Nhân sinh kỳ diệu - Chương 30 – Ra ngoài một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 30 – Ra ngoài một chút


Một ngày mới bắt đầu, ai nấy lại bắt đầu quay cuồng trong guồng công việc của chính mình. Sự việc thành lập tổ cố vấn tài vụ ở thành phố G giống như chưa từng xảy ra. Nhưng vẫn còn để lại chút dư âm trong lòng các nhân viên. Nhất là cách xử sự của giám đốc các bộ phận trong việc điều động nhân viên.

Khi nhận được thông báo điều động dù các vị giám đốc ở các bộ phận khác có không hài lòng cũng lạnh lùng đẩy một nhân viên đi. Chẳng ai vì một nhân viên nhỏ nhoi mà đi chống đối quyết sách của công ty cả. Chỉ riêng giám đốc An là ra mặt bảo vệ nhân viên của mình một cách quyết liệt.

Dù Hạo Dương có lòng riêng nhưng đối với hơn ngàn nhân viên ở Romiz thì anh chính là cấp trên vĩ đại nhất, bác ái nhất. Trên dưới Romiz đều không giấu sự sùng bái dành cho anh. Có nhiều người còn kích động đến mức điên cuồng tìm cách chuyển bộ phận.

Nhưng các đồng nghiệp của Mạn Ninh còn lâu mới buông tha vị trí hiện tại. Họ thừa nhận trước đây họ đối với anh vẫn luôn là lén xem thường trong lòng. Ghen tỵ anh sinh ra đã là cậu ấm, không cần cố gắng cũng có thể đứng trên mọi người. Nhưng giờ nghĩ thoáng một chút lại cảm thấy có một cấp trên sẵn lòng bảo vệ nhân viên như giám đốc nhà mình thì còn gì tuyệt hơn.

Chắc vì thế mà ai nấy trong bộ phận hành chính tổng hợp đều nhất loạt thay đổi thái độ với An Hạo Dương. Cung kính hơn, thành thật hơn, làm việc cũng chăm chỉ hơn. Chỉ mong một ngày nào đó nếu họ xảy ra chuyện gì vị cấp trên này sẽ mở lòng từ bi mà bảo vệ chén cơm của họ.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai cũng dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi thế?” Hạo Dương khó hiểu hỏi Mạn Ninh.

Chỉ cần anh bước ra khỏi văn phòng là y như rằng sẽ có tiếng bàn tán vang lên. Thái độ của mọi người cũng không giống thường ngày.

“Việc anh bao che tôi trước mặt chủ tịch đều đã truyền đến tai mọi người. Thế nên ai nấy đều cho rằng anh là một vị sếp từ ái, từ tâm. Họ đang thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho anh thôi.” Mạn Ninh tủm tỉm cười.

“Cái gì từ ái, từ tâm. Cô nói với bọn họ, làm việc cho đàng hoàng, đừng tưởng với ai tôi cũng che chở như thế.” Đúng vậy, anh cũng chỉ che chở mình cô thôi. Những người khác, anh không rảnh.

“Anh cứ để họ thoải mái đi. Qua một thời gian tất cả sẽ trở lại quỹ đạo thôi.” Mạn Ninh khẽ nhún vai.

Hạo Dương cũng không nói gì thêm. Người khác thế nào anh không quan tâm, chỉ cần cô tốt là được. Hôm qua bị Tĩnh Kiều kia làm phiền, anh bực bội lái xe ra ngoài. Chạy lòng vòng suốt một tiếng cuối cùng lại chạy đến dưới nhà cô. Cứ thế anh ngồi trong xe nhìn lên nhà cô cả đêm, đến mắt cũng đau rát.

“Mắt anh không sao chứ?” Mạn Ninh thấy Hạo Dương cứ thỉnh thoảng lại xoa mắt, không nhịn được hỏi thăm.

“Không sao. Bệnh cũ thôi.” Anh trả lời qua loa. Nhưng vì sự quan tâm của cô mà trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

“Anh có cần thuốc không. Để tôi đi mua cho nhé.”

“Tôi có đây rồi.” Anh với tay lấy một lọ thuốc nhỏ mắt trong ngăn kéo.

Tuy anh đã được phẫu thuật thay giác mạc nhưng nói sao đôi mắt này cũng không thể khỏe mạnh như người ta. Cho nên anh thường xuyên phải đem theo thuốc nhỏ mắt bên người, có hiện tượng đau rát là phải dùng ngay.

Mạn Ninh đứng một bên nhìn anh chật vật xử lí đôi mắt mệt mỏi, trong lòng không hiểu sao lại ê ẩm. Đắn do suy nghĩ một lúc, cô đến phòng trà nước lấy một ít lá trà bỏ vào trong chiếc khăn sạch rồi trở lại phòng làm việc của Hạo Dương.

“Này, anh thử đắp cái này lên mắt xem, sẽ dễ chịu hơn đấy.” Cô chìa chiếc khăn gói đầy lá trà ra.

Hạo Dương lúc nãy còn thấy mất mát vì cô bỏ đi, giờ thấy cô quan tâm mình như vậy lại bất giác mỉm cười. Anh ngả người rồi đắp chiếc khăn gói lá trà lên mắt, đúng là dễ chịu hơn nhiều.

“Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi ra ngoài làm việc.”

“Khoan đã. Buổi chiều tôi ra ngoài có việc, cô đi cùng tôi.”

Mạn Ninh vâng một tiếng rồi xoay người đi ra. Trong lòng thầm thắc mắc, lịch trình chiều nay trống, anh ta muốn đưa cô đi đâu nhỉ. Nhưng mà cấp trên đã lên tiếng thì cô cứ tuân theo là được. Nghĩ nhiều chỉ tổ phí sức.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, đi ra ngoài đúng là ý kiến hay. Lại còn có thể ngồi trên chiếc xe đắt tiền, có một anh chàng đẹp trai làm tài xế. Thật là không tồi.

“Nghĩ gì mà cười thích thú như vậy.” Hạo Dương đang chuyên tâm lái xe, vô tình nghe thấy tiếng cười của Mạn Ninh liền dịu dàng hỏi.

“Không có gì. Chỉ là đang nghĩ để anh làm tài xế cho tôi có phải thiệt thòi cho anh quá không.”

“Hình như có chút thiệt thòi. Vậy khi trở về, đổi lại cô lái xe.” Tâm trạng anh đang tốt liền cùng cô nói giỡn.

“Làm anh phải thất vọng rồi, tôi không biết lái xe.” Cô khẽ nhún vai.

“Vậy có muốn học không. Yên tâm, miễn phí.” Anh ngoái đầu nhìn cô.

“Không có hứng thú.” Mạn Ninh quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấp giọng trả lời.

Từ sau vụ tai nạn kia, cô luôn âm thầm bài xích các phương tiện giao thông. Nhưng lại không có cách nào tránh né triệt để đành nỗ lực sống chung với lũ. Mất hơn một năm cô mới có thể bình tĩnh giao tính mạng của mình cho các bác tài. Nhưng bảo cô tự mình điều khiển thì cô không đủ can đảm.

“Cũng tốt. Kiếm một người đàn ông làm tài xế cho cô cả đời là được rồi.” Hạo Dương đầy thâm ý phát biểu.

“Anh ấy… chắc không biết lái xe. Không sao, chúng tôi ngồi tàu điện ngầm là được.” Mạn Ninh khẽ lẩm bẩm.

Người đàn ông của cô… mắt anh ấy không khỏe thì làm sao lái xe được. Cô cũng không cần anh phải như những người đàn ông khác, đưa đón bạn gái đi làm. Hai người sẽ đơn giản hóa mọi việc rồi cùng nhau sống qua ngày. Như thế là đủ rồi.

Hạo Dương trầm ngâm nhìn Mạn Ninh. Cô nói không to nhưng anh lại nghe được rõ ràng. Cô như vậy chính là thừa nhận có bạn trai rồi sao. Là Thế Dương sao? Không đúng, Thế Dương lái xe rất cừ, anh cũng là do anh ấy dạy. Nhưng nếu không nói Thế Dương, vậy… cô đang nói đến Richard. Sao cô biết Richard không biết lái xe, chẳng lẽ cô đã nhớ ra rồi.

“Dạo này sức khỏe của cô tốt chứ. Có tiến triển gì không?” Anh căng thẳng hỏi.

“Có khá hơn rồi.” Mạn Ninh nhàn nhạt trả lời.

Vấn đề của cô, Mạn Ninh thật sự không muốn nói nhiều. Hạo Dương dù nóng lòng cũng nhận ra sự thờ ơ của cô, cuối cùng đành ngậm miệng. Cô không chịu nói thì anh đi hỏi Thế Dương, thế nào cũng moi được chút tin tức.

“Tới rồi.”

Mạn Ninh nhẹ nhàng mở cửa xe, tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài. Ở thành phố này lâu như vậy nhưng lần đầu tiên cô đến một nơi giống thế ngoại đào viên thế này.

“Anh đưa tôi đến trang trại này làm gì?”

“Chỗ này là của bạn tôi. Cậu ta đang kinh doanh một nhà hàng ở trong thành phố. Trang trại này nuôi cả trăm con bò Úc, còn trồng thêm một số loại rau sạch phục vụ riêng cho nhà hàng.” Hạo Dương vừa nói vừa sải bước đi về phía trước.

“Vậy hôm nay anh tới đây là…”

“Xin một ít thịt bò về ăn.” Anh nhìn cô cười ranh mãnh.

Mạn Ninh xì một tiếng xem thường. Anh ta tiền đầy túi, đâu giống loại người đi ăn chực, lừa ai được chứ.

“Vậy là anh tới đây làm việc riêng đúng không? Tôi không cần theo anh, tức là tôi được tự do. Cảm ơn anh, giám đốc An.”

Mạn Ninh tự biên tự diễn, chưa kịp xem phản ứng của Hạo Dương thì đã tung tẩy chạy đi. Hạo Dương nhìn theo cô mà cười rộ lên, cô gái của anh cũng thật lém lỉnh. Thôi đi, không tính toán với cô. Dù sao hôm nay đưa cô đến đây cũng là vì muốn cô thả lỏng một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN