Nhân sinh của Đường điện hạ - Chương 3: Duyên phận (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Nhân sinh của Đường điện hạ


Chương 3: Duyên phận (2)


Đường Dịch đặt lại ly trà lên bàn, đứng dậy chỉnh lại y phục rồi nhanh chóng bước ra khỏi đình viện. Tư Thuần còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy biểu ca của mình rời đi liền gọi với theo:
– Biểu ca, huynh đi đâu vậy? Này, đợi ta.
Đường Dịch đi chậm lại một chút, mở quạt phe phẩy trước ngực nói:
– Chẳng phải đệ tò mò Nguyệt lão đem tơ hồng cho Ti Mệnh làm gì sao? Hội xuân xem vậy đủ rồi, chúng ta đi xem chuyện thú vị kia vui hơn.
Tư Thuần nghe vậy không khỏi kích động cưòi lớn.
– Quả nhiên chỉ có huynh hiểu đệ.
Lúc Đường Dịch tới phủ của Ti Mệnh thì Nguyệt lão đã tới từ lâu rồi còn đang hào hứng nói chuyện với Ti Mệnh. Hai người nào đó đứng trước phủ cười giảo hoạt dùng phép ẩn thân trèo tường vào lấp sau bức bình phong nghe lén.
– Ti Mệnh, ta thực khổ sở lắm mới tìm thấy một linh khí phù hợp với Ninh Nguyệt điện hạ, từ tên gọi đến bát tự đều trùng khớp thật hiếm thấy.
Nguyệt lão vẫn tự hào không thôi luôn miệng khoe khoang ” chiến công ” của mình.
Ti Mệnh chỉ đành cười lấy lệ, lão bạn già này đến giờ vẫn không bỏ được cái tính thích khoe khoang. Rồi nhấc bình rượu hoa rót cho Nguyệt lão một ly.
– Vất vả cho ông rồi, ta sẽ không quên nói công lao của ông với thượng thần Tần Lam. Hồi nãy ta có mang tới cho điện hạ quả thực là rất hợp vừa hay ta cũng xem qua trong sổ thiên mệnh thấy nữ tử này cũng không còn thọ lâu không chừng chưa đầy một tuần hương nữa. Xem ra ta lại phải đi Âm cung một chuyến nhờ vả Đại Vương rồi.
Nghe tới đây Đường Dịch cùng Tư Thuàn không khỏi kích động không ngờ Ti Mệnh lại dùng tơ hồng để tạo linh hồn cho ” tiểu điện hạ “
Tư Thuần vẫn còn tò mò nhấp nhổm ghé sát vào tấm bình phong quay sang định nói gì đó với Đường Dịch thì thấy người đã đi từ sớm về phía thư phòng của Ti Mệnh rồi, vội vàng chạy theo quên luôn định nói cái gì.
Hai người nào đó vừa rời đi, Nguyệt lão liền sốt ruột kể với Ti Mệnh chuyện bát quái nhất ngày hôm nay không thể đợi thêm phút nào nữa.
– Ti Mệnh ta nói cho ông nghe hồi sáng ta bói được một quẻ tình duyên, ông biết của ai không?
Nguyệt lão đang luyên thuyên một mình liền thấy Ti Mệnh đứng dậy định rời đi liền níu kéo.
– Này ông đi đâu vậy, ta nói… ta nói là Đường Dịch điện hạ… Đường Dịch điện hạ đó.
Lần này thì hay rồi không phải mỗi Ti Mệnh bị đứng hình mà cả cái phủ Ti Mệnh này từ tiểu đồng tử đến Mê Cốc đều há mồm trợn mắt mà tiêu hóa ti bát quát này.
– Sao? Ông không bói nhầm gì chứ?
Thấy mình đoạt được toàn bộ sự chú ý Nguyệt lão liền cảm thấy có chút thành tựu.
– Sao có thể, ta đã bói ba lần thử hơn bốn kiểu bói thậm chí cong đối điện với Đường Dịch điện hạ để kiểm tra rồi, không thể nhầm được đâu.
Cả phủ Ti Mệnh sau khi nghe bát quát này xong liền kinh ngạc không ngừng bàn tán ai ai cũng biết ngoài hai con người trong thư phòng kia.
Thư phòng Ti Mệnh đủ loại sổ sách hầu như toàn là sổ mệnh con người phủ kín cả hai bức tường mãi mà không thấy điểm dừng. Giữa phòng còn đặt một lư hương lớn còn đang nhả khói nghi ngút, mờ ảo. Đường Dịch tiến đêna gần không khó để nhận ra có người đang nằm trên một chiếc giường lớn là một nữ tử trong trẻo, trên người nàng bao phủ một tầng hào quang mờ nhạt lạnh lẽo nằm đó như đang ngủ say. Tư Thuần vừa bước vào cũng thấy nữ tử đó liền lên tiếng.
– Đây là ai vậy?_ Nghĩ một lúc quả thực người đó có giống với vị ” tiểu điện hạ ” kia mấy phần bèn hoài nghi_ Đừng nói với ta đây là thượng thần Ninh Nguyệt nha.
Đường Dịch đến gần nàng nhìn một lượt thấy mình hơi thất lễ bèn xoay người lại.
– Tám phần là vậy rồi.
Tư Thuần bấy giờ mới thực hưng phấn chạy lại chỗ Đường Dịch.
– Oa, ta nhớ không sai mà. Hồi trước còn nhỏ xíu vậy mà giờ đã thành thiếu nữ rồi nhỉ, nhan sắc không tệ nha._ Nói rồi đột nhiên giọng ỉu xìu._ Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, giờ chỉ còn cái xác không. Biểu ca, ta đứng đây còn cảm nhận được cơ thể nàng ta đã lạnh rồi.
Đường Dịch còn đang cảm thấy có lỗi khi nhìn chằm chằm vào nàng như vậy nghe biểu đệ nói thế xong thì cảm giác tội lỗi lập tức biến mất, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt, đi tới chỗ bàn tìm nghiêng mực.
Tư Thuần thấy Đường Dịch hành động kì là thì trong người lóe lên một tia dự cảm không lành.
– Biểu ca, huynh tìm gì vậy?
Đường Dịch tìm khắp cả thư phòng cuối cùng cũng tìm thấy một nghiêng mực đỏ được cất cẩn thận trong rương ngọc, vui vẻ cầm lại chỗ Tư Thuần.
– Đệ đệ, ta tìm được trò hay lắm gần đây ta có học được một thuật cầu hồn có thể khiến người chết có thêt mở miệng nói chuyện, ta muốn thử một chút.
Đường Dịch tự tay mang đồ nghề ra để bên cạnh mép giường, hướng mắt về phía Tư Thuần còn đang ngơ ngơ.
– Mau, lại đây mài mực. Ta vẽ cho đệ xem.
Tư Thuần trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn là không cưỡng nổi sự tò mò lại gần, tay cầm mực mài dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đường Dịch.
– Có làm được không đấy?
Đường Dịch chăm chút vén tay áo của Ninh Nguyệt để lộ cổ tay mảnh khảnh trắng muốt như ngọc tô điểm là sợi chỉ đỏ buộc như có như không đặt vào lòng bàn tay mình, cầm bút lông căn góc chỉnh hướng rồi vẽ lên.
– Lo gì chứ, chẳng phải đây chỉ là một thuật nhỏ để nàng ta nói chuyện thôi mà hơn nữa ta luyện tập nhiều như vậy chút thực nghiệm này có là gì chứ.
Tư Thuần nghe Đường Dịch nói xong liền tin tưởng hăng hái mài mực. Màu mực đỏ như màu máu hiện lên trên nền da trắng nõn không chút tì vết, nét chữ vừa có lực lại mấy phần mềm mại. Hình Đường Dịch vừa vẽ liền bốc cháy. Tư Thuần phát hiện điều không đúng liền kéo tay áo Đường Dịch thiếu chút nữa la ầm lên.
– Biểu ca, biểu ca… sợi tơ hồng… sợi tơ hồng cháy rồi kìa. Không đúng, là bị nuốt lửa kia nuốt mới đúng.
Đường Dịch chăm chút chờ đợi tuy thấy quá trình không đúng nhưng vẫn muốn xem sao.
Nào ngờ cái hình đó sau khi ăn sạch cả sợi tơ hồng thì cũng biến mất không dấu tích, hơn nữa người cũng chẳng nói chuyện vẫn im lặng nằm đó. Đường Dịch sốt ruột lên tiếng:
– Không phải chứ, sao không nói chuyện. Ta vẽ đúng mà.
Vừa dứt lời truyền đến tiếng bước chân dồn dập của Mê Cốc. Tư Thuần thấy động tĩnh liền kéo Đường Dịch chạy vào rừng đào dùng phép dịch dung di chuyển ra ngoài. Hành động nhanh tới nỗi chưa đầy mấy nốt nhạc. Ra đến ngoài hai người đã thở hổn hển, mệt muốn chết. Rất nhanh Đường Dịch đã lấy lại được hình tượng cao lãnh, theo thói quen mở quạt phe phẩy, giây sau liền sửng sốt:
– Ta vừa rồi chỉ là sơ sót nếu không thì đã… chết tiệt quạt của ta đâu.
Tam thế tử nhướn mày, sắc mặt đen thui.
– Rơi đâu rồi đừng nói là phủ tinh quân nhé.
Nói rồi cả hai nghệt ra nhìn nhau hoảng hốt náo loạn trong yên lặng. Đường Dịch nhanh trí đẩy Tư Thuần vào phủ Ti Mệnh nói:
– Đệ vào đó đánh lạc hướng ta liền đi tìm.
Đường Dịch tung mình lên vượt qua bức tường cao cả thước một tiếng động cũng không có. Tư Thuần nhận ra mình bị tính kế đầu liền nổi đầy hắc tuyến, trong lòng chấn an ” ta nhịn… ta nhịn, vì tình cảm huynh đệ bấy lâu nay… ta nhịn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN