gia Nhị thúc, một thứ nàng cũng không quên, chặt đứt ý định làm loạn. Không đợi Ninh Nguyệt nói nữa. Đan Tử Tinh dùng hết lực liều mạng chạy ra ngoài sân. Ninh Nguyệt căn bản cũng không giữ chỉ là muốn dọa đối phương một chút.
Đan Tịnh nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói với Ninh Nguyệt.
– Ngươi nhẹ tay thôi, dù sao cũng là người nhà thúc ruột của ngươi.
Ninh Nguyệt cười lạnh, không to không nhỏ vừa đủ khiến người trong phòng nghe được.
– Người hại ta, tính kế ta cho dù có là ruột thịt ta cũng không cần.
Nhị vương gia cũng không khỏi một trận run rẩy, tay cầm ly trà cũng không vững nữa. Ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Ninh Nguyệt, chỉ đành mở miệng tiễn người đi khắc nào hay khắc đó.
– Sau này ngươi về Đan phủ cũng tốt. Không cần ở cái tiểu viện này chen chúc, Tiểu Mai là nha hoàn thân cận của ngươi cũng theo ngươi đi thôi. Ngươi mau đi đi, đừng để Chu ma ma đợi lâu.
Ý tứ đuổi người này không một ai trong đại điện không hiểu, Ninh Nguyệt cười, nhỏ giọng nói.
– Vậy được, Nhị thúc người cũng không cần nhớ nhung Tiểu Nguyệt quá, ơn dưỡng dục những năm qua Tiểu Nguyệt sẽ không quên. Ta đi rồi tiểu viện đành nhờ tiểu thúc Đan Tịnh bận tâm.
Trực tiếp giao quyền cai quản cái miếu nhỏ này cho Đan Tịnh, trong nhà cũng không ai dám ho he. Nhị vương gia cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua trong tâm không muốn nhìn thấy nha đầu này thêm chút nào nữa. Đan Tịnh nhàn nhã nhấm nháp trà đào ăn điểm tâm, đối với trọng trách vừa được giao cũng không lấy ngạc nhiên cho lắm, cái hắn quan tâm là căn phòng nhỏ của hắn từ nay về sau không ai có thể đem dọa phá là được liền vui vẻ nói với Ninh Nguyệt.
– Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây. Sau này nhớ thỉnh thoảng về chơi với ta là được rồi.
Ninh Nguyệt thật không nhịn được cười với vị tiểu thúc này.
Trong xe ngựa lắc lư không ngừng khiến Ninh Nguyệt không khỏi mệt mỏi, dựa vào cạch cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần nhưng lời nói của tiểu Mai cùng Chu ma ma một chữ cũng không sót truyền vào lỗ tai nàng.
– Chu ma ma, sao đột nhiên lão gia lại muốn để tiểu thư nhà ta hồi phủ vậy?
Nhắc tới chuyện này Chu ma ma cũng không lấy vui vẻ khẽ cau mày.
– Huyết mạch Đan gia không thể lưu lạc bên ngoài. Tần lão gia nhớ thương Đại tiểu thư, nếu không sao có thể sai lão nô tới đón ngài đây. Ngài không biết những năm này trong phủ đều rất nhớ thương ngài. Mỗi ngày đều mong ngài trở lại.
Ninh Nguyệt sao có thể không nghe ra ý tứ mỉa mai trong này chứ, trong lòng không khỏi khinh bỉ một hồi. Nếu không phải tiểu thúc trước khi đi nói nàng hay lần này trở về tám phần nhờ Tần gia ra mặt không thì nàng đã bị những lời này làm cho cảm động đến rơi nước mắt rồi.
Ninh Nguyệt mở to mắt nhìn Chu ma ma.
– Nếu đã nhớ thương ta như vậy sao còn đưa ta đến vùng cao sơn này?
Chu ma ma sững sờ, chớp mắt nhìn Ninh Nguyệt kinh ngạc, tiểu Mai thấy vậy liền nắm tay nàng giải thích, nước mắt lưng tròng.
– Chu ma ma, ngài không biết. Những năm này tiểu thư nhà ta chịu không ít khổ cực.
Chu ma ma lại nhìn Ninh Nguyệt, tại sao nàng cảm thấy khia chất của vị tiểu thư này thay đổi nhiều như vậy? Không lẽ, do hoàn cảnh sống tạo nên. Cứ cho là khổ cực cũng không thể dưỡng ra một tầng khí chất như vậy, hay do nàng nghĩ quá nhiều đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN