Nhân sinh kỳ diệu - Chương 25 – Ký ức tươi đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 25 – Ký ức tươi đẹp


Lúc nhìn thấy màn hình hiển thị tin nhắn của Thế Dương, Mạn Ninh không khỏi thở dài. Ngô Tiểu Túc kia thật rỗi hơi mà. Lại dám bịa chuyện cô không có ai ăn trưa cùng rồi nói với Thế Dương. Bây giờ anh nhắn tin mời cô đi ăn cơm, bảo cô nên từ chối thế nào đây. Vắt óc suy nghĩ một lúc, Mạn Ninh quyết định viện ra một cái cớ nói dối anh. Sau đó bưng hộp cơm chuồn thẳng lên sân thượng, đồng thời tắt điện thoại. Vậy là cô có thể thoải mái ăn bữa trưa rồi.

Trước đây cô thích náo nhiệt nên cũng thường trốn lên đây ăn trưa. Lâu rồi thành quen, sân thượng vắng vẻ, đầy nắng và gió này lại thành nơi Mạn Ninh thưởng thức bữa ngon cùng thả lỏng bản thân.

Nhưng không ngờ hôm nay địa bàn của cô lại bị người khác xâm phạm. Mà cô không có gan đuổi người này đi.

“Giám đốc An…”

Hạo Dương hơi bất ngờ khi trông thấy Mạn Ninh ở đây. Lúc nãy anh cố tình đi ngang qua nhà ăn nhưng lại không thấy cô đâu cả. Hỏi ra mới biết cô xưa nay đều không ăn trưa ở nhà ăn. Tự nhiên anh thấy chán nản vô cùng, điều nhỏ nhặt này anh cũng không biết. Thì ra từ trước tới giờ anh lại vô tâm như vậy. Tâm trạng không vui nên anh cũng chẳng buồn ăn trưa, ý định lên sân thượng đứng một chút. Không ngờ đi mòn gót giày tìm không được cô, tình cờ quay đầu lại gặp…

“Cô sao lại ăn cơm ở đây.” Anh ngập ngừng hỏi.

“À… tôi quen ăn trưa trên này rồi. Anh có việc à. Vậy để tôi xuống trước.” Mạn Ninh vừa định đứng lên thì Hạo Dương đã cản lại.

“Cô cứ ăn đi. Tôi ở đây một lát rồi xuống thôi.”

Mạn Ninh cũng ăn chưa xong nên nghe anh nói vậy liền tiếp tục bữa trưa của mình. Nhưng mà cứ để anh ta đứng đó thì không ổn lắm. Cô ăn cũng mất ngon.

“Hay là anh ngồi xuống đi. Ở đây tôi còn có cafe, mời anh uống.”

Hạo Dương có chút vui mừng, anh sợ làm phiền cô nên đang định đi xuống. Không ngờ cô lại chủ động kêu anh ngồi còn mời anh uống café.

“Vậy tôi không khách sáo.” Hạo Dương nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế còn lại.

Nhìn Mạn Ninh ăn cơm ở khoảng cách gần thế này khiến anh rất thỏa mãn. Trước đây vì không nhìn được nên anh luôn phải tưởng tượng ra dáng vẻ khi đi đứng, khi ăn uống của cô. Giờ tận mắt thấy lại vô cùng xúc động.

“À khoan đã, anh ăn cơm chưa vậy.” Lúc Hạo Dương nâng cốc café lên thì bất ngờ bị Mạn Ninh cản lại.

“Vẫn chưa. Sao vậy?”

“Thế thì không được uống café. Không tốt cho dạ dày.” Cô nhíu mày cướp lại cốc café.

Thật ra cô cũng không muốn quản nhiều như vậy nhưng An Hạo Dương có vẻ gầy đi rất nhiều. Trước đây anh ta dù độc miệng, khó ưa nhưng cũng xem như tràn đầy sức sống. Một thời gian không gặp, anh ta có vẻ thân thiện hơn nhưng cả người như nặng trĩu tâm sự. Từ sáng tới giờ không dưới ba lần cô bắt gặp anh thất thần.

Hạo Dương nhếch khóe miệng, kéo ra một nụ cười tươi tắn. Cô ấy đang quan tâm anh. Dù không còn nhớ anh là ai nhưng cô vẫn quan tâm anh. Giờ phút này chỉ cần bấy nhiêu đây thôi.

“Chuyện lần trước… tôi xin lỗi…” Đột nhiên anh nói lời xin lỗi làm Mạn Ninh cảm thấy khó hiểu.

“Anh nói chuyện ở sân bay…” Cô hạ mắt đoán đại.

Thấy Hạo Dương gật đầu, cô cười nhẹ. Tình trạng lúc đó của cô tệ như thế chắc cũng khiến anh ta một phen giật mình.

“Không phải lỗi của anh. Là do sức khỏe tôi không tốt.”

“Việc điều trị có ổn không. Nếu cần giúp đỡ, cứ nói với tôi.” Hạo Dương vẫn không rời mắt khỏi cô.

“Tất cả đều tốt. Cảm ơn anh quan tâm. Phải rồi, café không uống được nhưng còn có trái cây, không cần khách sáo.” Mạn Ninh đẩy phần trái cây đã chuẩn bị sẵn ở nhà đến trước mặt anh. Có táo đỏ, dưa gang và nho… còn phong phú hơn cả phần cơm của cô.

“Cô có vẻ thích ăn nho.” Hạo Dương lột vỏ nho rồi bỏ vào miệng, có chua có ngọt, rất hợp khẩu vị của anh.

“Tôi thích ăn táo hơn nhưng mà mỗi lần nhìn thấy nho đều muốn mua. Cũng không phải thích lắm nhưng lại không cưỡng được.” Cô mỉm cười.

Động tác của Hạo Dương cứng đờ mất vài giây, trong lòng xôn xao một trận. Anh đương nhiên biết cô thích nhất là táo nhưng mà cô nói thấy nho là không cưỡng lại được… bởi vì anh thích ăn nho. Trong tiềm thức của cô vẫn nhớ rất nhiều chuyện liên quan đến anh đúng không. Vậy anh phải thử một chút, cũng là cho bản thân thêm hi vọng.

“Vậy đồ ngọt thì sao? Mấy cô gái đều thích các món điểm tâm ngọt đúng không.”

“Tôi không thích đồ ngọt nhưng đặc biệt có hứng thú với bánh sầu riêng. Ngay cả Tiểu Túc cũng nói từ khi tôi về nước, khẩu vị đã thay đổi rất nhiều.”

Nho, bánh sầu riêng đều là thức ăn anh thích. Cô bởi vì anh mà cũng thích chúng. Mỗi lần hai người cùng nhau đi siêu thị, cô nhất định mua rất nhiều nho và bánh sầu riêng cho anh. Vì vậy anh mới không hiểu nhiều về cô bởi bấy lâu cô luôn chiều theo sở thích của anh. Còn biến sở thích của anh thành sở thích của bản thân.

“Thật trùng hợp. Tôi cũng rất thích bánh sầu riêng.” Anh ngước mắt nhìn thẳng vào Mạn Ninh, hi vọng đem từng chút thông tin của mình truyền đến cho cô.

Mạn Ninh quả nhiên trợn mắt ngạc nhiên. Sầu riêng là thứ quả có mùi rất khó chịu. Phần đông mọi người đều chê nó hôi, vô tình bỏ qua món hảo hạng này. Có thể thích sầu riêng, anh ta cũng đặc biệt lắm.

“Tôi còn cho rằng anh chỉ thích mấy thứ cao cấp.” Cô nói đùa.

“Sầu riêng cũng rất đắt tiền.”

“Đúng vậy, đắt hơn các loại trái cây khác rất nhiều.” Mạn Ninh gật đầu cảm thán.

Hạo Dương nhìn cô cười nhẹ. Cô bé ngốc… cô vốn đâu thích loại trái cây có mùi đặc trưng này. Chỉ vì anh thôi. Đáy lòng Hạo Dương cũng vì thế mà trong cơn ê ẩm lại xen vào chút ngọt ngào.

“Dạo này tôi có thói quen đặt hoa trang đỏ trong phòng làm việc, cô có muốn một ít không.” Anh nhìn cô đầy ẩn ý.

Mạn Ninh giật mình nhìn anh, một phần là do thái độ của Hạo Dương quá khác lạ. Anh nói chuyện mềm mỏng với cô, còn không che giấu sự quan tâm dù đôi lúc giống như muốn né tránh cô. Sự mâu thuẫn của anh cô nhìn ra được nhưng không hiểu nên mới bối rối. Thà cứ như trước đây, bốp chát lẫn nhau mà thoải mái. Hiện tại thật khó chịu.

Phần khác là vì anh nhắc đến hoa trang đỏ. Loài hoa này không phổ biến như hoa hồng, hoa lan… kể cả phụ nữ cũng chưa chắc biết đến nó. Vậy mà không những biết còn có vẻ rất thích. Còn đem đặt ở trong phòng làm việc cơ mà.

“Anh không giống với người yêu hoa. Sao lại thích hoa trang đỏ đến thế.” Cô mơ hồ hỏi.

“Vì người tôi yêu thích loài hoa đó. Bởi vì cô ấy thích…” Anh cúi đầu cười buồn.

Câu trả lời của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mạn Ninh. Anh ta lại đang tâm sự chuyện riêng tư với cô sao. Mà nhìn thấy dáng vẻ anh lúc này cùng câu nói khi nãy… lòng cô chấn động không ít. Cảm giác này giống như đau xót, tim ẩn nhẫn đau hệt lúc cô nhớ về người đó.

“Trùng hợp thật. Tôi cũng thích hoa trang đỏ.” Cô khẽ lẩm bẩm trong miệng.

“Tôi biết nên tôi mới muốn chia một ít cho cô.” Anh cười dịu dàng.

Cô gái ngốc, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế. Trước đây bởi vì quá vô tâm nên mới không phát hiện ra. Hiện giờ mọi thứ đều rõ ràng hết rồi. Nếu em có thể nhớ lại thì tốt quá… Hestia.

“Bạn gái của anh tên gì vậy?” Cô dè dặt nhìn anh.

Hạo Dương ngưng mắt nhìn Mạn Ninh. Anh không bất ngờ khi cô hỏi như vậy. Anh nhận ra được sự khắc khoải khi cố nhớ lại những kí ức xa xôi kia của cô. Thật ra cô vẫn luôn muốn tìm kiếm anh, đúng không.

“Cô ấy tên Hestia…” Vừa nói anh vừa quan sát cẩn thận biểu cảm trên gương mặt của Mạn Ninh. Đây là cái tên cô sử dụng suốt những năm tháng sống ở Anh, cô sẽ có ấn tượng chứ.

“Hestia…” Mạn Ninh cúi đầu lẩm bẩm, đôi khi còn nhíu chặt chân mày.

Dáng vẻ cô bây giờ trông rất khổ sở, muốn nhớ lại không nhớ được. Rõ ràng cảm thấy quen thuộc nhưng cũng rất mơ hồ. Cuối cùng vẫn là Hạo Dương không đành lòng, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của cô.

“Ăn xong rồi thì xuống làm việc. Cô nghỉ bấy lâu, tôi cũng bị ảnh hưởng không ít. Từ giờ trở đi đừng hòng làm biếng nữa.”

Mạn Ninh nghe anh nói câu này quả thật mất hứng vô cùng. Cô cũng không kiêng kị gì, công khai liếc anh một cái bén ngót. Còn cho rằng anh ta lương tâm trỗi dậy, rốt cuộc đã chịu hiểu cho nỗi khổ của nhân viên quèn như cô. Ai mà biết chỉ mới mấy phút đã lòi bộ mặt của nhà tư bản ra rồi. Nói tới nói lui cũng là muốn cảnh cáo cô phải làm việc đàng hoàng thôi. Đúng là đồ nhỏ mọn.

Hạo Dương ở một bên cười như không cười. Nhìn nét mặt của cô, chắc hẳn trong lòng đang mắng anh rồi.
Nhưng anh một chút cũng không khó chịu vì anh đã thành công chuyển sự chú ý của cô đi chỗ khác. Anh tuy muốn cô nhớ lại những ngày tháng trước đây nhưng nếu vì vậy mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của cô thì không cần nữa. Có thể tìm lại cô, biết được cô vẫn dùng cách riêng của mình nhớ đến anh, Hạo Dương như kẻ chết đuối vớ được chiếc cọc. Đối với anh, bấy nhiêu là đã quá đủ rồi.

“Tôi ăn xong rồi. Đi trước.” Mạn Ninh thu dọn rồi nhanh chóng đứng lên.

Rõ ràng cô không hài lòng, trước khi đi còn lẩm nhẩm mắng anh mấy câu. Hạo Dương nhìn cô tủm tỉm cười. Cô gái của anh thì ra lại đáng yêu như vậy. Trước đây tuy anh ở ngay bên cạnh cô nhưng lại không có cách nào nhìn thấy những biểu hiện này của cô. Nghĩ tới mới thấy bản thân thật may mắn, không những tìm được cô mà còn có thể nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN