Nhân sinh kỳ diệu - Chương 13 – Tâm sự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 13 – Tâm sự


Sau khi nghỉ ngơi một lúc Mạn Ninh cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Cô ra ngoài hiên ngồi, trong lòng bất giác nhớ đến An Hạo Dương. Lúc nãy chưa kịp cảm ơn anh ta mà lưng của anh thế nào rồi nhỉ. Đang ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ, đột nhiên nhà bên cạnh truyền tới tiếng động làm cô giật mình.

Nghe A Tinh nói nhà bên cạnh không có người ở sao tự nhiên lại phát ra tiếng động lớn như vậy. Không lẽ có trộm? Tuy có chút hoang mang nhưng cô cũng tò mò lắm. Chậm chạp bước qua nhà bên cạnh, Mạn Ninh ghé mắt nhìn vào trong. Còn chưa nhìn thấy cái gì thì…

“Ui da…” Nguyên cái cánh cửa đập thẳng vào trán Mạn Ninh.

“Cô bị bệnh sao? Thập thò trước cửa người ta làm gì?” Hạo Dương vội kéo cánh cửa lại, rít lên giận dữ. Sao cứ gặp cô ta là lại có chuyện đổ máu thế này trời.

“Sao anh lại ở đây?” Mạn Ninh hít ngụm khí lớn, xoa xoa cái trán sưng vù.

“Tôi hỏi cô mới đúng. Không phải cô về rồi à.”

“Tôi ở bên đó.” Cô chỉ sang nhà sát vách.

Hạo Dương nhìn qua bên cạnh, nhất thời á khẩu. Anh chọn tới chọn lui mới chọn được ngôi nhà này, đủ yên tĩnh. Không ngờ lại đụng trúng vị thư kí khó chịu của anh.

“Chân cô thế nào?”

“Lưng anh không sao chứ?”

Cả hai lại cùng một lúc lên tiếng, còn là hỏi thăm lẫn nhau. Sau khi sửng sốt mất mấy giây, lại cùng bật cười. Oan gia đối đầu không ngờ cũng có thể nói chuyện trong hòa bình thế này.

“Cô cũng biết lưng tôi bị thương?” Hạo Dương nhàn nhạt hỏi, tiện thể quăng chai dầu xanh cho cô.

“Hồi nãy thấy anh xoa eo…”

Hạo Dương nhếch môi cười, cũng tinh mắt lắm. Coi như không uổng công anh cõng cô ta một quãng đường dài.
“Đau một chút, bây giờ ổn rồi.”

“Hình như bên chỗ tôi có chai rượu thuốc, một lát tôi lấy cho anh.” Nhìn chai dầu xanh trong tay, Mạn Ninh cũng đại khái đoán được anh ta dùng thứ này để trị vết thương. Nhưng mà làm sao hết đau, tan bầm được.

Hạo Dương liếc mắt nhìn cô rồi khẽ gật đầu. Bình thường hai người gặp nhau không mặt nặng mày nhẹ thì cũng đấu khẩu, hiếm khi hòa thuận thế này, tự nhiên không biết phải nói cái gì.

“Chị Mạn Ninh…” A Tinh ôm theo bó hoa trang đỏ gọi to.

“A Tinh, em đây rồi bà nội đâu?” Mạn Ninh đứng dậy.

“Bà nội sang nhà thím Hải rồi ạ. Tối mới về. Chị Mạn Ninh, em hái hoa trang đỏ cho chị nè.”

“Đẹp quá. Cảm ơn A Tinh.” Mạn Ninh vui mừng nhận lấy.

“Cô bé, em bán cho anh có được không? Bao nhiêu tiền cũng được.” Thấy hoa trang đỏ, trái tim Hạo Dương nảy lên một nhịp.

A Tinh với Mạn Ninh ngạc nhiên nhìn nhau, lại vô tình nhìn xấp tiền trên tay Hạo Dương. Có cần dọa người vậy không. Mấy bông hoa trang đỏ thôi, làm gì mà cả mấy ngàn đồng thế này.

“Không cần đâu ạ. Anh thích thì em tặng anh.” A Tinh khẽ lắc đầu, đem mấy bông hoa còn lại cho Hạo Dương.

“Cảm ơn, tiền này… trả cho em.” Ánh mắt Hạo Dương hiện lên tia vui sướng, xấp tiền trong tay cũng nhanh chóng dúi vào tay A Tinh.

“Dạ không… em…” A Tinh bối rối muốn từ chối.

Cô bé 9 tuổi lớn lên trong sự khốn khó, đã bao giờ cầm trong tay số tiền lớn vậy đâu. A Tinh có chút sợ hãi nhìn Mạn Ninh cầu cứu.

“Không sao đâu A Tinh, em nhận đi. Chị nói em nghe, anh này nhiều tiền lắm. Chút tiền này là chuyện nhỏ thôi.” Mạn Ninh nháy mắt với A Tinh.

Hạo Dương ở bên cạnh nghe Mạn Ninh dụ dỗ cô bé A Tinh mà dở khóc dở cười. Nhưng cũng nhờ cô ta mà anh có được số hoa trang đỏ.

“Nhà A Tinh rất nghèo, số tiền của anh sẽ giúp bà cháu họ sống sung túc trong mấy tháng luôn đấy. Coi như anh làm được một việc tốt.” Nhìn A Tinh vui vẻ cầm tiền đi khoe bà nội, Mạn Ninh nở nụ cười hòa ái.

“Xem ra cô đối với ai cũng rất tốt, chỉ với tôi là khó chịu.”

“Anh cũng đâu có dễ chịu với tôi.” Cô phản pháo lại ngay “Nhưng mà, anh cũng thích hoa trang đỏ.”

“Thích… là yêu mới đúng.” Hạo Dương nhìn mấy bông hoa trong tay, nụ cười buồn bã thê lương.

Mạn Ninh bị lời nói của anh làm cho sửng sốt. Anh ta thích hoa trang đỏ như vậy, anh ta có thể nào là…

“Anh có phải từng ở…” Mạn Ninh còn chưa kịp hỏi hết câu thì Hạo Dương đã quay đi chỗ khác nghe điện thoại.

Hai chữ nước Anh ở trong miệng cô cũng không thoát ra được. Cô khẽ nhắm hai mắt, muốn bản thân bình tĩnh một chút. Hoa trang đỏ ai cũng có thể thích, anh ta chỉ là trùng hợp thôi. Phải, là trùng hợp.

Khẽ mở hai mắt, nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, Mạn Ninh buồn bã quay đi. An Thế Dương, An Hạo Dương cứ luẩn quẩn trong đầu cô mặc cho lí trí của cô đã nói, họ không phải người kia. Nhưng mỗi một hành động của họ đều có thể đánh động cõi lòng vốn bình yên của cô.

Tối hôm đó vì muốn cảm ơn sự hào phóng của Hạo Dương mà bà nội A Tinh đã làm nấu một bữa tối thịnh soạn để mời anh, tiện thể tẩy trần cho Mạn Ninh và Tiểu Túc. Tuy rằng chỉ có cải trắng, cá mặn, thịt kho và tô canh cua nhưng tất cả họ đều biết đối với bà cháu A Tinh thì bữa ăn này không khác nào yến tiệc.

“Cậu An, cậu ăn nhiều một chút. Cả Mạn Ninh và Tiểu Túc nữa, đừng khách sáo nhé.” Bà nội A Tinh nhiệt tình gắp thức ăn vào chén của cả ba người. Không những vậy còn chu đáo múc cho mỗi người một chén canh cua để trước mặt.

“Cua này là cua đồng đấy, rất bổ dưỡng.”

“Nhìn là thấy ngon rồi. Bà nội, bà cũng ăn đi, để bọn cháu tự phục vụ là được rồi.” Tiểu Túc nghỉ ngơi đủ tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

“Mạn Ninh, sao cháu không uống canh. Không ngon sao.” Nhìn thấy Mạn Ninh chỉ ăn những món khác mà không đụng đến chén canh cua khiến bà nội thấp thỏm.

“Không phải đâu ạ. Tại cháu bị dị ứng với cua, ăn vào thì cả người ngứa ngáy, còn nổi mẩn nữa.” Mạn Ninh ngại ngùng nói.

Bà nội đang định nói gì đó thì tự nhiên Hạo Dương làm rơi cái muỗng. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh. Từ lúc ăn cơm anh đều là không nói chuyện, cũng không phát ra tiếng động, tự nhiên lại làm rơi cái muỗng. Vẻ mặt còn bần thần vậy nữa.

“Anh không sao chứ?” Mạn Ninh phản ứng nhanh nhất, cúi đầu hỏi.

“Không sao.” Hạo Dương nhanh chóng nói xin lỗi rồi tiếp tục ăn cơm.

Lúc nãy anh thất lễ như vậy là vì Cố Mạn Ninh. Bởi vì anh nhớ Hestia cũng bị dị ứng với cua, triệu chứng giống hệt Mạn Ninh nói lúc nãy. Nghĩ mới thấy Cố Mạn Ninh với Hestia có nhiều điểm giống nhau.

Cả hai người đều thích hoa trang đỏ, cùng bị dị ứng cua, tuổi tác cũng ngang ngửa. Nhưng mà giọng nói lại không giống. Tính cách cũng không giống, Hestia có chút bướng bỉnh, trẻ con nhưng rất hoạt bát, vui vẻ. Còn Cố Mạn Ninh, tính cách lạnh nhạt, khó gần. Quả thật chẳng giống nhau chút nào cả.

Chỉ là cô ta luôn vô tình làm anh nhớ đến Hestia. Chưa có cô gái nào khiến anh có sự nhầm lẫn nhiều như vậy. Nếu không phải anh cũng có chút hiểu biết về Cố Mạn Ninh, chỉ bằng mấy câu nói đó anh đã cho rằng cô là Hestia rồi. Có điều nếu cô là Hestia thì không lí nào lại không nhận ra anh. Cho nên chắc chắn là anh quá nhớ Hestia nên mới sinh ra ảo giác thôi.

Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, Tiểu Túc với bà cháu A Tinh rất hợp nhau, nói chuyện rôm rả vô cùng. Chỉ có Hạo Dương và Mạn Ninh là đều mang tâm sự riêng, ăn qua loa một chút rồi ai trở về chỗ người nấy.

Buổi tối đó Mạn Ninh không ngủ được liền trở dậy khoác áo đi ra ngoài. Không nghĩ tới lại gặp An Hạo Dương, mà anh ta ngồi trước hiên hút thuốc, có chút cô đơn. Cô cũng không định làm phiền anh, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu lặng lẽ ngắm trăng.

Hai người với nỗi niềm riêng, âm thầm suy ngẫm về bản thân về người thương. Có đôi lúc cảm thấy cuộc đời này thật trêu người. Những kẻ yêu nhau lại không đến được với nhau, nhớ thương nhưng không cách nào gặp được. Muốn biết người đó sống tốt hay không cũng khó khăn. Không biết nên nói là ông trời thử thách họ hay số phận họ quá bi thương nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN