Nhân sinh kỳ diệu
Chương 26 – Ý đồ của bà Hương Nhu
Anh đã nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, hoàn toàn không tìm ra sai sót nào. Anh vô cùng quan tâm đến cô, dịu dàng săn sóc. Dù không nói ra miệng nhưng ý tứ của anh chắc cô cũng phải hiểu vài phần chứ. Thế mà cô càng ngày càng tránh né anh là thế nào nhỉ. Chẳng lẽ…
Đột nhiên nghĩ tới khả năng này, Thế Dương hoang mang bật dậy. Không lẽ bởi vì anh quá quan tâm, để ý đến cô nên cô mới tránh né như vậy. Là cô đang dùng hành động thực tế để từ chối anh sao. Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, chỉ có vậy mới có thể lí giải thái độ kì quặc của cô. Nhưng biết nguyên nhân rồi thì sao… anh nên làm gì để thâu tóm lòng cô bây giờ.
“Thế Dương…”
“Mẹ vào đi.” Thế Dương có hơi giật mình, ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Bà Hương Nhu tay bưng một chén chè hạt sen, nở nụ cười hiền hòa với con trai. Bà ngồi đối diện với anh, từ tốn mở lời.
“Lúc nãy mẹ thấy con ăn cơm không nhiều nên nấu một ít chè cho con. Ăn cho nóng đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Tuy không hảo đồ ngọt nhưng tấm lòng người mẹ đáng quý như thế, anh rất vui vẻ ăn hết chén chè.
“Thế Dương à, con còn nhớ gia đình bác Hà không?”
“Bác Hà… Là giáo sư Hà đồng nghiệp ở trường đại học với ba sao.”
“Phải, chính là ông ấy. Gia đình bên đó với nhà mình giao tình cũng không tệ. Lần trước ba mẹ cùng vợ chồng bác Hà có đi dùng bữa tối với nhau, vô tình nhắc đến con. Vợ chồng họ tỏ ra rất yêu thích con. Mẹ chợt nghĩ, hai gia đình thân thiết như vậy rồi hay là thân càng thêm thân đi.”
“Mẹ, mẹ nói nãy giờ là có ý gì ạ.” Thế Dương nghiêng đầu hỏi.
“Bác Hà có một cô con gái tên là Mỹ Trình, vừa du học trở về. Tính tình tốt, học thức cao lại rất xinh đẹp. Mẹ mới nhìn một cái đã thấy thích rồi. Con…” Bà Hương Nhu chưa nói hết thì đã bị Thế Dương ngắt lời.
“Mẹ đừng nói là muốn mai mối con với con gái bác Hà đấy nhé.”
“Đúng vậy. Con xem, con cũng một đống tuổi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có thì làm sao được. Hơn nữa một cô gái hoàn mỹ như Mỹ Trình con tìm đâu được.”
Thế Dương nhìn mẹ mình hết lời khen ngợi cô gái kia mà len lén thở dài. Chắc là bởi vì chuyện này nên mấy hôm nay bà mới kì lạ như thế. Nhưng mà căn bản là anh không muốn. Đừng nói là anh bây giờ đã có người trong lòng, dù chưa có anh cũng không thích kiểu mai mối như thế này.
“Mẹ, con chỉ mới qua ba mươi, cần gì phải gấp gáp. Không chừng nay mai con sẽ đưa bạn gái về nhà ra mắt. Mẹ không cần lo lắng quá.” Anh dịu giọng.
“Con không gấp nhưng bà nội con gấp, ba con gấp. Không nhiều lời nữa, mẹ đã mời Mỹ Trình cuối tuần đến nhà ăn cơm rồi. Hôm đó con biểu hiện tốt một chút, nắm bắt mối nhân duyên này cho mẹ.”
“Mẹ sao lại làm như vậy. Con không thích đâu.” Thế Dương nhăn mặt, hiển nhiên vô cùng bài xích với sự áp đặt này.
“Ăn một bữa cơm thì có gì đâu. Con không nể mặt người ta thì cũng phải nể mặt mẹ chứ.” Bà Hương Nhu lờ đi vẻ mặt bất mãn của con trai, mềm mỏng thuyết phục.
“Con đã có đối tượng rồi.” Thế Dương nghiêm túc nhìn bà.
Bà Hương Nhu vẻ ngoài bình thản nhưng trong lòng lại nổi sóng. Bà chính là vì muốn ngăn cản con trai mình cùng cô gái kia mới nghĩ ra chuyện mai mối gán ghép này. Thế Dương từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, nghe lời cho nên bà tin ít nhiều đứa con này cũng sẽ nể mặt bà mà cho con gái nhà người ta một cơ hội. Không ngờ, nó không những từ chối mà còn nói đã có đối tượng.
“Là ai?” Bà cố gắng giữ bình tĩnh, không nhanh không chậm hỏi.
“Cô ấy… là thư kí của Hạo Dương.” Anh vốn không định nói ra nhanh như vậy nhưng nếu không nói mẹ anh nhất định ép anh gặp gỡ cô gái kia.
“Thư kí của Hạo Dương…” Bà Hương Nhu làm như không nhớ ra ai.
“Cô ấy tên Cố Mạn Ninh, là một cô gái rất tốt. Con thật sự thích cô ấy.”
Thế Dương một bên bày tỏ tình cảm của mình, một bên quan sát nét mặt của mẹ. Bà trông rất bình thản, không có vẻ gì là tức giận nhưng cũng không mấy nhiệt tình hỏi han.
“Mẹ biết rồi. Nhưng mẹ đã lỡ mời Mỹ Trình, giờ hồi lại cũng không tốt. Hôm đó con cứ coi như giúp mẹ không bị mất mặt. Chuyện sau này tính sau vậy.”
Nói rồi bà đứng dậy ra khỏi phòng. Cửa phòng mới vừa khép lại, bà đã không nhịn được thở mạnh một hơi. Con trai bà sinh ra, đích thân nuôi dạy bà làm sao lại không hiểu tính cách của nó. Nếu nó không thật lòng với người ta thì sẽ không nói ra miệng như thế. Nhưng sao cứ phải là cô gái ấy. Cô ta có điểm nào tốt mà hết Hạo Dương lại đến Thế Dương say mê, mù quáng.
Khẽ nắm chặt bàn tay thành đấm, bà âm thầm hạ quyết tâm. Cho dù là thế nào thì cô gái đó cũng không thể tiếp tục ở lại đây, khuấy đảo cuộc sống của những người trong căn nhà này. Vì con trai, bà làm người xấu thêm lần nữa thì đã sao.
Nhìn thấy trong phòng mẹ chồng còn ánh đèn, bà Hương Nhu không do dự tiến đến gõ cửa. Nhận được sự đồng ý, bà mới nhẹ nhàng mở cửa tiến vào. Bà nội An đang ngồi trên bàn làm việc đọc cái gì đó. Chắc là có liên quan đến công việc.
“Mẹ vẫn chưa nghỉ sao ạ?”
Bà nội An buông tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn con dâu. Tuy đã hơn 70 nhưng bà vẫn rất tinh tường, mẫn cán. Người phụ nữ mấy mươi năm chèo chống một tập đoàn lớn làm sao lại tầm thường được. Vậy nên dù bà Hương Nhu vạn lần khéo léo, rất được lòng mẹ chồng cũng chưa từng dám làm điều gì sơ sẩy trước mặt bà.
“Có chuyện muốn nói sao?” Bà nội An thong thả lên tiếng.
Sắc mặt con dâu không tốt, mấy hôm nay lại hay bứt rứt không yên. Rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng cái nhà bao nhiêu năm nay đều giao cho con dâu quản lí nên bà thừa biết năng lực của nàng dâu này. Nếu đã không mở miệng tức là vấn đề đó có thể tự giải quyết được. Nhưng nếu tìm đến bà chắc hẳn muốn sự ủng hộ của bà hoặc nhờ bà quyết định giúp.
“Con muốn thưa với mẹ một chuyện. Liên quan đến Thế Dương.”
Bà nội An không nói gì, khẽ ra hiệu cho bà Hương Nhu nói tiếp.
“Thế Dương có để ý đến một cô gái nhưng hoàn cảnh của cô ấy không tốt lắm. Ba mẹ đều đã qua đời, còn dính tranh chấp với họ hàng. Bản thân cô ấy lại mắc bệnh nan y, sức khỏe tuyệt không ổn. Thật ra nếu Thế Dương thích, con cũng không để tâm đến gia thế của cô ấy. Nhưng cưới một người bệnh tật đầy người như thế thì làm sao mà được.” Bà Hương Nhu vẻ mặt đau buồn trình bày đại khái câu chuyện.
“Tệ đến như thế sao?” Bà nội An khẽ nhíu mày.
“Vâng ạ. Theo như con thấy tình cảm của nó với cô gái kia cũng chưa hẳn là sâu đậm nên…”
“Con muốn ta giúp cái gì?” Bà nội An dứt khoát hỏi.
Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, bà chỉ cần liếc mắt một cái là biết người đối diện muốn cái gì. Vốn không cần vòng vo tam quốc.
“Cô gái đó là thư kí của Hạo Dương, con muốn nhờ mẹ thuyên chuyển cô ấy đến một thành phố khác làm việc. Thế Dương bận bịu như vậy, một thời gian không gặp chắc hẳn sẽ nhanh chóng quên cô ấy đi thôi.”
Bà nội An nghe đến tên Hạo Dương không khỏi thay đổi thái độ. Nếu cô gái kia là nhân viên của Romiz thì bà chỉ cần động ngón tay cũng dễ dàng thỏa mãn ý muốn của con dâu. Nhưng sao lại dính dáng đến Hạo Dương. Nếu bà tùy tiện điều động thư kí của nó, thằng bé kia sẽ không nổi giận chứ.
Haiz… đừng trách sao bà quá nuông chiều Hạo Dương. Đối với đứa cháu này, bà đã sớm xem nó như tâm can bảo bối mà hết lòng che chở rồi. Nó không giống Thế Dương, sinh ra khỏe mạnh, lớn lên bình an, còn có cha mẹ bên cạnh. Hạo Dương của bà còn trẻ như vậy mà đã hơn hai lần trải qua cửa ải sinh tử, khó khăn bao nhiêu mới kéo nó trở về được. Bà làm sao nỡ nhìn thấy nó buồn lòng chứ. Cho nên chỉ cần Hạo Dương muốn, dù có vô lí đến đâu, ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào bà cũng mặc kệ mà hết sức thỏa mãn ý muốn của nó.
“Nếu là người bên cạnh Hạo Dương thì mẹ cần hỏi ý kiến của nó.”
Bà Hương Nhu nghe câu trả lời của mẹ chồng, trong lòng có chút không vui. Chỉ cần liên quan đến Hạo Dương, mẹ chồng bà sẽ không do dự gì mà thiên vị thằng bé. Trong lòng bà ấy chỉ luôn lo nghĩ cho Hạo Dương mà đôi khi quên mất Thế Dương. Như thế công bằng với con trai bà sao.
“Mẹ, chỉ là một thư kí thôi. Điều cô ta đi cũng đâu ảnh hưởng gì đến Hạo Dương. Nhưng nếu cô ấy còn ở lại thì Thế Dương sẽ không chịu buông tay. Liên quan đến hạnh phúc cả đời của cháu nó, con mong mẹ suy nghĩ kĩ càng.”
Bà nội An đăm chiêu nhìn bà Hương Nhu. Con dâu bà nói không sai, cũng chỉ là một thư kí thôi. Hạo Dương chắc sẽ không nổi giận với bà đâu nhỉ.
“Được rồi, mẹ sẽ điều cô ấy đến chi nhánh của chúng ta ở thành phố G. Nhưng con cũng liệu mà làm, đừng để mặc cô ấy tự sinh tự diệt.”
Bà Hương Nhu vui mừng khôn xiết, gật đầu như giã tỏi “Mẹ yên tâm. Con chỉ không muốn cô ấy vào nhà chúng ta chứ không ghét bỏ gì. Ở thành phố G, con cũng có người quen, sẽ nhờ họ chăm sóc cho cô ấy. Liên quan đến việc chữa bệnh con cũng sẽ lo ổn thỏa.”
Bà nội An hài lòng gật đầu. Là cha mẹ, ai lại không muốn đem những điều tốt đẹp nhất cho con cái của mình. Nàng dâu này lại khéo hiểu lòng người, ngay cả khi bà có ý định giao quyền thừa kế cho Hạo Dương cũng không nói một lời nào hay tỏ thái độ không hay. Bà thật sự cảm kích trong lòng, cho nên đối với việc con dâu mình mong muốn bà đều tận sức thành toàn cho.
“Ngày mai đến công ty mẹ sẽ sai người thảo công văn điều động. Chắc con cũng không muốn Thế Dương biết chuyện này nên cũng đừng nói gì cả. Đợi chuyện đã rồi, nó có muốn thay đổi cũng không được.”
“Cảm ơn mẹ.”
Bà Hương Nhu như trút được gánh nặng trong lòng, nụ cười cũng chân thật hơn. Chỉ cần cô gái kia rời khỏi nơi này thì dù là chuyện của Tĩnh Kiều với Hạo Dương hay Thế Dương với Mỹ Trình đều có hi vọng. Bà cũng không cần làm những việc khiến bản thân bứt rứt nữa. Như vậy là tốt nhất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!