Nhân sinh kỳ diệu
Chương 10 – Cùng đi chơi
“Này Mạn Ninh, cô gái y hệt cây cột đèn kia là ai vậy? Cậu có biết không?”
Mạn Ninh nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu Túc thì trông thấy Tần Tĩnh Kiều. Sau mấy giây mắt tròn mắt dẹt, cô đột nhiên bật cười ha hả. Tiểu Túc ví von thật không sai. Cái cô Tần tiểu thư kia là muốn đi du lịch hay đi catwalk vậy. Áo hai dây màu vàng chanh, lại thêm quần skinny màu đỏ đô. Chưa hết nha, còn cả đôi giày cao gót cao chọc trời màu ánh bạc nữa. Quả là không cần đèn điện cũng sáng rực một góc trời.
“Có chuyện vui sao? Nói tôi nghe một chút được không?” Thế Dương thình lình xuất hiện sau lưng Mạn Ninh làm cô giật mình.
“Bác sĩ An, anh cũng đi cùng sao?” Tiểu Túc có chút ngạc nhiên.
“Tôi đến để phụ trách vấn đề sức khỏe của mọi người. Hai vị tiểu thư xinh đẹp có hoan nghênh không?” Anh cười tươi tắn, ánh mắt vẫn đặt trên người Mạn Ninh.
“Anh đang trêu chọc chúng tôi sao. Có anh đi cùng chắc chắn chuyến đi này sẽ rất thú vị.” Tiểu Túc ha ha cười.
Thế Dương cũng cười “Phải rồi, thường xuyên đi ra ngoài, thả lỏng tâm trạng sẽ tốt cho cơ thể.”
Mạn Ninh cười không nói. Từ lúc An Thế Dương đến nói chuyện cùng các cô, những người khác trong công ty đã nhìn họ bằng ánh mắt quái dị rồi. Cũng phải thôi, ai bảo anh ta là vị thiếu gia tài năng xuất chúng của công ty bọn họ chứ. So với An Hạo Dương, ở bên cạnh An Thế Dương không những dễ chịu hơn mà tương lai cũng được đảm bảo. Vì vậy, tuy không làm việc ở công ty nhưng An Thế Dương vẫn luôn là đích ngắm của các nhân viên nữ trẻ trung, xinh đẹp.
“Thế Dương, anh và thư kí của em có nhiều chuyện để nói nhỉ.” An Hạo Dương từ đâu xuất hiện, lạnh nhạt phát biểu.
“A, Hạo Dương, đến rồi à. Anh với hai vị tiểu thư này tán gẫu một chút thôi.” Thế Dương thân thiết khoác vai Hạo Dương.
Trong khi Mạn Ninh đang thầm phỉ nhổ anh ta. Nãy giờ cô có nói tiếng nào đâu, mắt nào của anh ta thấy cô với An Thế Dương “nhiều chuyện” chứ. Cứ nghĩ tới việc anh ta vu khống cho mình là Mạn Ninh không chịu nổi.
Vì sự xuất hiện của An Hạo Dương nên không khí vui vẻ lúc nãy lặng lẽ biến mất. Cảm giác có hơi mất tự nhiên nên Thế Dương lên tiếng, ý định kéo dãn bầu không khí.
“Hạo Dương, lát nữa đi chung với bọn anh chứ?”
“Không cần, mấy chục con người nhét chung một chỗ, khó chịu muốn chết.” Hạo Dương dứt khoát từ chối.
“Thằng nhóc này, tập thể đi chơi đương nhiên càng đông càng vui rồi.”
“Phiền thì có…”
“Nếu thấy phiền thì anh có thể ở nhà, cần gì miễn cưỡng bản thân. Không có anh chúng tôi càng chơi vui hơn.” Mạn Ninh nãy giờ vẫn khóa chặt miệng nhưng thái độ khó chịu của Hạo Dương khiến cô phải mở miệng.
Cô vốn cũng không thích thú gì chuyến đi này nhưng bởi vì anh ta mà cô càng chán ghét hơn. Nếu có thể cô thật muốn đi thẳng về nhà chứ không muốn ngay cả ngày nghỉ cũng phải đối mặt với anh ta.
“Cố Mạn Ninh, cô to gan thật đấy. Đây là cách cô nói chuyện với cấp trên à.” Hạo Dương giống như muốn nổi bão.
“Phiền anh xem lại thời gian, hôm nay là thứ bảy, không phải thời gian làm việc. Tôi và anh cũng chẳng phải cấp trên cấp dưới, nếu anh không vui thì đợi tới thứ hai hãy lấy thân phận giám đốc ra mà giáo huấn tôi.” Mạn Ninh khoanh tay trước ngực, nhìn anh thách thức.
“Cô…”
“Hạo Dương, đừng nóng nảy như vậy. Đến giờ xuất phát rồi, đi thôi.” Thế Dương vội vàng chen vào giữa hai người giảng hòa.
Tiểu Túc cũng gấp gáp kéo Mạn Ninh lên xe, tránh xa nơi bom rơi đạn lạc này. Mà ngay khi hai cô rời đi thì Tần Tĩnh Kiều như cơn gió ào đến, quấn lấy An Hạo Dương. Xui cho cô ta, vừa mới đến đã bị mắng té tát. Ha ha, ai bảo cô ta không biết lựa thời điểm chứ. Đáng đời.
Cuối cùng, An Hạo Dương, An Thế Dương và Tần Tĩnh Kiều cùng đi một xe. Vốn Thế Dương muốn đi chung xe với nhân viên nhưng thấy Hạo Dương tâm trạng không tốt mà cứ cương quyết đòi lái xe nên anh không yên tâm. Còn Tần Tĩnh Kiều, vừa khóc vừa nháo đòi đi chung với An Hạo Dương. Chắc vì phiền quá nên anh ta cũng mặc kệ, để cô ta muốn làm gì thì làm.
“Mạn Ninh, sao cậu gay gắt với giám đốc An thế. Không phải cậu nghi ngờ anh ta là…” Tiểu Túc hỏi nhỏ.
Mặc dù lộ trình không phải là dài nhưng vì phải dậy sớm chuẩn bị nên ai nấy đều có chút buồn ngủ. Mới lên xe đã nhắm tịt mắt lại đánh một giấc. Chỉ có Mạn Ninh và Tiểu Túc ngồi ở phía sau nói chuyện.
“Anh ta không phải đâu. Bạn trai của mình không thể là người không hiểu lí lẽ, hách dịch, khó hầu hạ như vậy được.” Nhắc tới Hạo Dương, Mạn Ninh liền tỏ ra không vui.
“Vậy bác sĩ An thì sao?”
“Cũng không phải.” Cô buồn bã lắc đầu.
“Hả… cậu có chắc không. Một người khiến cậu xúc động đến té xỉu, một người làm cậu khóc sưng cả mắt. Sao lại có thể không phải chứ.”
“Cảm giác đâu phải lúc nào cũng chính xác.” Mạn Ninh cười buồn “Có lẽ hai người đó có chút gì đó tương đồng với anh ấy thôi.”
“Mạn Ninh à, hay là quên đi. Vốn dĩ hai người cũng đã xa cách rất nhiều năm rồi. Mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều. Cậu có tìm lại được anh ta cũng chẳng nói lên điều gì cả. Mình thấy bác sĩ An rất tốt, giám đốc An có hơi khó chịu nhưng cũng không tệ. Cậu đã có cảm giác với họ thì thử…”
“Tiểu Túc…” Mạn Ninh đột nhiên cắt ngang “Mình không muốn quên. Cho dù phải quên thì cũng phải để mình nhớ lại cái đã. Mình không muốn hồ đồ mà sống.”
“Nhưng cậu năm nay bao nhiêu tuổi, cậu còn phải sống lâu lắm. Không lẽ cứ ôm một quá khứ mờ ảo như thế suốt đời. Đã qua rồi thì cho nó qua đi, cậu vẫn có thể có quá khứ thậm chí là tương lai với một người khác mà.”
Đôi lúc Tiểu Túc cảm thấy bất lực trước sự cố chấp của Mạn Ninh. Cô chưa từng gặp người đàn ông kia, thật sự cô không hiểu anh ta có gì tốt để Mạn Ninh cứ nhớ mãi không quên. Thanh xuân của người con gái có hạn, cứ chờ một cách vô vọng thế này làm sao được.
“Tiểu Túc, mình biết mình rất ngốc. Mình bây giờ chính là đang dằn vặt bản thân nhưng mà người đó đối với mình chắc chắn rất quan trọng. Mình cũng không dám nghĩ quá nhiều, chỉ hi vọng có thể nhớ lại quãng thời gian đó, cho bản thân cái để hoài niệm. Chỉ như vậy thôi.” Mạn Ninh cười yếu ớt.
Tiểu Túc nghe cô nói vậy cũng chỉ biết thở dài ngao ngán. Người đàn ông kia thật có bản lĩnh, lại khiến bạn cô mê muội anh ta như vậy. Nhưng cô cũng không ngồi yên mà nhìn bạn mình thoi thóp trong dòng chảy quá khứ. Hiện tại Mạn Ninh đều có cảm giác với anh em nhà họ An. Khả năng họ cùng Mạn Ninh là rất lớn. Nhất là An Thế Dương… cô nhất định phải tác hợp một mối lương duyên mới. Còn người đàn ông kia, đành xin lỗi anh ta vậy.
Rong ruổi suốt hai tiếng, cuối cùng cũng đã đến nơi cần đến. Nhìn thấy khung cảnh trước mặt, Mạn Ninh không khỏi xuýt xoa. Bao lâu rồi cô không được đến một nơi xinh đẹp thế này. Cỏ xanh, hoa trắng, tiếng suối róc rách cùng ánh nắng chan hòa bao phủ lấy tâm hồn cô. Đột nhiên cảm thấy rất thanh thản.
Do có nhiều nhân viên đột xuất tham gia chuyến dã ngoại này nên phòng nghỉ của khách sạn không đủ để cung cấp. Do vậy sẽ có một nhóm người trú ngụ lại nhà dân. Mà Mạn Ninh với Tiểu Túc không thoát khỏi số đen, phải cuốc bộ thêm cả cây số nữa để đến nhà dân nghỉ ngơi.
“Mạn Ninh, Tiểu Túc, hai cô ở lại nhà nghỉ đi. Để chúng tôi đến nhà dân cho.” Thế Dương lên tiếng.
Đến nhà dân phải mất hơn cây số, nơi đó lại hẻo lánh, không phải nơi ở tốt cho các cô gái. Đám đàn ông các anh thì sao cũng được.
“Anh làm sao có thể ở nơi đó được. Phòng của anh đã được chuẩn bị xong rồi mà.” Tần Tĩnh Kiều kéo tay Thế Dương, tỏ vẻ không đồng ý.
Đùa gì vậy. Cô phải tốn không ít công sức mới thuyết phục được quản lí Trần đẩy Cố Mạn Ninh đi nhà dân ở. Cô mới không để cho anh họ giúp cô ta thoát thân.
“Em im miệng cho anh.” Thế Dương nghiêm khắc nhìn Tĩnh Kiều khiến cô uất ức lui ra sau.
“Bác sĩ An, đây là sự sắp xếp của công ty, tôi cũng không thấy bất tiện, anh không cần lo lắng đâu.”
Mạn Ninh tuy rất cảm kích trước thiện ý của Thế Dương nhưng cô cũng không muốn mọi người đồn đoán mối quan hệ của hai người nên từ chối là hay nhất.
“Như vậy không tốt đâu.”
“Một nhóm người đông như vậy thì có vấn đề gì chứ. Tôi đi trước đây, bác sĩ An cũng nghỉ ngơi đi nhé.” Mạn Ninh lễ độ cúi đầu rồi bỏ đi.
Mặc cho Thế Dương nói gì cô cũng không quay lại. Nói thật cô cũng không thích ở chỗ đông người. Ở nhà dân, tự do tự tại chơi hai ngày lại thích hơn đấy.
Nhìn Mạn Ninh càng đi càng xa, Tĩnh Kiều đắc ý cười thầm. Muốn đấu với cô, cô ta nằm mơ đi.
“Bác sĩ An, ở bên kia có đồng nghiệp không được khỏe. Anh có thể qua xem một chút không?”
Đang lúc Thế Dương định đuổi theo Mạn Ninh thì lại có đồng nghiệp nữ ngất xỉu. Anh chỉ đành đi khám cho người ta. Đợi rảnh tay một chút mới chạy đi xem Mạn Ninh thế nào.
Trong lúc đó Tĩnh Kiều cũng tranh thủ đi tìm Hạo Dương. Nhưng tìm thế nào cũng không thấy khiến cô ta tức tối cả ngày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!