Nhân sinh của Đường điện hạ
Chương 16
Ninh Nguyệt không hỏi thêm gì nữa tiếp tục nhắm mắt. Từ phía Đông Cửu Trùng Thiên đến kinh thành Cửu Trùng Thiên cực xa, cưỡi ngựa vung roi đi suốt ngày đêm cũng phải mất ít nhất năm ngày mới tới nơi. Ninh Nguyệt hiện tại vô cùng mong đợi nhìn thấy tòa Đan phủ. Nàng muốn xem phụ thân bạc tình bạc nghĩa kia rốt cuộc có bộ mặt gì.
Sau năm ngày kinh thành Cửu Trùng Thiên đã ở trước mắt. Xe ngựa tới cổng thành thì dừng lại, nàng đưa mắt về phía cổng thành chỉ thấy đám người dân ồn ào xếp thành hàng dài đang tấp nập hướng vào trong thành , có một đội quân lính vây quanh liên tục nghiêm nghặt kiểm tra.
Sau thời gian ba nén nhang rốt cục nàng cũng đứng trước cửa phủ Đan gia. Ninh Nguyệt ngước mắt nhìn lên tấm biển quy củ viết Đan gia. Trong lòng liền rộ ra tiếng cười châm chọc
Đường đường là con trai của Tần thừa tướng lại đi bám vào nhà vợ hưởng sái công danh Đan gia, vì nghĩ cho bản thân mà sủng thiếp hại thê, bỏ con vào nơi cao sơn.
Chu ma ma thở dài một hơi, đứng một bên lẩm bẩm ” cuối cùng cũng trở về “, nói rồi kéo mấy nha hoàn đi gõ cửa. Hạ nhân thấy Chu ma ma thì sửng sốt một hồi tiếp theo ” Ầm” một tiếng lại đóng cửa lại. Không lâu sau lối cửa nhỏ bên phủ mở ra một dáng quản gia lập tức ra nghênh đón trên mặt cười có chút xấu hổ chuẩn bị nói lại bọ Ninh Nguyệt cướp lời trước:
– Xem ra cửa lớn Đan phủ ta không bước qua nổi rồi.
Mã Lương quản gia vừa nghe lời này lập tức tiếp lời.
– Đại tiểu thư người quá lời rồi là ta quản thuộc hạ không nghiêm nhất định sẽ trách phạt. Mời Đại tiểu thư theo lão nô tới chính đường bái kiến lão thái thái, cùng các vị chủ tử trì hoãn sẽ không tốt.
Ninh Nguyệt cũng không tính toán với quản gia quá nhiều. Sự việc này trước khi đến nàng đã sớm nghĩ tới. Tiến vào Đan gia nàng muốn nhìn thử một chút rốt cuộc toàn gia này có bộ dạng yêu ma quỷ quái gì.
Mã Lương dẫn người đi tới chính đường, vòng qua một hậu viện nhỏ, xuyên qua bốn hành lang, trải qua một hồ sen. Trên đường nhìn thấy hạ nhân đếm sơ sơ cũng tới 80, 100 người. Ai nấy cũng cúi thấp người thấp giọng bàn tán.
– Kia là Đại tiểu thư sao?
– Nàng sao đột nhiên lại trở về? Vậy Nhị tiểu thư phải làm sao?
– Nàng về là muốn tranh cướp người kế vị thượng thần sao?
Nguyên cả một con đường không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu câu hỏi tương tự.
Thật hay cho Đan Ninh Tuyết !
Nàng nhớ lại ký ức của nguyên chủ, Đan Ninh Tuyết nhỏ hơn nàng 2 tuổi, tướng mạo vô cùng tốt. Bây giờ mẫu thán Đan Nimh Tuyết là Vu thị, một thiếp thân xoay mình trở thành chủ mẫu kế nhiệm, Đan Ninh Tuyết thành công trở thành dòng chính.
Lại đi qua một hồ nuôi cá vàng cuối cùng cũng tới chính đường. Sớm đã thấy có nha hoàn ăn mặc gọn gàng đứng hai bên vén màn che chờ người bước vào.
Ninh Nguyệt mặt không cảm xúc, Đan phủ mấy năm nay thay da đổi thịt ngày càng phú quý đối với nàng cũng chả thèm để trong mắt, cuối cùng học được cách che dấu cảm xúc vào trong lòng.
Trừ Chu ma ma, Mã Lương quản gia và Tiểu Mai vì thân phận mà phải đứng ngoài cửa. Ninh Nguyệt đành tự mình tiến vào chính đường.
Ngồi ghế gia chủ là một lão phu nhân, tóc còn chưa điểm trắng nhưng vì địa vị trong Đan phủ mà trang điểm cho mình trở nên già dặn, trầm ổn. Cường điệu hơn nữa là đặt bên mình một gậy gỗ hoa lê. Trên đầu một mảng lớn kim vàng trâm ngọc thật không tạo cảm giác đẹp đẽ chỉ khiến Ninh Nguyệt cảm thấy như đang cố khoe mẽ, thật giống như nhà giàu mới nổi.
Ngồi cùng bàn với lão thái thái là một nam tử trung niên vẻ mặt cứng nhắc, nghiêm túc ánh mắt lộ ra vài phần chán ghét, mình mặc một bộ y phục màu nâu thắt lưng khảm ngọc chỉ bạc thêu hoa văn, bên hông đeo ngọc trắng, khí chất ẩn hiện. Xem chừng đây là Tần Chi Viễn phụ thân nàng đi.
Sát bên Tần Chi Viễn là một người phụ nữ trẻ tuổi, đầy đặn. Bộ dáng khoa trương không kém lão thái thái. Một thân y phục xanh ngọc khắp người đeo trang sức, một bàn tay đeo ít nhất 3, 4 chiếc nhẫn; một tay đeo không kém hơn 5 chiếc vòng,… chỉ lo người khác không biết mình có tiền vậy. Lần trước gặp đã thấy khoa trương lần này còn khoa trương hơn.
Đứng bên cạnh Vu thị là Nhị tiểu thư Đan Ninh Tuyết, bây giờ là dòng chính nữ. Thật không ngờ nàng lại lấy họ Đan cũng vọng tưởng cái ghế thượng thần này. Tần Chi Viễn cũng thật bao dung, con gái nhà này dòng chính nữ cũng cho theo họ Đan mà không một lời kiến nghị, lòng dạ này đủ tham vọng, trong lòng Ninh Nguyệt thêm mấy phần khinh bỉ Tần Chi Viễn nhu nhược, bất tài.
Ninh Nguyệt lúc này tới chính giữa quỳ gối.
– Nữ Nhi Ninh Nguyệt bái khiến tổ mẫu, tổ mẫu vạn an.
Chính đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Tần Chi Viễn khô g cam lòng hừ nhẹ. Một lúc lâu sau lão thái thái mới “Ừ” một tiếng coi như nhận lễ. Chính đường lại rơi vào yên lặng.
Vu thị đành mở lời:
– Tổ mẫu cùng phụ thân ngươi niệm tình khi xưa, cũng là không để tỷ muội các người không nhận nhau mới đón ngươi hồi phủ. Từ nay về sau phải nhớ đến ân tình này, còn không mau cảm ơn.
Ninh Nguyệt gật đầu, mặt không biến sắc, nói lời không mang theo một tia cảm kích nào:
– Ai cũng đều thấy rõ phụ thân là người trọng tình nghĩa. Mẹ ta mất không lâu liền không để vị trí chủ mẫu cô quạnh liền nhấc Vu mẫu thân lên làm mẹ kế, có vậy Đan gia mới có ngày hôm nay.
Tần Chi Viễn nghe xong còn khó chịu hơn không nghe, gượng gạo nhấc ly trà nhấp một ngụm. Hai mẹ con Vu thị nghe xong tai cũng hồng cả lên, Vu thị không ngồi nổi nữa bèn lấy lý do thân mình không khỏe kéo Đan Ninh Tuyết rời đi. Lão thái thái nghe xong, dùng gậy hoa lê gõ rầm một cái lớn tiếng, tức giận:
– Thật không có phép tắc, nửa điểm quy cu cũng không hiểu… đồ vô ơn.
– Chu ma ma,đỡ mẫu thân hồi Thanh Lan viện.
Tần Chi Viễn mặt mũi tối sầm, những lời này của Ninh Nguyệt thật khiến cho hắn mất mặt.
Đến khi còn lại duy nhất Ninh Nguyệt trong chính đường, khóe mắt nàng mới hiện lên ý cười, những tháng ngày sau ở Đan phủ sẽ còn náo nhiệt hơn thế này nhiều.
Trở lại phủ Đông Phương Yên Tử, cánh hoa mạn đà hoa theo gió thổi qua đình viện, rơi xuống bàn đá cẩm thạch đằng sau ngọn núi giả. Đường Dịch trong lòng ôm một hũ cờ trắng, ngón tay thon dài vừa hạ một quân cờ xuống bàn gỗ, đưa mắt nhìn lên con người đamg thở dài lần thứ n.
– Hoàng thúc, người hôm nay rảnh rỗi tới đây chơi cờ với cháu hay tới đây để thở dài thế.
Ngọc Hoàng tay phất áo bào, chống cằm than thở.
– Ngươi nói xem sao cha ngươi lại giận dỗi với ta lâu như vậy? Hôm trước ta xuống nước năn nỉ hắn tới dự tiệc với ta hắn cũng không thèm tiếp là sao?
Đường Dịch cũng học động tác y như Ngọc Hoàng, tay chống cằm đáp.
– Thúc nói xem, nếu có người đem đứa con trai bảo bối của thúc đi hứa hôn lung tung, thúc có giận không? Cha con không cấm cửa thúc là may rồi đấy.
Ngọc Hoàng ngồi bật dậy, đập bàn.
– Sao có thể? Ta khi nào hứa hôn lung tung?
Lúc nhớ ra cái gì mới hạ giọng nói với Đường Dịch.
– Aiza, hôn sự với Ma tộc ta cũng đâu có đồng ý, cha ngươi giận dỗi ta gì chứ. Vả lại mấy ngày trước công chúa Ma tộc cũng rút lại lời hòa thân này rồi còn gì.
– Thúc không đồng ý, nhưng cũng đâu có từ chối. Cái cha con giận là thái độ của thúc kìa.
Đường Dịch hạ xuống một quân cờ, vẻ mặt thản nhiên nhưng trong lời nói mấy phần trách móc.
Ngọc Hoàng nhàn nhã tay cầm ly trà tay cầm bánh.
– Cha con ngươi cũng thật là, ta đâu có ba phải như vậy, ta nói chi ngươi nghe. Khi xưa ngươi có một vụ hôn sự cha mẹ ngươi cũng đồng ý rồi, ta cũng đồng ý rồi sao ta có thể không nghĩa khí như thế chứ. Chỉ là lúc đó không ban ý chỉ xuống thôi, cho nên lần này ta mới không nói gì.
Đến lượt Đường Dịch lật bàn, ngạc nhiên vẻ mặt ủy khuất đúng kiểu mình bị bán mà cũng không biết.
– Thúc… người với cha mẹ ta âm mưu cái gì? Hôn sự gì? Sao ta không biết? Người nhẫn tâm bán con như vậy sao?
Ngọc Hoàng vỗ vai an ủi Đường Dịch rót cho hắn một ly trà hạ hỏa từ tốn nói.
– Đơn giản lắm, khi ấy Nguyệt lão bấm quẻ chúng ta thấy hợp thì ghép đôi thôi.
Đường Dịch đen mặt, có ai đem con trai cùng cháu ruột mình đi ghép tùy tiện như vậy không.
Ngọc Hoàng nhấp một ngụm trà nói tiếp:
– Ừm, ta nhớ không nhầm là tiểu nha đầu bên Đan gia Đan Ninh Nguyệt thì phải.
Đường Dịch cứ ngỡ mình nghe nhầm liền bật dậy hào hứng hỏi lại nhưng chợt nhớ ra cái gì liền lo lắng.
– Thúc nói thật à? Thế nhưng Tiểu Nguyệt Nguyệt bị đưa đến cao sơn nhiều năm như vậy, mối hôn sự kia còn tính không?
Đường Dịch không biết trong khoảnh khắc y đang luyên thuyên Ngọc Hoàng khẽ cười giảo hoạt.
– Tính chứ, sao lại không tính. Ta còn sợ ngươi không đồng ý nán lại tới bây giờ…
Không để Ngọc Hoàng nói xong Đường Dịch vội cướp lời, xum xuê bưng trà tiếp bánh cho Ngọc Hoàng.
– Đồng ý, đồng ý. Hoàng thúc người có muốn làm lành với cha con không? Con chỉ cách cho người.
Ngọc Hoàng ngước lên tỏ vẻ momg đợi.
– Nói ta nghe thử.
Đường Dịch vội vàng đấm lưng bóp vai cho Ngọc Hoàng nhỏ giọng.
– Thúc chỉ cần đem hôn sự của con cùng Ninh Nguyệt ban xuống cha con liền vui vẻ với người ngay.
Ngọc Hoàng làm ra vẻ chủ ý hay, lạp tức trở về Ngọc điện phê chuẩn.
Bạn trẻ nào đó ngây thơ không biết sau khi Ngọc Hoàng đi khỏi cũng không về Ngọc điện ngay mà rẽ sang một hướng khác đi gặp mẫu thân của bạn trẻ nào đó.
– Vương tỷ, ngươi yên tâm Đường nhi đồng ý hôn sự này. Hứ, thằng nhóc đó hào hứng tới nỗi thiếu nước tung hoa nữa thôi.
Vương Hậu cất công từ Âm Ty tới đây chưa uống được chén trà nghe được như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Cái thằng này, định giấu ta đến bao giờ. Nếu không phải Tiểu Thuần nói ta nghe thằng nhóc ấy vừa ý nha đầu nhà lão Tần ta còn phải lo lắng đến khi nào… tức chết ta mà.
Ngọc Hoàng rót cho Vương Hậu một ly trà, cười như được mùa.
– Haha haha, tỷ cứ yên tâm ta lập tức ban hôn.
Và thế là sắp tới Cửu Trùng Thiên lại một phen náo loạn bát quái.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!