Nhân sinh kỳ diệu - Chương 27 – Điều động bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 27 – Điều động bất ngờ


Sáng hôm sau, Mạn Ninh đến công ty khá sớm. Chẳng phải cô siêng năng gì đâu mà do bị Tiểu Túc kéo đi chạy bộ. Nói cái gì phải rèn luyện sức khỏe để đủ sức mà chiến đấu với quá trình điều trị. Khi lên bàn mổ cũng có sức hơn. Chạy bộ gần một tiếng lúc trở về nhà cũng chưa đến 7 giờ. Cho nên sau khi tắm rửa, ăn điểm tâm xong cô liền đến thẳng công ty.

Trên bàn làm việc vẫn là một bó hoa trang đỏ tươi tắn, rực rỡ. Mạn Ninh tuy đã quen với hình ảnh này nhưng vẫn không giấu được vui mừng. Từ ngày cô và An Hạo Dương gặp nhau trên sân thượng, anh ta thực sự ngày nào cũng đưa đến cho cô một bó hoa trang đỏ.

Đồng nghiệp mới đầu còn tưởng hai người có gì mờ ám nhưng thái độ của cô và anh ta vẫn như nước với lửa nên đã đánh tan tất cả nghi ngờ. Riết rồi cũng chẳng ai để ý đến việc trên bàn làm việc của giám đốc An và thư kí Cố cùng có một loại hoa nữa.

“Cho cô.” Hạo Dương vừa bước chân vào văn phòng liền quăng cái gì đó cho Mạn Ninh.

Mạn Ninh ngơ ngác nhìn gói điểm tâm trước mặt, khó hiểu nhìn anh. Hạo Dương vờ như không quan tâm, thờ ơ mở miệng.

“Điểm tâm gì mà màu mè, đàn ông như tôi mới không thèm ăn. Bỏ thì phí, cô ăn đi.” Nói xong anh cũng đi thẳng vào phòng làm việc.

Mạn Ninh hầm hừ nhìn anh. Tên này bị chạm dây thần kinh hả. Đã không thích thì còn mua làm gì. Mà cũng chẳng phải lần đầu anh ta điên khùng như vậy. Mấy ngày qua khi thì quăng cho cô cái bánh ngọt, lúc thì chocolate, còn một mớ phiếu ăn buffet miễn phí ở khách sạn cao cấp nữa. Hỏi nguyên nhân hả… anh ta nói khó ăn nhưng mua rồi, vứt đi mang tội nên thảy hết qua cho cô. Cái gì mà thân là cấp dưới phải phân ưu cho cấp trên kể cả chuyện ăn uống.

Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Nhờ phúc của anh ta mà cô và Tiểu Túc được thưởng thức mấy đại tiệc buffet, đều là ăn no căng mới trở về. Lại nhìn gói điểm tâm trước mặt, Mạn Ninh híp mắt cười thầm. Là của tiệm điểm tâm nổi tiếng bên phố Tây. Bình thường chưa đến 10h thì đã bán sạch. Ha ha… nhờ có một ông sếp bất bình thường mà cô được hưởng loại đãi ngộ này. Quả nhiên không tệ.

Hạo Dương đứng ở bên trong phòng làm việc, vén nhẹ rèm cửa. Chứng kiến vẻ mặt hạnh phúc của Mạn Ninh khi ăn điểm tâm anh mua, khóe môi liền kéo thành nụ cười rạng rỡ. Bởi vì hoàn cảnh hiện tại không cho phép, anh cũng chỉ có thể dùng cách ấu trĩ này quan tâm đến cô.

Một lúc sau các đồng nghiệp trong bộ phận đều đã đến đủ, ai làm việc người nấy. Không khí tuy có phần yên tĩnh nhưng lại khá thoải mái. Nhưng trước giờ nghỉ trưa thì bão tố lại bất ngờ quét tới.

“Mọi người nghe tin gì chưa.” Chị Phương hớt ha hớt hải chạy từ bên ngoài vào, mở volume ở mức tối đa.

“Chị Phương, trời có sập xuống cũng không ngăn được em đi ăn trưa.” Một đồng nghiệp A ra vẻ uy hiếp.

“Trời không sập nhưng cũng rất chấn động.” Chị Phương giơ tờ thông báo trong tay lên cao “Chủ tịch ra thông báo sẽ thành lập một tổ cố vấn tài vụ ở chi nhánh thành phố G bao gồm 7 người. Nói đi, 7 người này đào đâu ra. Đương nhiên là moi móc từ các bộ phận rồi. Mà bộ phận chúng ta bị dính một người.”

Chị Phương dáng vẻ kích động, nói hăng đến mức nước miếng văng đầy trời. Mà tin tức chị đem về đã khiến mọi người đứng ngồi không yên. Đùa gì vậy trời. Thành phố G tuy cũng là thành phố lớn nhưng sao sánh bằng nơi này. Hơn nữa bọn họ đang làm ở tổng công ty, tự nhiên bị điều về chi nhánh khác nào đi đày chứ.

“Chị Phương, ai phải đi vậy?” Đồng nghiệp B lo lắng hỏi.

“Có phải em không? Tuần trước em còn bị giám đốc An mắng vì làm sai chứng từ. Sẽ không phải là em chứ.” Đồng nghiệp C sợ đến mức bật khóc.

“Không phải… là… là Mạn Ninh.” Chị Phương ủ dột nhìn về phía Mạn Ninh.

“Em…” Mạn Ninh hoang mang xác nhận lại.

Mà cái gật đầu của chị Phương cùng ánh mắt vui buồn lẫn lộn của các đồng nghiệp khiến cô lại càng tin tưởng vào điều mình nghe. Chuyện điều động lớn như vậy lại có thể quyết định trong một sớm một chiều.
An Hạo Dương hình như đâu nói gì với cô. Bà trùm chuyện bát quái là Tiểu Túc cũng chưa từng nhắc tới. Sao lại đột ngột như vậy.

“Mạn Ninh, em đi hỏi giám đốc An thử. Đang yên đang lành sao lại điều em đến thành phố G chứ.” Chị Phương nhẹ lay cánh tay cô rồi đưa ra lời khuyên.

“Giám đốc An nửa tiếng trước đã ra ngoài rồi.” Mạn Ninh gượng cười.

“Vậy làm sao bây giờ. Bọn chị không muốn em đi đâu.” Chị Phương đột nhiên nghẹn ngào khiến các đồng nghiệp khác cũng rưng rưng.

Mạn Ninh nhất thời không biết nói gì. Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm cô cũng rất bối rối. Đúng lúc đó thư kí của bà chủ tịch lại đến mời cô lên tầng cao nhất. Là chủ tịch triệu kiến…

Mạn Ninh theo sau vị thư kí uy quyền nhất công ty mà phiền não không thôi. Cô không thể rời khỏi thành phố này. Tiểu Túc tra ra được điểm đến của chuyến bay 4 năm trước mà cô cùng người kia chính là chỗ này. Chứng tỏ anh có thể đang ở chung với cô trong cùng một thành phố. Nếu cô đi chỉ sợ sẽ lỡ mất anh.

“Cô vào đi. Chủ tịch đang đợi ở bên trong.”

Mạn Ninh giật mình ngẩng đầu, ậm ừ một tiếng rồi mở cửa đi vào. Làm việc ở chỗ này đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào phòng chủ tịch. Không xa hoa, phô trương nhưng lại tạo cảm giác cao quý, sang trọng. Còn người ngồi ở phía đối diện, tuổi tác tuy đã lớn nhưng không mất đi khí thế của người lãnh đạo. Nhìn ra được là một bà lão uy nghiêm, quyền thế.

“Chủ tịch cho gọi.”

Bà nội An lặng lẽ đánh giá cô gái trước mặt. Bề ngoài nhìn như yếu đuối nhưng thông qua ánh mắt lại thấy được vẻ kiên cường. Dáng dấp không tồi, khuôn mặt không tính là tuyệt sắc nhưng cũng khá xinh đẹp. Tuy nhiên làn da có hơi tái nhợt, có lẽ là do bệnh tật. Cũng thật là đáng tiếc.

“Ngồi đi.” Rốt cuộc bà mở miệng.

“Cảm ơn chủ tịch.”

“Chắc cô cũng thấy thông báo rồi. Có hơi đột ngột nhưng đây là quyết sách của công ty, hi vọng cô có thể hiểu. Hơn nữa chọn cô là vì công ty tin vào năng lực của cô.” Bà khẽ khàng lên tiếng.

Bởi vì thực hiện nguyện vọng của con dâu mà bà không ngại thành lập cái gọi là tổ cố vấn tài vụ. Dù sao nếu chỉ điều một mình cô gái này đi sẽ gây ra nghi ngờ. Đành phải kéo thêm 6 người nữa chết chung với cô ấy. Nhưng bà cũng không bạc đãi bọn họ, lương tăng gấp đôi, điều kiện ăn ở trong năm đầu tiên đều do công ty lo liệu. Đãi ngộ như vậy ngay cả nhân viên cao cấp cũng chưa hẳn có được.

“Chủ tịch, cảm ơn công ty đã tin tưởng nhưng mà tôi thật sự không muốn đi. Ở nơi này tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

Lúc nãy vị thư kí kia đã nói với cô về những đãi ngộ khi đến thành phố G rồi. Quả nhiên rất hấp dẫn nhưng mà cô vẫn là không muốn. Nếu đã gặp được lãnh đạo cao nhất công ty hay là cô thành thật nói ra ý nguyện của mình.

“Cố tiểu thư, đáng lẽ tôi không nhất thiết phải đích thân nói chuyện với cô. Chỉ là tôi nể mặt cháu trai Hạo Dương của tôi, dù sao cô cũng là cấp dưới của nó. Nhưng cô nên biết, nếu không tuân theo điều động của công ty thì công ty có quyền chấm dứt hợp đồng của cô bất cứ lúc nào. Cô phải suy nghĩ cho kĩ.” Bà cho rằng Mạn Ninh lưu luyến Thế Dương nên giọng điệu không được tốt.

Cháu trai của bà là một người đàn ông hoàn hảo vô khuyết, nó hiểu lòng bà nên tình nguyện nói không cần vị trí thừa kế. Biết bà để tâm đến Hạo Dương, nó cũng giúp bà coi chừng thằng nhóc kia. Mỗi việc nó làm đều vì bà, vì người nhà. Nếu cô gái này khỏe mạnh thì bà sẽ giúp Thế Dương hoàn thành mong muốn. Nhưng bà đã hiểu quá rõ phải chăm sóc người bệnh sẽ mệt mỏi đến thế nào. Bà không muốn cháu trai của bà phải khổ sở vì một người vợ bệnh tật. Cho nên cũng như ý con dâu bà, Cố tiểu thư này nhất định phải rời xa Thế Dương.

“Ý chủ tịch là nếu tôi không chịu đến thành phố G thì sẽ bị sa thải.”

“Đúng vậy.”

Bà nội An tuyệt đối tin tưởng cô gái này sẽ chấp nhận yêu cầu của bà. Hoàn cảnh cô ấy không tốt lại mang bệnh trong người nếu nghỉ việc thì lấy tiền đâu mà duy trì cuộc sống, còn phải điều trị nữa chứ. Chỉ cần bà hù dọa một chút thì cô ta sẽ nghe lời thôi.

“Công ty này thật thú vị.” Đột nhiên Mạn Ninh nở nụ cười, ánh mắt có phần lạnh lẽo “Nhân viên chúng tôi thì ra ngoài phục tùng cũng chỉ có phục tùng. Các vị muốn chúng tôi đi Đông thì chúng tôi không được đi Tây, đúng không. Không nghe lời thì vứt bỏ chúng tôi như giày rách.”

“Cố tiểu thư, cô hơi quá lời rồi đấy.” Bà nội An sa sầm nét mặt “Sao cô không nghĩ, nếu ai cũng như cô không chịu tuân theo sự điều động của công ty thì chẳng phải loạn hết hay sao.”

Mạn Ninh còn muốn phản bác nhưng ở bên ngoài có chuyện gì đó rất ồn ào. Mà thoáng cái, An Hạo Dương đã đứng ngay bên cạnh cô. Sắc mặt anh ta tệ vô cùng, dường như rất tức giận. Không phải trách cô vô lễ với bà nội anh ta đấy chứ. Mạn Ninh sầm mặt thất vọng, vậy mà cô còn nghĩ sẽ nhờ anh ta giúp. Giờ thì hay rồi.

“Bà nội, nội đang làm gì vậy. Sao lại tự ý điều động người của cháu đi. Còn cô nữa, tôi có cho phép cô lên đây sao. Trở về làm việc.” Hạo Dương lớn tiếng làm một già một trẻ giật mình.

“Hạo Dương, sao lại không biết phép tắc như thế. Bà đang nói chuyện với Cố tiểu thư, cháu ra ngoài trước đi.” Thằng nhóc này bị bà chiều hư thật rồi, ở trước mặt cấp dưới mà lại lớn tiếng với bà như vậy.

“Bà không cần nói gì thêm nữa. Công ty này thiếu gì người, bà điều ai đi đâu cháu không can thiệp. Nhưng cô ấy thì không được.” Hạo Dương kích động lôi Mạn Ninh ra khỏi ghế.

“Chỉ là một thư kí thôi, cô ấy đi rồi bà sẽ đưa đến một thư kí giỏi hơn giúp cháu.”

“Cháu không cần. Nói tóm lại, không có sự cho phép của cháu không ai được điều cô ấy đi. Nếu bà bất mãn muốn đuổi việc thì đuổi cháu luôn đi.” Nói dứt lời, Hạo Dương liền kéo Mạn Ninh ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Bà nội An bị sự kiên quyết của Hạo Dương làm cho đứng hình. Còn cho rằng việc điều động này rất đơn giản, ai biết thằng nhóc kia lại nổi cơn lên như thế. Mà nó từ khi nào lại che chở nhân viên như thế chứ. Trong này nhất định có nguồn cơn.

Hạo Dương một mạch kéo Mạn Ninh đi mặc cho cô giãy giụa. Đến khi vào trong thang máy rồi mới buông cô ra. Nghĩ đến thật bực mình mà. Anh vừa trở về liền nghe mọi người nhao nhao chuyện thông báo điều động. Điều ai không điều lại điều Mạn Ninh đi, muốn chọc anh tức chết sao. Ba chân bốn cẳng chạy lên đây lại để anh nghe được bà nội uy hiếp cô. Thật quá đáng, anh còn ở đây đừng hòng đụng đến người phụ nữ của anh.

“Cố Mạn Ninh, cô nghe cho rõ đây. Cô chỉ có thể làm việc dưới trướng của tôi, đừng có bị mấy cái điều kiện vớ vẩn kia dụ dỗ mà cuốn gói đến thành phố G.”

Mạn Ninh đang ấm ức chuyện ở phòng chủ tịch lại nghe Hạo Dương nặng lời với mình, cô rốt cuộc không nhịn được bùng nổ.

“Này An Hạo Dương, là bà nội anh muốn tôi cuốn xéo đi thành phố G. Còn đe dọa đuổi việc tôi nếu tôi không nghe lời. Cả sự việc tôi mới là nạn nhân, anh ở đây tức giận cái gì chứ.”

Hạo Dương nhất thời cứng họng, anh đâu có ý xấu. Còn không phải anh sợ cô sẽ bỏ lại anh mà đi mất sao.
“Tôi cũng chỉ nói vậy…” Giọng anh trầm xuống.

Mạn Ninh hừ lạnh, vừa xoa cổ tay bị anh nắm chặt đến đau vừa càu nhàu “Công ty nhà anh đúng là không có nhân tính. Bắt người ta đi xa như thế mà cũng không hỏi qua lấy một câu. Coi chúng tôi là cái gì chứ.”

“Cô không cần để ý. Tôi còn ở đây ngày nào thì sẽ không để cô chịu thiệt thòi.” Hạo Dương lén nhìn cô rồi cho cô một sự đảm bảo.

“Nghĩ kĩ cũng không thiệt thòi gì ngoại trừ phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ.” Bắt gặp Hạo Dương trừng mình, không hiểu sao Mạn Ninh lại thấy chột dạ.

Cô nói toàn là sự thật mà. Nếu không phải cô có lí do thì rất có thể cô sẽ đồng ý với lần điều động này. Nhưng mà cô có dự cảm nếu cô đồng ý thật chỉ e tên đang đứng bên cạnh sẽ nổi điên lên.

“Anh cũng lạ thật đấy. Thiếu gì người muốn làm thư kí cho anh, giữ tôi lại làm gì.”

Thư kí quả thật không có người này thì thay người khác. Nhưng mà cô trong tim anh thì làm sao thay thế được. Đáng tiếc không thể nói như vậy với cô, anh đành chọn đại cái cớ trả lời cho xong.

“Những cô gái yên phận như cô không có nhiều.”

Mạn Ninh nghe xong liền à một tiếng. Thì ra là vậy. Anh ta giữ cô lại là vì cô hoàn toàn không có ý đồ gì với anh ta. Bớt đi một mối phiền đúng không.

“Ai bảo anh vừa đẹp trai vừa có tiền, được con gái nhà người ta để ý còn bày đặt kiêu ngạo.” Cô bĩu môi.

Hạo Dương nhìn cô cười khổ. Nếu anh tốt như thế vậy sao cô vẫn không nhớ ra anh, không để ý đến anh. Người anh cần cũng chỉ có cô thôi.

Không nghe Hạo Dương nói gì, Mạn Ninh cũng lười lên tiếng. Xem ra cô sẽ không bị điều đi thành phố G nữa, có thể yên tâm rồi. Nhưng mà lúc nãy khiến bà chủ tịch bất mãn như vậy những ngày tháng sau này chắc không thể sống yên ổn nữa rồi. Thật mệt mỏi.

Thang máy vẫn cứ âm thầm đi xuống, trong không gian chật hẹp đó dường như chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người. Đột nhiên nghe ầm một cái, thang máy giống như gặp phải sự cố gì, đột ngột dừng lại mà còn bị mất điện nữa.

“Chuyện gì vậy?” Mạn Ninh hoảng sợ hỏi.

“Thang máy bị kẹt rồi.” Hạo Dương vừa nhấn nút open vừa giải thích.

Nhưng mặc kệ anh nhấn nút thế nào thì cửa cũng không mở. Anh hết cách cũng chỉ đành nhấn vào nút cứu hộ. Hi vọng sẽ có người đến giải quyết. Ai ngờ vừa xoay lưng thì thang máy lại ầm một tiếng rồi rơi tự do. Mạn Ninh hoảng loạn hét ầm lên, đứng cũng không vững, nếu không phải Hạo Dương kịp đỡ lấy cô thì cô bị ngã dập mặt là có.

Chụp được cánh tay Hạo Dương, Mạn Ninh như níu được cọng cỏ cứu mạng. Cô bất chấp tất cả mà lao vào lòng anh. Hạo Dương đã sống trong bóng tối rất nhiều năm nên anh không bị tình huống trước mắt làm cho hoang mang. Nhưng nhìn thấy Mạn Ninh run rẩy ôm lấy anh thì anh lại không thể bình tĩnh nổi. Anh không mong muốn cô bị thương nên phải nhanh chóng tìm cách thoát ra.

“Em bỏ anh ra trước đã. Để anh xem có chuyện gì.” Quên mất phải giữ khoảng cách với cô, anh dùng giọng điệu dịu dàng, thân mật nhất để trấn an cô.

“Đừng… anh đừng đi… Richard… em sợ…” Có lẽ quá hoảng sợ, Mạn Ninh ăn nói vô cùng lộn xộn.

Cô ôm chặt lấy anh, khóc nấc lên. Cô nhớ cái cảm giác này, vừa tối vừa thiếu dưỡng khí. Lúc đó cô không tìm được anh, cả người cô bị hất lên cao rồi quăng mạnh ra xa. Đau đớn, tuyệt vọng…

Mà một tiếng gọi Richard của Mạn Ninh thành công đánh sụp mọi phòng ngự của Hạo Dương. Trong lúc nguy hiểm, cô gọi tên anh… không phải An Hạo Dương mà là Richard. Trời biết anh đã yêu cái tên này biết bao nhiêu khi nó được phát ra từ miệng cô. Bao lâu rồi cô không gọi anh như vậy.

“Anh ở đây, không cần sợ. Anh ở đây rồi.” Hạo Dương vòng tay ôm thật chặt lấy người trong lòng, không ngừng ở bên tai cô trấn an.

Nhưng Mạn Ninh hoàn toàn không có ý định bình tĩnh lại, cô khóc ngày càng dữ hơn. Giống như muốn để nước mắt xóa hết sự sợ hãi và ấm ức mà cô phải chịu bao lâu nay. Thần trí cô trở nên mơ hồ, vòng tay siết chặt lấy cô giống hệt với anh khiến cô tủi thân mà khóc lớn. Cô không thể chịu đựng thêm nữa, cô nhớ anh đến quặn thắt tim gan.

Hạo Dương bị tiếng khóc của Mạn Ninh làm cho đau đến không thở nổi. Cô vừa gọi tên anh vừa khóc càng làm anh khổ sở. Anh biết làm thế nào để giúp cô vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng bây giờ.

“Hestia…” Rốt cuộc anh cũng chỉ có thể ôm lấy cô, lặng lẽ gọi tên cô mà rơi nước mắt.

Không biết do quá hoảng sợ hay khóc đến mệt mà Mạn Ninh lại bị ngất đi. Cũng may, sự cố thang máy được khắc phục kịp thời, cả hai người an toàn rời khỏi.

Ngay sau đó Hạo Dương đã bế Mạn Ninh chạy ngay đến bệnh viện gần nhất. Qua kiểm tra sơ bộ, các bác sĩ ở đây đều đảm bảo với anh cô chỉ là hoảng hốt quá mới dẫn đến ngất xỉu, không có gì nghiêm trọng. Nhưng Hạo Dương không mấy tin tưởng kết luận của bệnh viện nhỏ này vì anh hiểu rõ tình trạng của Mạn Ninh. Đang lúc định gọi cho Thế Dương thì điện thoại của Mạn Ninh lại réo rắt vang lên. Là Tang Kỳ gọi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN