Nhân sinh của Đường điện hạ
Chương 2: Duyên phận (1)
Đường Dịch rời khỏi điện tổ tiên, cứ thế đi về phía cầu Vong Xuyên. Y rất thích nơi này, chỉ cần đứng đây là có thể nhìn thấy vô số sinh mệnh đi qua, không ít người tự nguyện trở thành tù nhân của Vong Tình nơi đáy sông Vong Xuyên chịu cực khổ một ngàn năm sống trong tra tấn, bỏ đi một kiếp chỉ để gặp lại cố nhân ở kiếp trước. Ai nói thế tử chưa trưởng thành, vì mến mộ cảnh đẹp nơi này đã bao lần tự mình chứng kiến chuyện lương duyên: bi đát có, hạnh phúc có, lừa dối có, đơn phương cũng có,… chính vì xem nhiều như vậy thể tử từ lâu đã chẳng còn hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ nữa rồi. Đặc biệt tạo nên hình tượng cấm dục khiến Vương Hậu không khỏi ngày đêm lo lắng, sợ hãi rồi suy nghĩ lung tung ‘ chẳng lẽ thế tử đoạn tụ?’, ‘ không được, thế tử của ta… con của ta…’ . Duyên phận đối với Đường Dịch sớm đã dùng hai chữ lạnh nhạt để hình dung. Trong thiên cung không ít mỹ nữ đem xuân tâm của mình đặt hết lên người y. Thường xuyên bị một đám nữ nhân làm phiền y sinh ra ghét bỏ, khinh bỉ. Yêu sao? Nực cười, họ chỉ yêu nhan sắc, trí tuệ cùng quyền thế chẳng có lấy một mảnh chân tình.
Nhưng duyên phận ấy mà luôn luôn rất khó đoán.
~~~~~~~~~~~~
Tháng ba nội cỏ xanh rì đã bao phủ cả tầng thiên giới, tiết đầu xuân hoa đào cũng đã nở rộ, rừng đào đã sớm tỏa hương thơm nức khắp vạn dặm. Hoa cỏ tầng tầng lớp lớp rực rỡ khoe sắc đung đưa dưới dải mây hồng phủ kín mang sắc xuân len lỏi khắp chốn thiên cung. Mỗi năm một lần Ngọc hoàng đều mở hội Bàn Đào năm này đều náo nhiệt hơn năm trước, xa hoa chỉ có hơn chứ không kém. Tôn thần xuất hành mang theo vô số tùy tùng đều là các vị thần tiên bậc cao tiến vào cửa đình, bàn tiệc đã sớm chuẩn bị hương thơm ngào ngạt say đắm lòng người. Kỳ lạ chính là mỗi một vị tôn thần đi qua đều liếc nhìn về phía đình viện Cơ Uyển, nơi dành riêng cho hai vị thế tử của thiên giới không giấu nổi sự tò mò không viết hai vị điện hạ này lại muốn mang niềm kinh hỉ nào, phải nói năm nào cũng là hai vị đó chiếm hết uy phong không chừa một chút cho mấy vị tiểu thần nhưng cuối cùng đều thất vọng quay đi vì hai vị điện hạ nghịch thiên đó vẫn chưa tới. Bữa tiệc đã quá nửa tuần hương, vũ nữ đã múa qua mấy chặng nhạc nhưng lúc này lại chẳng ai còn hứng thú ngắm nhìn, tất cả đều dồn ánh mắt đến cổng thiên đình nơi đang vô cùng náo nhiệt, điều ai mong đợi cũng đã tới, không ngoại lệ năm nay hai vị nào đó cũng tỏa sáng như bao năm khác chỉ hơn chứ không kém. Mặc dù hai vị này cho rằng mình đã cố gắng giản dị hết mức có thể.
Bước vào đầu tiên là Tam thể tử của thiên giới_ Thiên Tư Thuần quanh năm xuất quỷ nhập thần khắp nơi, nơi nào có biến nơi đó có Tam thế tử. Một thân y phục tím thêu rồng bạc nơi vạt áo, tóc búi cao cài trâm bạc khảm ngọc, ôn hòa nụ cười tươi rói đậm nét xuân sơn. Từ tốn theo sau là một thân ảnh vô cùng đẹp đẽ. Đằng trước đã tỏa ra vô vàn ánh hào quang ấm áp, chói lọi phía sau cũng không kém mang một hào quang khí phách đến bức người. Đó là một nam nhân đẹp không sao tả xiết. Tóc dài, một phần búi gọn cài trâm ngọc bích xanh rì một phần buông thả, phía trước để hờ hững vài sợi vương rơi, mày kiếm sắc bén, mũi cao môi đỏ, một thân y phục đen huyền thêu nổi rồng phượng vàng ròng, khoác ngoài áo bào đỏ rực. Lãnh khí bao quanh, trên người như có như không mang hơi thở của đông muộn lại có chút khí xuân vấn vương. Không ấm không lạnh mang chút lười biếng lại mấy phần phong túng, mị hoặc. Bàn tay thon dài trắng nõn khẽ đùa nghịch gập quạt. Phong cách yêu nghiệt nổi bật giữa đám đông này không ai khác chính là thế tử Âm cung_ Đường Dịch. Tham dự hội xuân không quên mang theo khí chất đặc trưng chốn Âm Ty đến góp vui, đủ để cả Âm cung thấy tự hào. Rất nhanh hai thân ảnh đẹp đến điên đảo quần chúng này tiến vào đình viện Cơ Uyển, cao ngạo ngồi đó tựa đã tới rất lâu rồi. Hàng tiên nga lần lượt bê trà đến mời hai vị thế tử, cả đình viện sớm đã ngào ngạt hương sen, hương nhài.
Biển Tư Sinh xanh ngát bao la, mang gió xuân nhè nhẹ hiu hiu thổi vào đình, có chút tư vị của hoa xuân.
Tam thế tử Thiên Tư Thuần thong dong mở lắp chén trà chẳng buồn liếc nhìn xung quanh quay sang nói với Đường Dịch:
– Mùa xuân năm nay đủ náo nhiệt. Huynh xem cái đình viện này cũng sắp không chứa nổi người nữa rồi. Toàn mỹ nữ chờ huynh cả đấy.
Tư Thuần là biểu đệ của Đường Dịch, tuy trong thiên giới có tới thập đại hoàng tử nhưng để thân thiết với Đường Dịch nhất cũng chỉ có Tư Thuần. Tại sao à? Đơn giản là vì Đường Dịch cho rằng xét về nhân cách, nhan sắc, trí tuệ, tài năng trong thập đại hoàng tử chỉ có Tư Thuần là miễn cưỡng nhất có thể so sánh với y, hơn nữa chịu được tính cách nửa mùa này cũng chỉ có hắn, không mặn không lạt tùy tâm trạng. Hai người này nổi trong thiên cung được mệnh danh là hai bộ bách khoa toàn thư sống, không có gì có thể qua mắt hai con người này. Đường Dịch thì đúng nghĩa mặt chữ của ‘ bách khoa toàn thư sống’ còn về phần Tư Thuần lại là ‘ bát quái toàn thư sống’, chuyện lớn nhỏ gì cũng hóng ngay cả hôm qua Nguyệt lão se nhầm mấy sợi tơ hồng cũng biết, vị nương ngương nào mới đây vì đánh ghen mà bị cào mấy cái, ngay cả tổ tiên mấy đời của mấy vị tôn thần xa xôi cũng không bỏ xót ai đào sâu ba tấc sở thích đến ngoại hình, bát quái tới cùng cũng chỉ có thế.
‘Bách khoa toàn thư sống’ đến đây nửa ngày sớm cảm thấy bức bối, khó chịu, đếm sơ sơ cũng mấy trăm nhóm nữ tử lả lướt đi qua mặt hai người xúm xụm ngồi lại xung quanh đình viện. Đường Dịch chán nản chẳng muốn đáp lời. ‘Bát quái toàn thư’ đã nôn nóng muốn chết nhưng trên mặt vẫn làm bộ bình tĩnh hóng hớt. Đường Dịch ưu tư nhấm nháp ly trà nhàn nhạt mở lời ghét bỏ:
– Thiên giới thật dư giả ngân khố. Vậy mà không xây thêm nổi mấy cái đình viện.
Sắc mặt Tư Thuần bỗng chốc đen thui.
– Biểu ca, xin huynh đấy. Nếu không phải chúng ta ngồi đây, mấy vị cô nương đó liệu có túm năm tụm ba ở đây không? Bao nhiêu xuân tâm đặt hết vào đây rồi, huynh còn tàn nhẫn không liếc nhìn họ đến một cái.
Vừa dứt lời bỗng hồ sen bên đình vang lên tiếng kêu cứu không lớn không nhỏ đủ để thu hút sự chú ý của mấy người trong đình viện này.
– Cứu ta với, ta không biết bơi, điện hạ… điện hạ, xin người cứu tiểu nữ…
Nữ tử xung quanh không lạ lẫm gì với trò này nữa, có gì bọn họ chưa thử qua đến tự tử còn đã dùng mà cũng không lay động nổi lòng Đường điện hạ kia, liền nhếch mép khinh bỉ thủ đoạn này ai còn dùng nữa. Chỉ có đám Mê Cốc hốt hoảng chạy lại vớt người mà lạ thay càng sắp với đến vị tiểu thư nọ càng trôi ra xa, mỗi lần trôi lại lộ ra không ít da thịt. Haizzz đủ thành ý.
Đường Dịch từ đầu đến cuối chẳng thèm để vào tai, đợi đến lúc lỗ tai sắp ong cả lên mới ném cho Tư Thuần một ánh mắt :” Điện hạ, gọi ngài kìa.”
Tư Thuần phía sau đầu không kìm được chảy ra ba vạch hắc tuyến.
– Thôi đi, màn kịch đó cũng lỗi quá rồi. Năm nào cũng thấy không ít người phí tâm đi diễn mấy vở đặc sắc này tính lừa ai chứ. Còn đổ thừa cho đệ, huynh không nhận ra nữ tử đó cứ nhìn về phía huynh sao?
Nói rồi rót hai ly rượu quả đưa về phía Đường Dịch. Nhận lấy ly rượu ấm nóng Đường Dịch vui vẻ nói:
– Ta không có nhân từ như vậy. Thân là một thế tử Âm cung ta vẫn luôn nhớ trọng trách nặng nề trên vai. Thêm một người chết há chẳng phải nhà ta có thêm ngân khố hay sao?
‘Bát quái toàn thư’ khâm phục khẩu phục, cảm thán trong lòng:” huynh đủ ác.”
Tiểu tiên nga bước vào khẽ châm trà. Đường Dịch dừng lại bưng chén trà bốc khói nghi ngút lên miệng, khẽ thổi. Qua làn khói mờ đưa mắt liếc Tư Thuần. Nể mặt ngươi hôm nay cao hứng như vậy, bản vương phá lệ bát quái với ngươi một chút:
– Ta nghe nói gần đây Ti Mệnh Tinh Quân luôn bận rộn khắp nơi hồi sinh một vị tiểu tiên tử thì phải.
Tư Thuần nghe vậy thì hai mắt sáng lên gạt luôn hình tượng điềm tĩnh sang một bên hăng hái bát quái:
– Ta nói huynh nghe theo như thông tin nội bộ của ta cho hay, quả thực mấy tháng nay Ti Mệnh vẫn luôn tìm linh khí cho một vị tiểu tiên tử. Thân thế vị tiểu tiên này giấu rất kín. Ta tiết lộ cho huynh, vị tiểu tiên này chính là đại tiểu thư của Tần gia_ Tần Duẫn, một vị tướng tài khi xưa có công với thiên giới đánh đuổi ma tộc mà gia thế cũng khiến phụ hoàng ta nể vài phần. Lại nói vị tiểu thư kia mang hai dòng máu, một là Tần gia một là Đan gia hơn nữa lại là vị tôn tử duy nhất của Đan gia, tên là Ninh Nguyệt. Đường đường là một gia chủ gia tộc lánh đời Đan gia vậy mà lại không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện. Đã vậy tài võ, tài luyện đan cũng chẳng bằng ai. 200 năm trước thượng thần bên Đan gia mất đã trao đế vị lại cho đứa cháu gái này, đương nhiên bị gia tộc Đan gia vùi dập hạ xuống dòng thứ, nếu không phải có thượng thần bên Tần gia Tần Lam chống lưng sớm đã đoàn tụ với gia gia rồi.
Đường Dịch hướng mắt về phía Tư Thuần
– Rồi sao? Dòng thứ đâu có quyền thừa kế
Nói xong có hơi ngạc nhiên không ngờ hôm nay y lại có hứng tám chuyện với tên bát quái này.
Hiếm khi Đường Dịch tám chuyện với hắn, Tư Thuần lại càng nói hăng:
– Còn sao chăng gì nữa, vị tiểu điện hạ này cũng thật đáng thương bị người trong Đan gia không để vào mắt đuổi đến tiểu viện phía đông phủ lạnh lẽo, cuối cùng còn bị biểu muội hại chết trong tiểu viện hoang tàn. Cũng may thượng thần Tần Lam tới kịp dùng 200 năm tu vi của mình bảo toàn được xác nguyên vẹn. Ta nói suy cho cùng cũng chỉ là cái xác không thôi muốn đợi linh khí ấy à khó lắm, chúng ta tu luyện tạo ra được linh bóng* chứ tiểu điện hạ đó ngay cả vài năm tu luyện cũng chưa ra nổi một sợi tóc của linh bóng ấy.
(* linh bóng là tu vi 200 năm của một vị thần thả xuống hạ giới làm hình nhân thế mạng giúp dịch kiếp cho các vị thần.)
Tư Thuần bưng trà uống một ngụm lớn thuận giọng nói tiếp:
– Thực ra ta có vài lần gặp qua vị tiểu điện hạ này, lúc ấy nàng còn không quá 1800 tuổi vậy mà thượng thần Đan gia lại để một người trẻ như vậy lên nắm quyền mà còn đặc biệt như vậy chứ… có phần kỳ lạ.
Lại nói, nàng trầm lặng, ít nói, không thích kết giao cả ngày chỉ sống trong Đan gia. Thậm chí Tần Lam thượng thần còn tìm cho nàng vài vị hôn phu. Có điều nàng không đồng ý, không biết năm đó xảy ra chuyện gì mà tháp Long Đỉnh của Đông gia_ nhà vị hôn phu đó đổ sập.
Đường Dịch chống cằm gác tay lên thành ghế:
– Nghe ngươi kể ta lại sực nhớ ra, năm đó xảy ra một vụ chuyện toàn bộ đan dược của Đan gia bỗng cháy rực rồi biến mất không một dấu tích, còn có thanh Cửu Trùng Phương của Tần Duẫn lão gia đột nhiên rạn nứt… có khi nào liên quan đến chuyện này không?
Tư Thuần nghe mà tim đập chân run. Chuyện này cũng ly kỳ quá rồi đến y còn không biết rõ. Cảm thấy muốn nói tiếp nhưng cũng không biết tiếp thế nào đành ảo não thở dài một tiếng.
Đường Dịch đột nhiên mỉm cười tay cầm quạt phe phẩy, ngồi thẳng người nói với Tư Thuần:
– Ta còn biết, hôn lễ năm đó vốn dĩ là được hứa hôn. Theo lời kể thì Đông Dương thừa tướng của Long cung ấy một lòng một dạ với Ninh Nguyệt tiểu thư. Đáng tiếc, vị nương tử chưa gả đã làm loạn cả Long cung khiến cho Tứ Hải Long Vương một phen hoảng sợ.
Tư Thuần ngồi cạnh vội tiếp:
– Chuyện này ta có nghe nói, không ngờ bao nhiêu năm như vậy tên Đông Dương đó vẫn ngày ngày nhung nhớ cố nhân. Haizzz, yêu là một chuyện yêu được lại là một chuyện khác. Cho dù Đông Dương có lưu luyến si tình tới đâu thì Tứ Hải Long Vương có tới mười lá gan cũng không dám rước tiểu điện hạ này nữa.
Gió lay động, những bông hoa vũ thời như càng thêm khoe sắc. Mấy vị tôn thần mê luyến cảnh sắc nơi đây không khỏi trầm trồ, tiếp tục vãn cảnh nghỉ ngơi thưởng trà, thabh nhàn. Trong khi đó mấy tiểu Mê Cốc cùng tiên nga hầu cạnh sau khi nghe được câu chuyện thú vị như vậy thì kích động không thôi đưa mắt liếc tây liếc đông bàn tán.
Đột nhiên Đường Dịch đặt chén trà xuống hướng mắt về phía mặt hồ Tư Sinh bên cạnh. Tư Thuần thấy lạ định lên tiếng hỏi thì ” ào ” một tiếng mặt nước nổi lên một con sóng lớn rồi tách ra hai hai phía tạo thành một con đường . Một vị tiên tóc bạc phơ, trên tóc cài chiếc trâm gỗ, râu dài quét đất lưng còng chống gậy, trên tay còn đang run rẩy cầm sợi tơ hồng, nheo mắt đầy vết chân chim vội vàng chắp tay cúi người hành lễ với hai vị thế tử.
– Tham kiến Tam thế tử, tham kiến Đường Dịch điện hạ.
Đường Dịch chỉ gật đầu phất tay tỏ ý miễn lễ. Còn Tư Thuần vẫn chưa hết kinh ngạc, tò mò hỏi:
– Nguyệt lão, ông đang vội đi đâu thế?
Nguyệt lão toàn thân y phục đỏ rực đứng bên bờ điềm tĩnh trả lời:
– Bẩm điện hạ, lão thần đang trên đường tới tìm Ti Mệnh Tinh Quân có vài thứ muốn đưa cho y._ Nói rồi đưa mắt đảo qua Đường Dịch một lần.
Tư Thuần nhanh chóng thăm dò một lượt người Nguyệt lão lên tiếng châm chọc:
– Ông cầm sợi tơ hồng đến tìm hắn. Chẳng lẽ Ti Mệnh muốn lên duyên với ai rồi?
Nguyệt lão chợt cảm thấy buồn cười, Ti Mệnh có ý cứu người nào ngờ trong mắt Tam thế tử lại trở thành muốn kết duyên. Ông khoan thai tới gần đình viện, hóa giải nghi vấn:
– Tam thế tử hiểu lầm rồi, Ti Mệnh không có ý lên duyên với ai đâu. Lỡ như có thì lão già tôi đây cũng không thể giúp.
Câu trả lời hài hước như vậy khiến cả đình viện không khỏi có một trận cười lớn.
Tiểu tiên nga hầu cạnh nín cười mang cho Nguyệt lão một chén trà hoa. Nguyệt lão thong dong dùng nắp gẩy bọt trà nổi lên, nhìn một lát trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh giấu đi rồi lại liếc về phía Đường Dịch khẽ nhíu mày, suy tư.
Tư Thuần chưa phút nào rời mắt khỏi Nguyệt lão nên cũng phát hiện ra điều kì lạ liền huých nhẹ khủy tay Đường Dịch lên tiếng:
– Này Nguyệt lão ông có ý với biểu ca ta sao? Sao cứ lén lút ngắm biểu ca ta thế?
Nguyệt lão đang dùng trà thiếu chút nữa bị sặc:
– Tam thế tử đừng trêu chọc thần nữa. Không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi, thần xin cáo lui.
Nói rồi hành lễ rời đi chạy còn nhanh hơn cả sóc ấy. Trước khi đi không quên nhìn Đường Dịch thêm cái nữa.
Tư Thuần xoay trà trong tay, cười đến gập cả người.
– Biểu ca biểu ca huynh cũng có sức hút quá rồi già trẻ trai gái đều bị huynh mê hoặc cả rồi. Thú vị muốn chết… ha ha ha.
Đường Dịch mấy phần vui vẻ ánh mắt vẫn bám theo Nguyệt lão đằng xa lên tiếng:
– Ta thấy có chuyện còn thú vị hơn nhiều… Đi thôi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!