Nhân sinh kỳ diệu - Chương 2 – Mạn Ninh có bệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 2 – Mạn Ninh có bệnh


Thế Dương cũng chỉ biết thở dài nhìn theo. Xem ra phụ nữ trên đời này nếu không phải là cô gái kia thì sẽ không lấy được sự quan tâm của thằng nhóc này rồi.

Khẽ lắc đầu, Thế Dương tiến thẳng vào phòng bệnh nơi Mạn Ninh đang nằm, kiểm tra sơ bộ lần nữa. Không ngờ tay anh lại bị cô nắm chặt, rút thế nào cũng không ra. Mà lúc nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, anh lại thấy mềm lòng đành để yên cho cô nắm tay.

Mà Mạn Ninh như bị trôi dạt về một nơi rất xa, đó là nơi nào cô cũng không rõ. Chỉ thấy có một bóng lưng áo trắng quay về phía cô và bàn tay ai đó nắm tay cô thật chặt. Cái siết tay của người đó khiến cô an tâm nhưng bóng lưng kia lại đi xa quá, cô làm thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được. Rồi một tiếng ầm vang lên, màn trắng liền biến thành màn đỏ đẫm máu…

“Đừng mà…” Mạn Ninh giật mình hét lên.

“Cô à… không sao chứ…” Thế Dương cố gắng giữ chặt lấy Mạn Ninh. Đồng thời lay mạnh để cô tỉnh lại.

Mạn Ninh bị hành hạ bởi cơn ác mộng cuối cùng cũng thoát ra được. Cả người cô đẫm mồ hôi, thở hổn hển nhìn người trước mặt. Ánh mắt lo lắng kia tại sao lại quen như vậy. Cũng là một bóng lưng màu trắng thân thuộc. Nhưng anh ta không phải Richard, sao lại thế này chứ.

“Đầu tôi rất đau… đau quá…” Mạn Ninh hai tay ôm đầu, khó chịu đến mức nước mắt cũng chảy ra.

“Y tá, tiêm cho cô ấy một mũi thuốc giảm đau.”

“Dạ, bác sĩ An.” Y tá bên cạnh Thế Dương lập tức tiêm vào cánh tay Mạn Ninh.

Một lúc sau liền thấy cô ấy thôi kêu đau, từ từ thiếp đi. Nhưng hai hàng nước mắt vẫn cứ chảy ra như thế. Tiếng nức nở khe khẽ lọt vào tai Thế Dương khiến trong lòng anh rất khó chịu. Anh nghĩ cô gái này chắc đã gặp chuyện gì đó rất kinh khủng.

“Y tá, cô báo lên trên một tiếng. Tôi muốn kiểm tra toàn diện cho cô gái này. Còn nữa, liên lạc với người nhà cô ấy đi.” Anh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô gái đáng thương này.

“Tôi hiểu rồi bác sĩ An.”

Sau đó trong tình trạng mê man, Mạn Ninh được đưa đi kiểm tra chi tiết. Nhìn những giấy tờ liên quan trước mặt, Thế Dương không khỏi nhíu mày. Cơ thể của cô gái Cố Mạn Ninh này không có chỗ nào là chưa từng bị tổn thương cả. Mà nghiêm trọng nhất là phần não bộ, còn cả khối máu bầm ở trong đó. Nếu anh đoán không sai thì việc máu bầm tụ lại, đè lên dây thần kinh đã khiến cô ấy mất một phần kí ức lại còn hay gặp phải chứng đau đầu kia nữa.

“Bác sĩ An, người nhà của Cố tiểu thư đến rồi.”

“Mời vào đi.”

Nhìn cô gái trẻ có phần nôn nóng ngồi phía đối diện, Thế Dương hơi ngạc nhiên. Anh cứ nghĩ phải là ba mẹ của cô ấy đến chứ.

“Xin hỏi cô là…” Anh dè dặt hỏi.

“Tôi là bạn của Mạn Ninh, Ngô Tiểu Túc. Bạn tôi thế nào rồi bác sĩ.”

“Bạn ? Tôi xin lỗi nhưng tôi cần gặp người nhà của cô ấy…”

“Không cần. Tôi so với người nhà Mạn Ninh còn đáng tin hơn. Có gì anh cứ nói với tôi.” Tiểu Túc dứt khoát cắt ngang lời của Thế Dương.

“Như vậy không đúng quy tắc lắm.” Gia đình Cố Mạn Ninh chắc là có vấn đề nhưng mà có chuyện thì vẫn phải tìm đến họ.

“Quy tắc là cái gì? Có ăn được không? Từ 4 năm trước, tất cả vấn đề của Mạn Ninh đều là tôi quản. Anh nếu không muốn trao đổi với tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện khác. Không sao cả.” Tiểu Túc có chút tức giận, xô ghế đứng dậy.

“Ngô tiểu thư gượng đã… Tôi không phải có ý đó. Chúng tôi chỉ muốn cẩn trọng một chút thôi. Dù sao đây cũng là những vấn đề riêng tư của Cố tiểu thư.” Thế Dương khó xử giải thích.

“Các anh gọi được cho tôi vì trong điện thoại của Mạn Ninh lưu tôi ở vị trí liên lạc khi có chuyện gấp. Như vậy là được rồi.”

Thế Dương ngưng mắt nhìn Tiểu Túc hồi lâu, cảm thấy lời cô nói cũng có lí.

“Nếu cô đã nói vậy thì mời cô ở lại một chút. Tôi muốn trao đổi với cô về bệnh tình của Cố tiểu thư.”

“Không lẽ bệnh tình của nó chuyển xấu. Không lí nào, đã lâu lắm rồi nó không tái phát mà.” Tiểu Túc lo lắng vặn xoắn hai tay vào nhau.

“Từ lúc cô ấy được đưa vào đây đều có triệu chứng đau đầu không dứt. Sau khi tiến hành kiểm tra, tôi phát hiện trong não cô ấy có một khối máu bầm. Dường như đã tích tụ rất nhiều năm. Khối máu bầm này hoàn toàn có thể phẫu thuật để loại bỏ sao cô ấy lại không điều trị chứ. Ngay cả dây thanh đới cũng bị tổn thương nghiêm trọng, có phải cô ấy từng có thời gian bị mất giọng không.”

“Phải, nhưng mà…” Tiểu Túc một bên ngồi nghe Thế Dương, một bên lo lắng không dứt. Tình trạng của Mạn Ninh làm sao cô lại không rõ nhưng 2 năm trở lại đây đã khá hơn rồi mà. Đột nhiên sao lại thế này.

“Bác sĩ, nếu Mạn Ninh không điều trị có phải sẽ…”

“Sớm muộn cũng gặp chuyện.” Là bác sĩ, Thế Dương cực kì không tán đồng với hành động chẳng khác nào tự sát này của bệnh nhân.

“Ngô tiểu thư, tôi tin rằng cô cũng không hi vọng bạn mình gặp chuyện. Cho nên tôi mong cô có thể phối hợp với tôi, kể lại nguyên nhân khiến tình trạng của Cố tiểu thư chuyển xấu. Chỉ như vậy tôi mới biết phải điều trị cho cô ấy như thế nào.” Anh mềm giọng thuyết phục. Gặp nhau là duyên, không vì anh là bác sĩ thì chỉ vì cái nắm tay kia cũng khiến anh muốn cứu cô gái này.

Tiểu Túc trầm tư một lúc lâu như đang suy ngẫm lời nói của Thế Dương rồi khẽ nhắm mắt lại, buồn bã thở dài.

“Được, tôi cho anh biết. Dù sao tôi cũng không muốn Mạn Ninh phải sống những ngày như thế này nữa. 4 năm trước, Mạn Ninh gặp phải tai nạn máy bay. Tuy may mắn sống sót nhưng thân thể bị thương rất nặng. Hôn mê suốt một năm rốt cuộc tỉnh lại nhưng lại mất trí nhớ, ngay cả nói cũng không nói được.

Khi tôi nghe tin chạy đến bệnh viện thì thấy chú thím cô ấy từ chối tiếp tục trị liệu. À, ba mẹ Mạn Ninh mất sớm nên chú thím cô ấy trở thành người giám hộ. Lúc đó Mạn Ninh vừa không biết mình là ai, lại bị những người tự xưng là người nhà hắt hủi nên bệnh tình càng thêm nặng.

Tôi không chịu được nên đã đưa cô ấy về đây. Điều trị thêm 1 năm thì cô ấy lấy lại giọng nhưng ít nhiều cũng bị biến đổi. Nói chuyện được, Mạn Ninh lập tức không chịu điều trị nữa. Tôi biết, cô ấy một phần vì lo lắng chuyện tiền bạc, phần khác chính là bởi cú sốc khi cô ấy mới tỉnh lại. Có thể nói Mạn Ninh hiện tại sống chỉ vì phải sống chứ cô ấy cũng không thiết tha gì.”

“Tôi hiểu những gì cô ấy phải trải qua khó khăn như thế nào nhưng không thể không điều trị. Ngô tiểu thư, tôi tự tin có thể chữa khỏi cho cô ấy. Mong cô khuyên cô ấy tích cực điều trị.”

“Nhưng bác sĩ trước kia từng nói não bộ Mạn Ninh tổn thương quá nặng, khó mà phục hồi. Hơn nữa tôi cũng không đủ sức giúp cô ấy điều trị.” Tiểu Túc khẽ cắn môi.

Cô cũng chỉ có một thân một mình, tự nuôi sống bản thân đã khó. Huống chi là phải lo một số tiền lớn như vậy cho Mạn Ninh.

“Vấn đề tiền bạc cô không cần lo. Tôi có một quỹ phúc lợi dành riêng cho các bệnh nhân gặp phải tình huống nghiêm trọng. Tôi đã xác định giúp cho Cố tiểu thư thì sẽ giúp hết mình.” Thế Dương nghiêm túc đảm bảo.

Tiểu Túc ngơ ngác nhìn anh, có chút khó hiểu. Bác sĩ hiện tại thì ra lại có lòng tốt như vậy. Nhưng có tin được không đấy.

“Bác sĩ An, anh thật sự giúp được?” Tiểu Túc vẫn chưa hết nghi ngờ.

“Được.” Một chữ này hoàn toàn đánh vào lòng Tiểu Túc rồi.

“Vậy tôi tin anh. Tôi sẽ thuyết phục Mạn Ninh điều trị.”

“Vậy là tốt nhất.” Thế Dương mỉm cười hài lòng.

“Bây giờ tôi đi thăm cô ấy được chưa.”

“Đương nhiên là được, tôi đưa cô đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN