Nhân sinh kỳ diệu
Chương 1 – Gặp mặt
“Chào buổi sáng, Mạn Ninh.” Bà chủ nhà họ Tả với thân hình mập mạp nhìn thấy cô mở cửa liền hào phóng tặng một nụ cười tươi rói.
“Xin chào, bà chủ Tả.” Mạn Ninh cũng cười đáp lại.
“Hôm nay là cuối tháng. Cháu không quên đấy chứ.”
Mạn Ninh đương nhiên biết hôm nay là cuối tháng, còn biết bà ấy mới sáng sớm đã gõ cửa phòng cô là vì cái gì nữa kìa.
“Hiện tại còn chưa đến 7 giờ. Còn rất lâu nữa mới hết ngày nên… gặp lại sau nhé bà chủ Tả.” Nói xong cô cũng không thèm nhìn người phụ nữ trước mặt lấy một giây, dứt khoát đóng cửa.
Yên tĩnh được chốc lát liền nghe tiếng phụ nữ chửi đổng. Mạn Ninh vừa đánh răng vừa tủm tỉm cười. Muốn mắng cứ mắng, cô chẳng ngại. Cô thuê nhà của bà ấy là sự thật nhưng cũng chưa quỵt tiền tháng nào. Chưa cần phải gõ cửa lúc sáng sớm mà đòi. Hơn nữa, cô ghét nhất là bị người khác quấy rầy lúc ngủ. Có là Ngọc Hoàng đại đế cô cũng không nể mặt.
Kết thúc việc vệ sinh cá nhân, Mạn Ninh chọn một bộ trang phục công sở điển hình rồi mặc vào. Dù sao cũng không ngủ được nữa, đến công ty sớm một chút.
Từ nơi Mạn Ninh ở đến công ty chưa đến 20 phút đi bộ nên sáng nào cô cũng chờ đến sát giờ mới đi làm. Hôm nay đến công ty sớm thế này thế nào cũng bị chú Thái cười cho xem.
“Mạn Ninh, đồng hồ nhà cháu bị làm sao hả? Thế nào lại đến sớm vậy?” Chú Thái đang đứng trước sảnh, trông thấy Mạn Ninh liền ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Mạn Ninh thở dài trong lòng, thấy chưa, cô đã nói rồi mà. Kéo kéo vạt áo, cô bước nhanh chân đến chỗ thang máy, cũng không quên giải đáp thắc mắc cho vị giám đốc bộ phận bảo an vô cùng thân thiện này.
“Đồng hồ sai thật chú ạ.”
“Ha ha… Tiểu Túc ở phòng kinh doanh nói không sai, nên gọi cháu là Mạn Trư mới đúng.” Chú Thái bước vào thang máy cùng với cô.
“Nó mới là trư.” Mạn Ninh bĩu môi không phục.
Đâu phải cô ham ngủ, là bởi vì phải thức khuya làm việc cộng thêm hay bị mộng mị nên khó ngủ. Cứ 3 – 4 giờ sáng mới ngủ sâu được. 8 giờ cô có thể dậy đã là kì tích rồi đó.
“Phải rồi, sao chú lại lên tầng. Chú không ở dưới sảnh làm việc sao.” Mạn Ninh ngoẹo đầu hỏi.
“Hôm nay bộ phận của cháu có sếp mới, chú phải lên đó xem xét chút. Cháu không biết à?” Chú Thái có chút ngạc nhiên.
Là nhân viên văn phòng, không phải ai cũng rất quan tâm đến cấp trên sao. Nhưng con bé này lại có vẻ rất hững hờ.
“Sếp nào thì cũng vậy mà chú. Đều thích gây khó dễ cho nhân viên. Cháu chẳng quan tâm.” Cô đi làm 3 năm, trải qua ba đời lãnh đạo. Người nào cũng đáng ghét cả. Người thứ tư này chắc cũng không khá hơn.
“Cái con bé này, không được ăn nói lung tung. Cấp trên dù tốt hay xấu cũng là cấp trên, phải tôn trọng họ. Nếu cháu làm được việc, ai lại muốn gây khó dễ cho cháu chứ.” Mạn Ninh này cái gì cũng tốt chỉ có cái ánh mắt nhìn người quá khắt khe, quá tiêu cực.
Mạn Ninh mỉm cười không nói. Chính chú Thái cũng là cấp trên của người ta, đương nhiên không muốn nghe lời nói xấu từ nhân viên rồi. Có điều miệng là của cô, cô muốn nói cái gì, không ai quản được.
“Cháu đến rồi, cháu vào trước. Chú thong thả.” Mạn Ninh lịch sự chào rồi tiến vào bộ phận của mình.
Nơi cô làm việc là bộ phận hành chính tổng hợp của tập đoàn ROMIZ chủ yếu kinh doanh về sản phẩm nội thất. Mà nói thật Mạn Ninh làm việc thì cứ làm việc thôi chứ cũng chẳng mấy quan tâm về công ty. Cứ trả lương đúng ngày và đừng bắt cô tăng ca là được.
“Mạn Ninh, đến sớm vậy. Đêm qua lại mất ngủ à?” Người lớn tuổi nhất trong bộ phận của cô, chị Phương vừa đến nơi liền lên tiếng chào hỏi.
“Không phải nói có sếp mới đến ạ. Em tới chuẩn bị.” Đúng chuẩn nhân viên gương mẫu nhé.
“Con bé này, lâu rồi mới nghe em nói một câu đầy tinh thần trách nhiệm như vậy. Tốt lắm. Cứ thế mà phát huy.” Chị Phương tuy ngạc nhiên nhưng lại rất hài lòng.
Mạn Ninh cúi đầu cười. Nói dối mà có lợi thì tội gì không nói. Chừng hơn nửa tiếng sau thì nhân viên ở bộ phận Mạn Ninh đều đã có mặt đông đủ, bao gồm cả sếp cũ, người phụ nữ đã xấu còn lắm lời.
“Giám đốc, chị có biết giám đốc mới là người thế nào không ạ?” Thư kí của sếp cũ, Bội Nhu dè dặt hỏi.
“Không biết, có điều chắc chắn không dễ tính như tôi đâu.”
Oẹ, nghe xong câu nói kia, tất cả đều đồng loạt phát ra một tiếng như thế. Bà chị này có biết mình đang nói gì không vậy. Dễ tính, lừa con nít chắc.
“Các cô, các cậu từ nay về sau không có tôi che chở, tốt nhất nên biết thân biết phận một chút. Làm việc phải chú tâm vào… bla… bla…”
Dường như ý thức được mình không còn bao nhiêu thời gian để lên lớp giảng đạo nên bà chị này nói nhiều kinh khủng. Mạn Ninh rốt cuộc nghe không nổi, hờ hững mở miệng.
“Muốn dặn dò, muốn nhắc nhở cũng là giám đốc mới nói mới phải. Giám đốc Liêu, chị cũng thôi chức rồi, cần gì phải tốn nước bọt như vậy.”
“Cố Mạn Ninh, cô ăn nói cho cẩn thận. Bây giờ tôi vẫn là cấp trên của cô đấy.” Liêu Bích Lệ bị Mạn Ninh chọc cho nổi cả gân xanh.
“Giám đốc Liêu nhạy cảm quá rồi. Không phải lát nữa chị phải bay sang Mỹ sao, tôi chỉ thiện chí nhắc chị giữ gìn hơi sức thôi.” Mặc kệ bà chị đáng ghét kia nói gì, Mạn Ninh vẫn rất trấn tĩnh.
“Cô…”
“Giám đốc, người tới rồi.” Bội Nhu nhìn thấy một đoàn người tiến vào vội vàng kéo áo nhắc nhở Liêu Bích Lệ lại đá vào chân Mạn Ninh một cái.
Mạn Ninh khẽ nhún vai, biểu cảm gương mặt vẫn rất thản nhiên. Trong khi Liêu Bích Lệ phải cố lắm mới có thể nặn ra nụ cười gượng gạo để chào mừng người kế nhiệm.
“Richard, chào mừng cậu.”
“Hi Marisa !” Một người đàn ông khá trẻ đáp lại lời chào của Liêu Bích Lệ.
Nghe cách họ chào hỏi thì sếp mới của bộ phận hành chính tổng hợp chính là anh chàng đẹp trai tên Richard này rồi.
“Mạn Ninh, cậu thấy gì không? Đẹp trai quá đi à. Mình còn tưởng sẽ là một ông già bụng phệ, hói đầu nữa đó.” Bội Nhu nhìn Richard không chớp mắt, còn tranh thủ thì thầm với Mạn Ninh.
Nhưng Mạn Ninh lại như bị đóng đinh, thân mình thẳng tắp, ánh mắt pha chút hoang mang. Người đàn ông đó sao lại cảm thấy quen như vậy chứ. Anh ta… cô có biết không vậy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt quá cuồng nhiệt từ phía Mạn Ninh, Richard bất chợt liếc mắt về phía cô. Mạn Ninh hồi hộp chờ đợi, nếu anh ta biết cô, vậy anh ta chắc chắn sẽ có phản ứng đúng không. Nhưng lại làm cô thất vọng rồi, anh ta cũng chỉ nhìn qua loa rồi quay đi tiếp chuyện với các lãnh đạo.
Không quen cô sao… không thể nào. Cảm giác của cô sẽ không sai đâu. Trái tim của cô nguội lạnh suốt 4 năm trời. Đây là lần đầu tiên, khi đối mặt với một người đàn ông, cảm giác của cô lại mãnh liệt như vậy.
Đột nhiên đầu Mạn Ninh đau dữ dội, chỉ chực nổ tung. Sau đó, cô không còn biết gì nữa. Vì cô bỗng dưng ngất xỉu.
Sự cố của Mạn Ninh quả nhiên đã giúp cô thành công lôi kéo sự chú ý của Richard. Với tình huống bất ngờ này anh cũng rất lúng túng. Ngày đầu tiên đi làm đã phải đưa nhân viên đi bệnh viện, không phải xui quá đó chứ.
“Thế nào hả? Cô ấy không sao chứ?” Richard nhìn vào phim chụp của Mạn Ninh, hơi sốt ruột hỏi.
“Cô gái này đã từng bị thương, não bị chấn động mạnh. Lúc nãy chắc là gặp phải áp lực quá lớn nên mới ngất xỉu.” An Thế Dương bình tĩnh phân tích “Em họ, cậu có phải quá lạnh lùng nên mới làm người ta sợ đến ngất xỉu không?”
“Anh nói đi. Mới bước vào chưa đầy 10 phút thì cô ấy đã xỉu cái đùng rồi. Ngay cả phòng làm việc em còn chưa được nhìn qua nữa.” An Hạo Dương cũng chính là Richard chán nản lên tiếng.
“Ồ, là thế sao. Có điều nhân viên này của em sức khỏe không tốt đâu, để ý cô ấy một chút.” Là bác sĩ, Thế Dương có trách nhiệm phải nhắc nhở em họ của mình.
Mà cô gái kia tình hình thật sự rất phức tạp. Nhìn qua thì cô ấy rất khỏe mạnh nhưng nếu gặp phải kích động thì khó nói lắm.
“Anh nên nói trực tiếp với cô ấy thì hơn. Em về công ty. Lãng phí quá nhiều thời gian rồi.” An Hạo Dương cầm áo đứng dậy tỏ vẻ muốn đi.
“Khoan đã, cậu đợi cô ấy tỉnh rồi đưa cô ấy về luôn đi chứ.”
“Em sẽ để lái xe ở lại. Em phải về công ty.” Hạo Dương dứt khoát nói.
“Thằng nhóc này, chẳng ra dáng cấp trên gì cả.”
“Không phải người em muốn quan tâm thì nhiệt tình quá làm gì. Trách nhiệm của sếp với nhân viên như vậy là quá tốt rồi.” Nói xong Hạo Dương đi thẳng ra ngoài gọi taxi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!