Nhân sinh kỳ diệu - Chương 29 – Khoảng cách vô hình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 29 – Khoảng cách vô hình


Đến bữa tối khi Mạn Ninh đang loay hoay không biết nên ăn cái gì thì Tiểu Túc đến. Đồ ăn ngon cũng không ít. Hai cô chưa nói được mấy câu thì lại đón vị khách thứ hai. Nhìn thấy trên tay Thế Dương lỉnh kỉnh đồ đạc, Tiểu Túc ôm bụng cười ngất. Bởi vì những thứ anh ấy mua giống hệt cô.

“Hai người chúng ta có được xem như tâm linh tương thông không nhỉ.” Trong lúc Mạn Ninh sắp xếp đồ họ đưa đến trong bếp, Tiểu Túc và Thế Dương đã có một cuộc trò chuyện ngắn.

“Là bởi do chúng ta cùng quan tâm đến một người thôi.” Thế Dương nhu hòa nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp.

“Cũng phải.” Tiểu Túc gật gù “À, suýt chút nữa là Mạn Ninh bị điều đến thành phố G làm việc đấy. Anh có biết không?”

“Sao cơ?” Thế Dương một dạng ngạc nhiên, rõ ràng là chẳng hay biết gì.

“Em cũng mới biết đây thôi. Nghe nói đích thân bà chủ tịch ra lệnh. Nhưng vì giám đốc An không đồng ý nên đã hoãn lại việc điều động này rồi. Nghĩ cũng thật lạ, điều gần cả chục người đến chi nhánh đâu phải chuyện nhỏ. Sao lại quyết định đột ngột thế chứ. Mà nếu thật sự cần thiết thì sao giám đốc An mới nói có mấy câu đã ngăn cản được rồi. Em càng ngày càng không hiểu các quyết sách của công ty.” Tiểu Túc vừa kể cho Thế Dương nghe vừa thể hiện sự không hài lòng.

Thế Dương cau mày nghĩ ngợi. Anh không làm việc ở Romiz nên không rõ sự vận hành của công ty nhưng anh lại hiểu được điều Tiểu Túc mới nói. Nếu như cô ấy nói thì hình như có gì đó mờ ám.

“Sao em biết là quyết định đột ngột. Có thể là công ty đã thảo luận từ lâu rồi thì sao.”

“Không thể nào.” Tiểu Túc xua tay “Em đã đi hỏi rồi, thư kí của chủ tịch nói sáng nay chị ấy mới nhận được quyết định này từ chủ tịch. Lúc đem xuống các phòng ban còn bị mọi người càu nhàu mà. Lạ nhất là sáu người kia đều do phòng nhân sự lọc ra, chỉ riêng Mạn Ninh là bị chỉ đích danh.”

“Chỉ đích danh Mạn Ninh…”

Sao nghe đến đây anh lại cảm thấy có gì khuất tất nhỉ. Sáng nay bà nội mới quyết định điều Mạn Ninh đi chi nhánh mà tối qua anh nói với mẹ anh thích cô ấy. Mẹ và bà nội… không lẽ họ dùng cách này để chia rẽ anh và Mạn Ninh.

“Thật ra anh cũng đừng quá lo. Ở công ty, giám đốc An là hoàng thái tử mà. Mạn Ninh làm việc dưới trướng anh ấy chắc sẽ không sao.”

“Cũng may là Hạo Dương đã kịp ngăn lại nếu không với tính cách của bà nội anh chỉ sợ không ai ngăn được quyết định của bà.” Thế Dương thở ra một hơi nhưng trong lòng vẫn khó chịu lắm.

“Em thì cho rằng anh nên nhanh chóng hành động. Giám đốc An hôm nay chắc là tâm trạng tốt mới giúp Mạn Ninh tránh một kiếp, lần sau chưa chắc đã vậy. Anh thì khác… nếu anh trở thành người nào đó của Mạn Ninh thì mọi chuyện không phải dễ giải quyết hơn sao.” Tiểu Túc úp úp mở mở.

Thế Dương đương nhiên hiểu ẩn ý của Tiểu Túc. Anh thật sự rất biết ơn vì cô ấy đã ủng hộ anh theo đuổi Mạn Ninh. Nhưng mà chỉ sợ mọi chuyện không tốt như cô ấy nghĩ. 90% là vì anh mà Mạn Ninh mới bị điều động đi nơi khác. Nếu thật như thế… rắc rối rồi.

“Bữa tối xong rồi. Ăn thôi.” Mạn Ninh ló đầu ra gọi hai vị đang say sưa nói chuyện.

Chẳng mấy khi nhà trọ của Mạn Ninh mới đông vui ăn một bữa thế này nên bản thân cô cũng khá vui. Tiểu Túc và Thế Dương có vẻ rất hợp nhau, họ nói chuyện rôm rả. Mạn Ninh lại chọn cách im lặng lắng nghe. Cho đến khi nhắc đến chuyện thang máy lúc trưa cô mới miễn cưỡng lên tiếng.

“Không có gì nghiêm trọng. Lúc đó mình hơi hoảng nên giám đốc An cho về nghỉ.” Cô nói đại khái, tuyệt nhiên không nhắc đến việc đã bị ngất xỉu và những kí ức được mở ra sau sự cố đó.

“Không ảnh hưởng gì thật chứ. Nếu không lát nữa anh làm kiểm tra cho em.” Thế Dương vô cùng quan tâm mà hỏi.

“Anh thấy rồi đấy, em ăn ngon miệng, nói chuyện cũng trôi chảy, sắc mặt hồng hào. Đâu giống như đang giấu bệnh.”

Thế Dương thấy Mạn Ninh đúng là không có vấn đề gì nên nên cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng trong suốt bữa ăn anh đều lén thể hiện sự săn sóc của mình. Tiểu Túc đối với sự thể hiện của anh mười phần hài lòng, có cơ hội là lại nói tốt cho anh. Nhưng Mạn Ninh ngoài lạnh nhạt cũng chỉ có xa cách. Cô lễ độ, khách sáo khiến anh không bắt bẻ được gì. Cho nên dù biết cô cố tình tránh mình, Thế Dương cũng chẳng biết làm sao.

“Aiz… ăn no quá rồi. Mạn Ninh nhà cậu có thuốc đau bụng không.” Tiểu Túc vừa xoa bụng vừa hỏi.

“Ăn cho cố rồi giờ đòi thuốc. Mình lấy đâu ra chứ.” Mạn Ninh nhỏ giọng trách.

Tiểu Túc cười đến mờ ám. Biết không có cô mới hỏi chứ. Trong bữa ăn xảy ra chuyện gì cô còn không rõ sao. Một người nhiệt tình như lửa, một kẻ lãnh mạc như nước. Nếu cô còn không ra tay, biết bao giờ cặp này mới thành đây.

“Thì cậu ra ngoài mua cho mình đi. Bụng khó chịu thế này làm sao mình ngủ được.” Tiểu Túc giở trò ăn vạ.

Mạn Ninh liếc cô một cái bén ngót, dù có hơi bực Tiểu Túc gây phiền hà nhưng vẫn khoác áo đi ra ngoài.

“Anh đi với em.” Thế Dương nhận được tín hiệu từ Tiểu Túc, cũng nhanh chóng đứng dậy.

“Không cần đâu. Hiệu thuốc ở ngay đây, em đi một lát rồi về.” Mạn Ninh đương nhiên từ chối.

“Để anh Thế Dương đi cùng là đúng rồi. Người ta là bác sĩ đấy, đối với thuốc men đương nhiên rõ hơn cậu. Nhanh nhanh, mình ở nhà chờ cậu về cứu mạng đấy nhá.” Tiểu Túc lờ đi ánh mắt chứa sát khí của Mạn Ninh, một lúc đẩy hai người ra khỏi nhà.

Thế Dương cũng không để Mạn Ninh từ chối thêm lần nữa, vội nắm lấy tay cô kéo đi. Nhưng không bao lâu thì Mạn Ninh đã giãy ra, duy trì khoảng cách giữa hai người.

“Em trở lại làm việc có ổn không?” Bầu không khí quá mức yên lặng, Thế Dương đành phải lên tiếng trước.

“Rất tốt.”

