Nhân sinh kỳ diệu
Chương 28 – Từng chút tìm về
“Không có gì nghiêm trọng.” Tang Kỳ kiểm tra tổng quát cho Mạn Ninh xong liền kết luận.
“Thật chứ. Sẽ không giống lần trước, cái gì mà hôn mê sâu…” Hạo Dương ở một bên vô cùng lo lắng.
“Không có đâu. Mạn Ninh hoảng sợ quá nên ngất đi, giờ thì đang ngủ. Một lát là không sao rồi.” Tang Kỳ mỉm cười giải thích “Mà trông cậu có vẻ rất lo lắng cho cô ấy.”
Hạo Dương ngước mắt nhìn Tang Kỳ. Anh có cảm giác người phụ nữ trước mặt đang muốn thăm dò anh. Cho nên anh cố tỏ ra lạnh lùng.
“Cô ấy hai lần xảy ra chuyện đều là ở bên cạnh tôi. Tôi đây là sợ gặp phiền phức thôi. Nếu đã không có việc gì, tôi đi trước. Nếu cô ấy tỉnh lại, chị cứ nói tôi cho cô ấy nghỉ ngày hôm nay.”
Tang Kỳ nhìn theo bóng dáng vội vàng của Hạo Dương mà bật cười. Chàng trai trẻ này thật thú vị. Rõ ràng rất quan tâm đến người ta vậy mà lại không chịu nhận. Cô là chuyên gia tâm lí đó, mấy cái biểu hiện giả dối của cậu ta làm sao qua mắt cô được. Nhưng mà nếu vậy thì hai anh em cùng thích một cô gái à. Phức tạp đó nha.
Trong lúc đó, giấc ngủ của Mạn Ninh lại không yên ổn. Cô thấy thân mình nhẹ bẫng, được cơn gió cuốn đi đến một vùng đất rất xa. Đằng trước là một hồ nước rất lớn, có một chàng trai đang ở bên dưới. Nước ngập đến vai anh ta dường như lúc nào cũng có thể nhấn chìm người con trai đó.
Nhìn thấy hình ảnh này, trái tim vốn đã chết đi một nửa của Mạn Ninh đột nhiên cảm thấy nhói đau. Rồi ào một tiếng, một cô gái trẻ lao xuống dùng hết sức lực kéo anh ta lên. Người con gái đó… chính là cô mà. Vậy chàng trai kia là ai.
Mạn Ninh muốn đến gần một chút để nhìn thì lại bị một lực đẩy hất cô ra xa. Không còn hồ nước, không còn đôi trai gái đó nữa. Chỉ thấy một cánh đồng hoa dại đủ loại màu sắc và một cánh diều đang chao lượn trên bầu trời. Bên tai còn nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của con gái và tiếng cười trầm ấm của người con trai. Nhưng cô không nhìn thấy được họ…
“Mạn Ninh… tỉnh lại đi… Mạn Ninh…” Trên trán Mạn Ninh đổ đầy mồ hôi, trong miệng cứ lầm bầm điều gì đó khiến Tang Kỳ lo lắng, vội vàng lay cô dậy.
Mạn Ninh lúc mở mắt ra thì hai hàng nước mắt cũng rơi xuống. Giấc mơ lúc nãy rất chân thực, chân thực đến mức mở ra một phần kí ức của cô.
“Anh ấy bị nước nhấn chìm, là em kéo anh ấy lên. Anh ấy không muốn ăn, còn xua đuổi em nhưng em biết anh ấy rất đau khổ cho nên em không bỏ cuộc. Em đã đưa anh ấy đến rất nhiều nơi, chúng em cùng nhau thả diều, cùng nhau vui đùa giữa cánh đồng hoa mặc dù… dù anh ấy không nhìn thấy gì.”
Càng nói Mạn Ninh càng không khống chế được cảm xúc. Nước mắt tràn mi, giọng nói cũng nghẹn ngào nức nở. Nhưng cô lại cười, nụ cười chua chát có phần thê lương đó đánh mạnh vào lòng Tang Kỳ.
Rốt cuộc bọn họ đã yêu nhau nhiều đến thế nào mà cách xa đã nửa thập kỷ, trí nhớ không còn vẹn nguyên lại vẫn khắc sâu đối phương trong lòng đến vậy chứ. Nếu trước đây cô nhận lời chữa trị cho Mạn Ninh chỉ là trách nhiệm của một bác sĩ thì nay cô muốn tận tâm tận lực giúp cô gái đáng thương này tìm lại cuộc sống trước kia, cả chàng trai luôn chiếm đóng trái tim cô ấy nữa.
“Mạn Ninh, em có biết em đang nói gì không?” Tang Kỳ lấy lại tỉnh táo, bắt đầu làm đúng vai trò của mình.
“Em biết.” Dù tầm mắt của Mạn Ninh vẫn còn mơ hồ như cô ấy lại trả lời rất chắc chắn.
“Vậy em có biết chỗ này là đâu không? Còn có vì sao em ngất xỉu?”
“Đây là… nhà chị.” Mạn Ninh đã từng đến nhà Tang Kỳ nên cô nhớ rõ cách bố trí của nơi này “Em đang ở trong thang máy, nó đột ngột dừng lại, không có chút ánh sáng nào. Em sợ hãi… sau đó không còn biết gì nữa.”
Tang Kỳ thở ra một hơi, có thể biểu đạt mọi chuyện đã xảy ra trong cơn khủng hoảng một cách rõ ràng như thế quả thật rất khá. Ánh mắt cũng có thần, hoàn toàn đã tỉnh táo rồi.
“Lúc nãy khi em tỉnh dậy, em nói một số chuyện rất lạ. Em có nhớ em đã nói gì không?”
Mạn Ninh lại gật đầu. Mỗi một hình ảnh trong giấc mơ khi nãy cô đều nhớ rất rõ ràng nên mới có thể nói ra miệng trôi chảy như thế. Mà chúng còn giúp cô nhớ lại một chi tiết không thể nào ngờ đến. Mắt anh không nhìn thấy… người đàn ông của cô bị mù.
“Mạn Ninh, em có dám chắc những gì em nói là những chuyện em đã trải qua trong quá khứ không. Hay là do em tự tưởng tượng ra.”
“Không đâu, là thật đó.” Mạn Ninh bật dậy nắm lấy tay Tang Kỳ “Em cảm nhận được nỗi đau của anh ấy cả sự hạnh phúc khi ở cạnh anh ấy.”
“Vậy em có thấy mặt cậu ấy không? Cậu ấy trông thế nào?”
“Em…” Trên khuôn mặt Mạn Ninh hiện rõ sự bối rối.
Cô có thể nhớ lại một số chuyện của cả hai, nhớ cả chuyện anh không nhìn thấy. Nhưng sao không thể nhớ ra gương mặt anh chứ.
“Nào nào, đừng gấp.” Tang Kỳ phát hiện Mạn Ninh lại đang bức ép bản thân nên vội trấn an cô.
“Có thể một lúc nhớ ra nhiều chuyện như thế đã là kì tích rồi. Em đừng vội vàng, làm bản thân mệt mỏi sẽ không tốt.”
“Nhưng mà anh ấy lúc đó không nhìn thấy, không có em bên cạnh anh ấy phải làm sao.” Bởi vì nhớ lại chuyện này mà Mạn Ninh càng thêm bứt rứt.
Cô vào khoảng thời gian đó khỏe mạnh như thế mà trải qua lần tai nạn kia cũng đã sống dở chết dở. Còn anh… anh sẽ thế nào.
“Vậy phải hỏi cảm giác của em. Tình cảm của hai người sâu đậm như thế, có lẽ sẽ cảm ứng được đối phương. Em cho rằng cậu ấy bình an hay…” Tang Kỳ không nỡ nói ra vế sau.
Trước đây cô từng được mời đến điều trị tâm lí cho một vị phu nhân. Bà ấy nói trong một tháng đó, bà ấy luôn cảm thấy bất an. Rõ ràng không bị bệnh về tim mạch nhưng trái tim lúc nào cũng nhói lên đau đớn. Còn mơ cùng một giấc mơ báo điềm xấu. Vị phu nhân đó nói cảm giác này giống như mất đi một miếng thịt trên người vậy.
Lúc đó Tang Kỳ liền nghĩ đến việc có thể người thân của vị phu nhân này ở đâu đó xảy ra chuyện. Sau này nhờ thế lực của người chồng mà tìm ra được em gái song sinh của vị phu nhân đó. Bởi vì tục lệ vớ vẩn của ngôi làng hai chị em họ ở lúc nhỏ mà họ bị tách ra khi mới chào đời. Người chị được giữ lại, còn người em bị đưa đi đâu đó. Họ lớn lên mà không biết đến sự tồn tại của nhau.
Cho đến khi người em bị nước lũ cuốn đi mất mạng và người chị có những biểu hiện bất thường, mọi chuyện mới được rõ ràng. Thường thì các cặp sinh đôi có thể cảm ứng lẫn nhau không phải là hiếm, nhất là khi một trong hai gặp điều nguy hiểm. Nhưng các cặp tình nhân có thể cảm ứng được nhau thì khá hiếm. Nhưng trường hợp của Mạn Ninh, cô lại tin tưởng 100%.
“Anh ấy không sao đâu. Chỗ này của em khi nghĩ về anh ấy không thấy đau…” Mạn Ninh đặt tay nơi trái tim đang đập, cẩn thận cảm nhận điều mà trái tim mách bảo.
Chỗ này của cô vẫn thường nhói lên khi cô nhớ về một hình bóng mơ hồ nhưng nó chưa bao giờ mang đến nỗi đau của sự tuyệt vọng. Nếu bảo cô cảm nhận sự tồn tại của anh thì cô nguyện tin tưởng anh đang sống tốt.
“Tốt rồi. Chị cũng nghĩ cậu ấy không sao.” Tang Kỳ mỉm cười an ủi.
“Chị Tang Kỳ, làm sao để em có thể nhớ lại tất cả.” Mạn Ninh nôn nóng hỏi.
“Em mất trí nhớ là vì trong đầu em có máu bầm. Vết thương do ngoại lực tạo thành nên nếu muốn nhớ lại hoàn toàn thì phải phẫu thuật loại bỏ khối máu bầm kia. Tuy nhiên cũng chẳng có gì là chắc chắn cả, giống như bây giờ em chưa hề trải qua cuộc đại phẫu nào mà cũng có thể nhớ lại một số chuyện rồi. Chị nghĩ nếu em muốn nhớ lại, dùng nghị lực của mình để cố gắng thì sẽ nhớ lại nhanh thôi. Nhưng với điều kiện là cả thể xác lẫn tinh thần của em đều phải khỏe mạnh.”
Não bộ con người cấu tạo vô cùng phức tạp, không ai dám vỗ ngực nói rằng tôi có thể hiểu trăm phần trăm về nó. Dù là Tây y hay Đông y thì cũng chỉ mới tìm ra một số phương pháp liên quan thôi. Đôi khi có những điều xảy ra bất ngờ mà người ta gọi là kì tích.
“Thế này nhé. Mỗi khi em mơ một giấc mơ, nếu khi tỉnh lại em còn nhớ được thì hãy vẽ ra giấy cho chị. Ngay cả khi em tỉnh táo nhưng có một hình ảnh nào đó xẹt qua, cũng hãy vẽ lại. Từ những bức tranh của em, chúng ta có thể tìm lại kí ức cho em đó.” Phương pháp này thành công thì ít thất bại thì nhiều nhưng cô vẫn muốn để Mạn Ninh thử.
“Em biết rồi.”
“Giờ thì ổn rồi. À, lát nữa trở về nhớ gọi điện cho cấp trên của em. Em đột nhiên ngất xỉu khiến anh ta lo lắng lắm đấy.”
“Cấp trên… An Hạo Dương.” Phải rồi, anh ta cũng ở trong thang máy với cô mà.
Tang Kỳ không nói gì tiếp, chỉ đưa cho Mạn Ninh một xấp giấy và một hộp bút màu. Sau đó liền tiễn cô ra ngoài, giúp cô đón taxi. Khi Hạo Dương nhìn thấy Mạn Ninh bình an ra khỏi nhà Tang Kỳ, còn thoải mái nói chuyện thì anh mới có thể trút bỏ nỗi lo trong lòng. Lúc nãy đối diện với ánh mắt của Tang Kỳ, anh gần như chạy trốn. Nhưng anh lại không yên tâm bỏ đi nên cứ ở bên ngoài ngây ngốc đợi.
Lúc anh còn đang thẫn thờ nhìn theo chiếc xe chở cô thì chuông điện thoại vang lên. Ba chữ Cố Mạn Ninh nhấp nháy trên màn hình, Hạo Dương cười khẽ rồi nhanh chóng nhấc máy.
“Đã ổn chưa? Có cần đến bệnh viện không?” Điện thoại vừa được kết nối anh đã hỏi ngay.
Mạn Ninh bên này có chút sững sờ. Dù không trông thấy dáng vẻ của anh nhưng thông qua giọng nói, cô cảm nhận được sự quan tâm của anh.
“Tôi không sao. Chuyện trong thang máy cảm ơn anh.” Cô chỉ nhớ trong cơn hoảng loạn, anh đã giữ chặt lấy cô. Lại nghe Tang Kỳ nói chính anh đã đưa cô đến nhà chị ấy. Cho nên cô rất chân thành nói lời cảm ơn.
“Là ai thì tôi cũng làm vậy thôi.” Anh cúi đầu cười buồn.
“Vậy… ngày mai gặp lại.” Không hiểu sao Mạn Ninh lại lắp bắp.
“Được, cô nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai gặp.”
Hạo Dương muốn dặn dò cô thêm nhiều điều nhưng giờ anh lấy tư cách gì chứ. Nếu để Mạn Ninh nghi ngờ động cơ của anh, chỉ sợ cô sẽ tìm cách trốn tránh anh. Mà sự hoảng loạn ban nãy của cô trong thang máy anh rốt cuộc cảm nhận sâu sắc được rồi. Anh lại càng không dám mạo hiểm.
Mạn Ninh vừa trở về nhà liền thả mình vào bồn tắm. Dòng nước ấm áp quấn quanh cơ thể khiến cô thoải mái và thư giãn hơn nhiều. Đột nhiên cảm thấy đầu óc rất thư thái, khẽ nhắm hờ đôi mắt hạnh, Mạn Ninh tự cho phép bản thân trôi dạt về một nơi xa.
Lần này trong đầu cô hiện lên một khu rừng trơ trụi lá, có tiếng trò chuyện ở đằng xa. Giữa con đường bên triền dốc là một đôi trai gái, người con trai cõng người con gái. Cô nhìn ra được mỗi một bước đi của chàng trai đó đều rất cẩn thận, còn cô gái đang nằm trên lưng anh lại luôn miệng chỉ dẫn. Hai tay của cô ấy cũng không rảnh rỗi, luôn gạt bỏ những chướng ngại vật xung quanh chàng trai. Con đường họ đi khó khăn như vậy nhưng nụ cười trên môi họ lại vô cùng rạng rỡ.
Mạn Ninh giật mình mở mắt, một phần kí ức nữa lại được mở ra. Rõ ràng là chuyện đáng mừng nhưng cô vẫn không nén được mà rơi lệ. Thì ra họ đã từng yêu nhau như thế, dùng hết sức lực của mình để bảo vệ đối phương. Dù lâm vào hoàn cảnh khốn quẫn thì anh và cô cũng luôn tươi cười mà đối mặt. Bởi vì lúc đó hai người còn có nhau.
Nhớ lại lời dặn của Tang Kỳ, Mạn Ninh vội vàng rời khỏi nhà tắm. Cô cũng không màng đến tóc đang ướt, cứ thế mà lôi giấy cùng màu vẽ ra. Tô tô vẽ vẽ suốt nửa tiếng cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh. Khu rừng với thảm lá đỏ vàng xen lẫn, một số cành cây khô khẳng khiu vươn ra phía đường mòn. Một chàng trai cao gầy, mặc chiếc áo sơmi trắng cõng một cô gái diện chiếc váy hồng trên lưng.
Mỗi một chi tiết cô đều có thể nhớ lại rất rõ ràng nhưng sao chỉ duy khuôn mặt của anh là cô không thể nhớ nổi. Chỉ có cảm giác khi anh cười rất đẹp mắt mà thôi. Mạn Ninh vuốt bức tranh thiếu mất khuôn mặt nam chính, im lặng mỉm cười. Cũng thật lạ, xưa nay cô không có năng khiếu vẽ vời. Nhưng sao giờ lại có thể vẽ thành thục thế này nhỉ. Còn rất nhiều điều cô không biết nhưng cô sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi. Cô hứa đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!