Nhân sinh kỳ diệu
Chương 3 – Người đàn ông trong mơ
“Tỉnh rồi…” Tiểu Túc nhìn Mạn Ninh từ từ mở mắt, vui mừng hô lên.
“Sao cậu lại ở đây?” Đầu đã bớt đau, Mạn Ninh cũng tỉnh táo hơn.
“Còn hỏi. Nghe tin cậu ngất xỉu đương nhiên mình phải tới coi thế nào rồi. Sao hả? Có còn khó chịu chỗ nào không?” Tiểu Túc vừa đưa cho cô li nước nóng, vừa ân cần hỏi han.
“Tốt hơn rồi.” Mạn Ninh khẽ gật đầu.
“Mạn Ninh, sức khỏe cậu không phải đã ổn định rồi sao? Sao tự dưng lại ngất xỉu?”
“Hình như mình gặp lại anh ấy…” Nhớ tới Richard, Mạn Ninh lại cảm giác trái tim nhói đau.
“Anh ấy… anh nào? Khoan đã… không lẽ người đàn ông mà cậu vẫn hay mơ thấy.”
Mạn Ninh từng nói với cô, tuy đã mất đi trí nhớ nhưng tận sâu trong tiềm thức của cô ấy vẫn luôn nhớ về một người đàn ông. Theo cô đoán thì người đó có thể là người đã quen biết với Mạn Ninh những năm cô ấy ở Anh.
“Mình không rõ nhưng cảm giác của mình rất mãnh liệt. Mới vừa nhìn thấy anh ấy thì đầu mình đã muốn nổ tung rồi. Nhưng anh ta dường như không quen mình.” Mạn Ninh nói nhỏ.
“Mạn Ninh, nếu như người cậu luôn nhớ tới là giám đốc An thì không cần vội đâu. Không phải anh ta là cấp trên của cậu sao, muốn tìm hiểu thì có khó gì. Nhưng quan trọng nhất vẫn là phải điều trị. Chỉ có kí ức của cậu mới đáng tin nhất.”
Mạn Ninh đã nhớ người đàn ông kia đến thế thì thuyết phục cô điều trị sẽ càng dễ dàng hơn. Có lẽ thời cơ thật sự đã đến rồi.
“Điều trị…” Mạn Ninh khẽ lẩm bẩm.
Đâu phải cô không muốn. Nhưng nếu điều trị thì lấy đâu ra tiền. Cô làm phiền Tiểu Túc quá nhiều rồi, không thể lại bắt cô ấy vì cô mà lo lắng nữa. Còn người gọi là chú, là thím ở quê, họ xem cô như bệnh truyền nhiễm làm sao sẽ dang tay ra giúp cô chứ.
“Mạn Ninh, không cần lo chuyện tiền bạc. Mình đã tìm được người tài trợ cho cậu điều trị rồi.” Tiểu Túc chỉ nhìn sơ qua cũng biết Mạn Ninh nghĩ gì nên ngay lập tức nói vào trọng điểm.
“Là ai? Tiểu Túc, không cần gạt mình.”
“Cô ấy không gạt cô đâu. Người đó là tôi.” Thế Dương đẩy cửa vào, khẽ mỉm cười với Mạn Ninh.
Mà nụ cười này lại khiến Mạn Ninh sững sờ nữa rồi. Cảm giác quen thuộc lại ập về. Đã từng có người cười với cô như vậy. Có thật đấy… Nhưng người này không phải Richard ở công ty. Làm sao lại như thế. Người đàn ông trong mộng chỉ có một nhưng tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc với hai người hoàn toàn khác nhau như vậy chứ.
“Bác sĩ An, anh đến thì hay quá. Anh là bác sĩ nói với Mạn Ninh về bệnh tình của nó là hợp nhất.” Tiểu Túc thật sự cảm kích về sự xuất hiện đúng lúc của Thế Dương.
Thế Dương khẽ gật đầu rồi tiến lại gần Mạn Ninh, thân thiện nhìn cô “Cố tiểu thư, có dễ chịu hơn chút nào không?”
Đột nhiên Mạn Ninh đưa tay lên sờ mặt của anh khiến Thế Dương và Tiểu Túc giật mình. Nhưng bất ngờ nhất là cô lại khóc, thế nhưng cô nhìn anh mà khóc… khóc đến người khác cũng cảm thấy xé gan xé ruột.
“Mạn Ninh…”
“Cố tiểu thư…”
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên khiến Mạn Ninh tỉnh táo lại. Cô vội vàng thu tay, luống cuống lau nước mắt.
“Xin lỗi… lúc nãy tôi…”
“Không sao.” Thế Dương không muốn thấy cô khó xử nên lên tiếng xoa dịu không khí “Cố tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng biết phần nào đó bệnh tình của mình. Là bác sĩ tôi khuyên cô nhất định phải điều trị tiếp. Phẫu thuật não tuy không tránh khỏi rủi ro nhưng đó là cách duy nhất giúp cô tìm lại trí nhớ. Hoặc giả cô không muốn tiếp nhận phẫu thuật, chúng tôi cũng sẽ suy nghĩ đến việc chữa trị bằng đông y. Dù là cách nào, đối với cô cũng đều là lợi chứ không hại. Còn nếu cô cứ để tình trạng này tiếp diễn, tôi e rằng sức khỏe của cô sẽ ngày càng kém.”
“Nếu điều trị, tôi có thể nhớ lại tất cả không.” Cô ngước mắt nhìn anh dò hỏi.
“Tôi không dám nói cô sẽ nhớ lại tất cả nhưng chắc chắn có ích cho việc phục hồi trí nhớ.” Trong y học, không có cái gọi là 100%. Anh cũng phải nói rõ để cô ấy hiểu.
“Tại sao anh lại muốn giúp tôi điều trị. Số tiền kia chắc chắn không nhỏ đi.” Cô có cảm giác quen thuộc với anh mà anh lại hào phòng bỏ ra một số tiền lớn như vậy giúp cô. Trước đây có khả năng họ đã từng quen biết không.
“Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy bệnh nhân của mình dễ dàng bỏ cuộc thế thôi.”
Mạn Ninh nhìn anh lắc đầu, câu trả lời này quá khiên cưỡng rồi. Ngay cả Thế Dương cũng cảm thấy mình trả lời rất vớ vẩn. Nhưng anh không nói thế thì nói thế nào. Chẳng lẽ lại nói bởi vì anh bị cái siết tay của cô làm cho động lòng, lại bởi vì anh đau lòng nước mắt của cô sao. Thôi đi, bác sĩ lại có ý nghĩ khác với bệnh nhân là trái với y đức đó.
“Mạn Ninh, cậu hỏi nhiều như thế làm gì? Bác sĩ An muốn giúp cậu thì có gì không đúng. Bất quá sau này cậu khỏe lại, kiếm tiền trả anh ấy là được rồi.” Tiểu Túc nôn nóng lay tay Mạn Ninh.
Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì ngốc quá. Cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Mạn Ninh, có lừa gạt cô cũng phải làm.
“Được.” Sau khi nhìn chằm chằm Thế Dương hồi lâu, Mạn Ninh dứt khoát gật đầu.
Cảm giác của cô không thể giả được. Cả vị bác sĩ này và vị cấp trên kia, họ có quan hệ gì với cô. Cô nhất định phải tìm hiểu cho bằng được. Quên gia đình, quên bạn bè, thậm chí mất hết tài sản cô cũng bình tĩnh chống đỡ được. Chỉ duy nghĩ đến việc mất đi anh, là cô không thể chịu nổi.
“Phải vậy chứ.” Tiểu Túc vui mừng vỗ tay bem bép.
Thế Dương cũng tỏ vẻ hài lòng. Anh thích nhất là bệnh nhân hợp tác với bác sĩ. Như vậy sẽ dễ dàng hơn trong quá trình điều trị.
“Như vậy là tốt rồi. Tôi sẽ sắp xếp cho cô lịch điều trị cụ thể. Chờ chuyền xong chai nước biển này, cô có thể về rồi.”
“Tôi biết rồi. Nhưng… anh tên gì vậy?” Mạn Ninh đột nhiên hỏi.
“À, tôi là An Thế Dương.” Anh hơi sững sờ đôi chút rồi nhanh tay chỉnh bảng tên trước ngực cho cô nhìn thấy.
“An Thế Dương…” Mạn Ninh lẩm bẩm trong miệng.
“Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.” Thế Dương lễ độ chào một tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tiểu Túc cũng rất quy củ mà tiễn anh một đoạn. Lúc quay trở lại phòng bệnh, cô vui đến phát khóc. Tự nhiên có quý nhân giúp đỡ, đúng là may mắn mà.
“Cậu suy nghĩ đúng lắm đó Mạn Ninh. Phải điều trị chứ. Sau này khôi phục trí nhớ thì chắc chắn đòi lại tài sản của ba mẹ cậu để lại được rồi. Người đàn ông kia cũng sẽ tìm được thôi.”
“Tiểu Túc, đầu óc của mình loạn hết lên rồi. Người kia, người này ai mình cũng thấy quen thuộc cả. Mình không phân biệt được ai mới là người mình muốn tìm nữa.” Mạn Ninh ôm đầu rên rỉ.
“Mạn Ninh, bình tĩnh lại. Cái gì mà người này người kia. Cậu nghĩ nhiều quá đầu lại đau nữa bây giờ.” Tiểu Túc lo lắng ôm Mạn Ninh lại, giúp cô bình tĩnh hơn.
“Rõ ràng trong mộng của mình chỉ có một người, nhưng hôm nay cả hai người họ đều mang đến cho mình cảm giác vô cùng quen thuộc. Tiểu Túc, 4 năm này mình gặp không ít đàn ông nhưng chỉ có 2 người họ mình mới có cảm giác này. Rốt cuộc là ai, là ai chứ?”
“Mạn Ninh… Mạn Ninh, nghe mình nói này. Trước đây cậu còn không xác định được là ai, bây giờ rút lại còn có 2 người, dễ tìm hơn rồi. Đây là tin vui mà. Đừng suy nghĩ nữa. Chuyên tâm điều trị. Hai người đàn ông đó, một là cấp trên của cậu, một là bác sĩ trực tiếp điều trị, muốn tìm hiểu là rất dễ dàng. Cho nên… bình tĩnh… bình tĩnh…” Tiểu Túc gần như sử dụng hết khả năng thuyết phục của mình để trấn an Mạn Ninh.
Xem như không phụ công cô tốn một lượng lớn calo rốt cuộc Mạn Ninh cũng bình tĩnh hơn. Tiểu Túc thở ra một hơi, trong lòng không ngừng nhắc lại câu nói của bác sĩ An. Tuyệt đối không được để Mạn Ninh kích động. Tuyệt đối không…
“Này, dù sao trong thời gian điều trị cũng cần có người giúp đỡ. Hay là cậu đến ở chung với mình đi.”
“Không cần. Lý Cần hay đến tìm cậu như vậy, mình ở chung cũng sẽ ngại ngùng.” Quan trọng nhất là cô không muốn nhìn thấy cảnh họ thân mật rồi lại chạnh lòng nhớ tới người kia, cái người mà cô cũng không chắc là có tồn tại hay không nữa.
“Thì mình bảo anh ấy ít tới một chút là được rồi.” Tiểu Túc cô cũng không phải dạng người trọng sắc khinh bạn.
“Lý Cần sẽ hận chết mình đó. Phải rồi, Tiểu Túc… cậu thật sự chưa từng nghe mình nói về người đàn ông đó sao?” Ngoại trừ Tiểu Túc, Mạn Ninh thật không tìm được ai khác có chút liên quan gì đến quá khứ của cô cả. Không hỏi Tiểu Túc cô cũng không biết hỏi ai.
“Không có. Tốt nghiệp trung học xong cậu liền sang Anh học đại học. Chúng ta cũng rất ít liên lạc. Sau này chỉ nghe được cậu báo sẽ trở về, còn nói đem theo một niềm vui bất ngờ. Không ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện. Nhưng mà mình tin chắc niềm vui bất ngờ mà cậu nói chính là anh chàng thần bí kia.”
Tiểu Túc còn nhớ, khi mà Mạn Ninh gọi điện về cho cô, cô ấy đã vui đến thế nào. Trong giọng nói còn có một sự hạnh phúc khó có thể che giấu. Chỉ khi yêu người ta mới có thể tỏ ra như vậy thôi.
“Chỉ cần anh ấy thật sự tồn tại là được rồi. Mình chỉ lo… tất cả đều là do mình tưởng tượng ra.”
“Nói bậy, cái gì mà tự mình tưởng tượng ra.” Tiểu Túc cau mày khiển trách.
“Nếu không vì sao chỉ có mình nhớ tới anh ấy, muốn tìm anh ấy. Lúc mình đối mặt với Richard, cả bác sĩ An nữa, họ chẳng có chút gì là quen biết mình cả.” Đây là điều khiến cô hoang mang nhất.
“Thì cậu nghĩ đi. Nếu anh ta đi cùng cậu trên chuyến bay đó thì không phải hai người cùng xảy ra chuyện sao. Cậu còn bị thương đến mức mất trí nhớ thì anh ta cũng có thể lắm chứ.” Thật ra còn một khả năng nữa mà Tiểu Túc không dám nói ra, đó là… đã chết.
“Ừ, có lẽ. Nói sao mình cũng phải tìm được anh ấy.” Ánh mắt Mạn Ninh hiện rõ sự quyết tâm.
Cứ như vậy, cô ở lại bệnh viện hết đêm hôm đó mới trở về nhà. Việc điều trị cũng khá phức tạp nên cần phải thực hiện trong thời gian dài. Một trận chiến mới lại bắt đầu rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!