Thế Dương khẽ thở dài, câu trả lời không thể ngắn gọn hơn nhưng lại đầy đủ ý tứ. Cô gái này đúng là biết cách làm khó anh. Anh vốn định nhắc đến công việc để cô kể lại chuyện rắc rối ban sáng ở công ty. Từ đó anh có thể quang minh chính đại an ủi cô thậm chí giúp cô một tay. Nhưng Mạn Ninh hoàn toàn không có ý định đó.

“Mạn Ninh, anh có cảm giác chúng ta càng lúc càng có khoảng cách. Là vì sao vậy? Có phải anh làm gì sai không?”

Thế Dương hỏi một cách thẳng thắn như thế làm Mạn Ninh bối rối. Cô cứ nghĩ thái độ của cô đã đủ rõ ràng, anh thông minh như thế hiển nhiên là hiểu đi. Nhưng anh lại cố tình không hiểu còn ép cô nói ra miệng. Bảo cô nói thế nào.

Nói vì cảm thấy anh có tình ý với cô nên mới tạo khoảng cách à. Đùa gì vậy. Anh nói thích cô lúc nào chứ, đều là do cô cảm thấy thôi. Hay nói anh vốn không phải người cô đang tìm kiếm nên cô không muốn lãng phí thời gian nơi anh. Chuyện qua cầu rút ván như vậy, cô không làm được. Còn nếu nói, trong lòng cô chỉ tồn tại duy nhất một người đàn ông, người khác không thể lọt vào mắt thì sẽ làm anh tổn thương đúng không.

Đấy, nói kiểu nào cũng chết nên Mạn Ninh cắn chặt răng, quyết tâm không hé nửa lời. Bây giờ có thể anh chưa hiểu nhưng một thời gian nữa anh sẽ mệt mỏi rồi mặc kệ cô thôi.

“Mạn Ninh, giờ ngay cả nói chuyện với anh em cũng không muốn sao.”

“Không phải…” Nhìn thấy nét mặt bi thương của Thế Dương, Mạn Ninh không đành lòng nên mở miệng.

“Vậy thì vì cái gì?”

Anh truy cùng đuổi tận khiến Mạn Ninh hơi bực mình. Cô nhìn anh hồi lâu, sắp xếp các từ ngữ mình muốn nói rồi mới chậm rãi lên tiếng.

“Em nghĩ chắc anh hiểu lầm chuyện gì. Chúng ta trước giờ vẫn như vậy mà, có khác cái gì đâu.”

“Khác hay không trong lòng em hiểu rõ. Có những chuyện dù không nói ra nhưng cả anh và em đều biết mà đúng không. Anh sẽ không bỏ cuộc cũng không ép buộc em điều gì. Em không cần cảm thấy áp lực vì những gì anh làm. Bởi vì đều là do anh tình nguyện.”

Tiếng yêu này thật sự quá khó với Thế Dương. Anh không dám nói ra một cách thẳng thắn vì anh sợ sẽ tạo cơ hội cho cô bỏ trốn. Nếu cô biến mất hoặc trốn tránh anh, đừng nói anh không thoải mái mà việc điều trị của cô cũng gặp ảnh hưởng. Vì vậy anh chọn lựa đi đường vòng, không nói yêu nhưng những gì anh làm đều chứng tỏ anh yêu cô.

Mạn Ninh khẽ thở dài trong lòng. Ngoại trừ anh chưa nói yêu thích cô, cái gì anh cũng đều làm cả rồi. Nhưng chính vì như vậy cô càng không thể từ chối anh một cách quyết liệt. Cuối cùng hai người giống như chơi trò trốn tìm, tự tạo ra cái vòng luẩn quẩn không lối thoát.

“Sao lại áp lực chứ. Anh là vị bác sĩ tốt nhất em từng gặp. Những gì anh làm đều vì lo nghĩ cho sức khỏe của em, em cảm ơn còn không hết.”

Nói rồi, Mạn Ninh xoay lưng đi vào hiệu thuốc để Thế Dương một mình đứng trong cơn gió lạnh. Anh nhìn cô cười khổ, cảm giác bất lực dâng cao. Yêu một người đã khó, làm người đó cũng yêu mình càng khó hơn. Tự nhiên anh có chút đồng cảm với Tĩnh Kiều, con bé đó đơn phương Hạo Dương nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì.

Những gì cần nói cũng nói rồi nên quãng đường trở về của hai người yên tĩnh hơn hẳn. Trước lúc Mạn Ninh lên nhà, Thế Dương cũng chỉ dặn dò cô uống thuốc đúng giờ và đi tái khám đúng hẹn. Sau đó tiêu sái bước đi. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, Mạn Ninh không phải không áy náy. Nhưng trái tim cô chỉ có một, cũng chỉ đập vì một người. Đành nói lời xin lỗi với anh.

Thế Dương từ nhà Mạn Ninh đi thẳng về nhà. Xe chưa vào tới cổng đã thấy Hạo Dương mặt mũi khó coi phóng xe ra ngoài. Lại thấy Tĩnh Kiều nước mắt ngắn dài đứng trước cửa thì anh coi như hiểu rõ. Thở dài một tiếng, anh chậm rãi ra khỏi xe. Lúc chạm mặt Tĩnh Kiều, anh nhẹ nhàng an ủi mấy câu. Nghĩ tới tình cảnh của bản thân nên anh cũng không nỡ nặng lời với con bé.

“Mẹ, con nói chuyện với mẹ một chút được không?” Anh quyết tâm làm cho rõ chuyện Mạn Ninh bị điều đi thành phố G.

Bà Hương Nhu đã đoán trước được Thế Dương sẽ hỏi bà chuyện này. Lúc nghe mẹ chồng nói Hạo Dương kịch liệt phản đối bà đã thấy lạnh sống lưng. Đến lúc này thì không còn gì để nghi ngờ nữa, Hạo Dương chắc chắn đã biết thân phận của Cố Mạn Ninh. Cũng vì thế bà không dám tùy tiện manh động mới mượn tay bà nội An chia rẽ Cố Mạn Ninh cùng anh em Thế Dương, Hạo Dương.

Nhưng việc không như ý. Đối mặt với sự chất vấn của con trai, bà thừa nhận cũng không được, phủ nhận cũng không xong.

“Con cho rằng chuyện ở công ty mẹ có thể can thiệp hay sao. Bà nội con là người dễ bị điều khiển thế à.” Không bằng không cớ, bà nói sao thì chính là vậy.

“Vậy mẹ giải thích thế nào về việc tối qua con mới nhắc đến Mạn Ninh thì sáng nay cô ấy lại có tên trong danh sách điều động, còn là bà nội chỉ đích danh.” Tâm trạng vốn không tốt nên Thế Dương không làm chủ được lời nói, có chút lớn tiếng.

“Đứa con bất hiếu…” Bà Hương Nhu giận dữ vung tay đánh Thế Dương một bạt tai “Vì một đứa con gái ngay cả thân phận người yêu con cũng không phải mà con lại dám lớn tiếng với mẹ hay sao. Giải thích? Con lấy tư cách gì bắt mẹ giải thích. Cứ cho việc này liên quan đến mẹ thì con định làm thế nào. Trở mặt với mẹ vì cô ta à.”

Một cái tát của mẹ khiến Thế Dương bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh đúng là quá nóng nảy. Mẹ anh xưa nay chịu mềm không chịu cứng, sao anh lại làm mọi chuyện thêm rắc rối chứ.

“Mẹ, con…”

“Đừng có nói gì nữa. Chuyện ngày hôm nay mẹ vô cùng thất vọng về con. Con trai mà mẹ dốc hết sức lực nuôi dưỡng hơn 30 năm qua không phải đứa sẽ nói những lời vừa rồi với mẹ.” Bà Hương Nhu tức giận xoay lưng.

Cho đến khi trở về phòng rồi bà vẫn còn chưa nguôi giận. Chỉ vì một đứa con gái tầm thường mà con trai của bà, cháu gái của bà đều khổ sở, đau đớn. Nếu cô ta còn ở đây, cái gia đình này sớm muộn gì cũng tan nát.

Nhưng bà thật hết cách rồi. Bà ngăn trở nhiều năm như thế vậy mà không ngăn được cô ta đến bên cạnh Hạo Dương cùng Thế Dương. Mà Hạo Dương đã biết chuyện, nó sẽ không ngồi yên mặc cô ta xảy ra chuyện. Ngay cả Thế Dương cũng vì cô ta mà lên án bà rồi. Bà có thể chống lại thiên binh vạn mã nhưng với hai đứa trẻ bà tự mình nuôi lớn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN