Nhân sinh kỳ diệu - Chương 31 – Người nhìn cảnh, cảnh in trong lòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 31 – Người nhìn cảnh, cảnh in trong lòng


“Hạo Dương, tới chơi hả.” Ông chủ của trang trại – Tống Kì Dực nghe báo Hạo Dương đã tới liền ra đón bạn tốt.

“Tới xin ít thịt bò.” Hạo Dương bắt tay Kì Dực, vui vẻ cười nói.

“Được, tranh thủ tôi còn là chủ của chỗ này lấy nhiều một chút.” Kì Dực hài hước nháy mắt.

Hạo Dương cười cười, sóng bước bên cạnh Kì Dực tán gẫu. Người bạn này anh quen chưa đầy 2 năm, tuy không dám nói là chí thân chí cốt nhưng cũng là bạn tốt khó kiếm. Bình thường khi rảnh rỗi anh hay chạy tới chỗ này, thưởng thức chút không khí trong lành. Nhân tiện cùng Kì Dực nói chuyện, có khi còn cùng cậu ta cho bò ăn, hái rau sạch… cũng là một cách xả stress. Lâu dần yêu thích chỗ này lúc nào không hay.

“Cô gái ngoài kia đi cùng cậu à.” Kì Dực trông thấy Mạn Ninh ở bên ngoài liền hất cằm hỏi.

“Ừ, cô ấy có vẻ rất thích chỗ này.” Ánh mắt Hạo Dương khẽ tỏa ra tia sáng dịu dàng.

“An Hạo Dương, cậu được lắm. Thế mà lại lừa được cô bạn gái xinh đẹp như vậy.” Kì Dực hưng phấn kẹp lấy cổ Hạo Dương, lớn giọng trêu ghẹo.

“Đừng nói lung tung, để cô ấy nghe được không tốt đâu.”

Tên này đường đường là một người đàn ông to con, lực lưỡng vậy mà cứ chơi trò ôm ấp này làm gì chứ. Hại anh không kịp trở tay, toàn bị anh ta tập kích bất ngờ.

“À, ra là cách mạng chưa thành công. Cần tôi giúp không?”

“Cảm ơn. Không cần.”

Hạo Dương đẩy mạnh Kì Dực ra, chui vào ghế bố ngồi một cách thoải mái. Kì Dực hiểu tính tình Hạo Dương nên cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm túc ngồi ở phía đối diện.

“Nói đi. Hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì.” Kì Dực vắt chéo chân, giọng điệu cũng thu lại mấy phần bỡn cợt.

Hạo Dương khẽ đưa mắt nhìn bạn của mình, khóe môi kéo lên thành một nụ cười nhạt. Không hổ danh là người đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường, ánh mắt rất tinh tường. Không cần anh nói ra miệng đã biết anh có chuyện nhờ vả.

“Lần trước cậu nói muốn bán lại trang trại này mà. Bán cho tôi đi.”

Kì Dực có chút ngạc nhiên nhìn Hạo Dương. Lúc anh đề cập đến chuyện này, tên này chẳng để tâm chút nào. Thế mà quay ngoắt một cái đã muốn mua lại.

“Vì cô gái đó à?”

“Ừ.”

Hạo Dương thẳng thắn thừa nhận làm Kì Dực ngạc nhiên nhưng lại bật cười ngay tức khắc. Nhìn vẻ mặt ngây dại vì tình của cậu ta, Kì Dực đột nhiên cảm thấy đồng cảm. Ngày trước khi anh yêu đương cũng là có bộ dáng thế này. Ai da, dù sao cũng bán, người nhà vẫn hơn người ngoài.

“Nhưng cậu còn nhớ điều kiện của tôi chứ. Phải giữ nguyên hiện trạng của nơi này, nếu cậu khai phá xây dựng ba cái vớ vẩn thì có tiền tỉ tôi cũng không bán.”

“Việc này thì cậu không cần lo. Môi trường trong thành phố quá mức ô nhiễm, nơi này vừa hay không khí tốt, thích hợp để nghỉ dưỡng. Cô ấy… có lẽ sẽ thích.”

Sức khỏe Mạn Ninh không tốt nên anh mới nảy ra ý định mua lại nơi này. Lâu lâu đưa cô tới chơi cũng tốt. Về lâu về dài, anh sẽ nghĩ cách để cô làm chủ nơi này. Có một chút tài sản trong tay, cuộc sống của cô cũng sẽ thoải mái hơn. Vậy thì dù cô có về bên cạnh anh hay không anh cũng yên tâm.

“Cô gái đó đúng là may mắn. Được rồi, tôi bán cho cậu. Giảm 10% giá ban đầu. Xem như lễ vật tôi tặng cho hai người thay lời chúc phúc.” Kì Dực sảng khoái quyết định.

Hạo Dương mỉm cười gật đầu. 10% kia không phải con số nhỏ nhưng đối với anh cũng chẳng là bao. Ngược lại tiền tài dễ kiếm chỉ có thành ý của bạn tốt khó tìm nên anh vui vẻ nhận lấy.

“Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc. Cậu thích chỗ này như vậy, việc kinh doanh cũng rất tốt sao lại nỡ bán đi thế.” Hạo Dương nhấp một ngụm nước rồi ngước mắt hỏi.

“Cũng vì chiều ý vợ tôi thôi. Cô ấy thích nhất là đi chơi khắp nơi nhưng từ khi kết hôn, chúng tôi chưa đi được chỗ nào cả. Cậu biết đấy, công việc của tôi bận rộn như vậy làm sao thoát thân ra được. Vợ tôi hiểu lí lẽ không than phiền gì nhưng tôi biết cô ấy không vui. Cho nên tôi quyết định ngưng kinh doanh một thời gian để đưa cô ấy đi du ngoạn.” Kì Dực cười cười giải thích.

“Vậy cũng đâu nhất thiết phải bán. Nhờ ai đó giúp cậu quản lí là được.”

“Chuyến đi này của chúng tôi cũng không biết bao giờ mới trở lại nên nhất quyết bán đi thì hơn. Vừa có tiền đi chơi, vừa đỡ phải lo lắng.”

Kì Dực nói vậy thôi chứ trong lòng anh vô cùng luyến tiếc chỗ này. Có điều so với vợ yêu ở nhà, có 10 cái trang trại cũng không thể sánh bằng. Hơn nữa từ lúc Hạo Dương mở miệng muốn mua nơi này thì anh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cậu ta cũng xem như người có tình, chắc sẽ không bạc đãi mấy con bò với mớ rau cỏ của anh đâu.

Hạo Dương cười nhẹ rồi đưa mắt ra bên ngoài nhìn người con gái đang vui vẻ cho bò ăn. Thật ra anh rất đồng tình với quyết định của Kì Dực. Tiền muốn kiếm lúc nào cũng được, nhưng nụ cười của người bên cạnh nếu lơ là một chút sẽ biến mất ngay. Nếu là anh, có lẽ anh cũng sẽ bất chấp tất cả để thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy. Cuộc đời này không phải ai cũng có thể gặp được một người khiến bản thân yêu đến không còn lí lẽ, anh may mắn gặp được thì phải trân trọng.

“Bao giờ làm xong hợp động chuyển nhượng tôi sẽ báo với cậu. Giờ thì ra ngoài với cô gái của cậu đi.” Kì Dực đá vào chân Hạo Dương một cái. Anh thật sự chịu hết nổi rồi, nói chuyện với anh mà tâm hồn cứ để đâu đâu thì đi đi cho rồi.

Mà Hạo Dương cũng rất không khách sáo, cứ thế đứng lên đi thẳng ra ngoài làm Kì Dực tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ngẫm lại bản thân cũng không thể kiềm chế mỗi khi thấy vợ mình, anh liền rộng lượng mà bỏ qua cho cậu ta.

“Này An Hạo Dương, chỗ này vui thật đó. Lần sau nếu anh còn đến nữa, cho tôi đi cùng nhé.” Mạn Ninh vừa trông thấy Hạo Dương từ đằng xa đã ba chân bốn cẳng chạy lại.

Trên tay cô vẫn còn cầm một bó cỏ, cả khuôn mặt khả ái đổ đầy mồ hôi. Hạo Dương nhìn mà xót xa, không kìm được liền rút khăn tay trong túi áo giúp cô lau mồ hôi. Động tác của anh nhẹ nhàng như thế, giống như đang nâng niu một bảo vật khiến Mạn Ninh thất thần trong mấy giây.

Cô sao lại không có tiền đồ thế này. Thế mà lại đứng yên đó mặc cho anh làm gì thì làm. Đáng ghét hơn là trái tim của cô đập rất nhanh, có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc len lỏi trong lòng. Đến lúc đầu óc tỉnh táo lại, Mạn Ninh mới giật mình lùi ra phía sau. Nhớ lại khoảnh khắc thân mật của hai người khi nãy, cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố rồi chui xuống đó.

Đột nhiên bầu không khí trở nên gượng gạo khiến Hạo Dương hơi tự trách. Anh sao lại nông nổi như thế, nếu dọa cô sợ thì sao. Luống cuống mất một lúc, Hạo Dương bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhét chiếc khăn tay cho Mạn Ninh rồi hắng giọng nói.

“Bẩn rồi. Cô đi giặt sạch sẽ rồi trả lại cho tôi.”

Nói xong anh bỏ đi luôn chẳng thèm để ý đến Mạn Ninh đang tròn mắt ngạc nhiên. Tên đàn ông này bị mắc bệnh sạch sẽ à. Dính mấy giọt mồ hôi của cô mà kêu bẩn, bẩn cái đầu anh ta đấy. Định bụng vứt cái khăn “bẩn” này đi cho đỡ chướng mắt nhưng suy nghĩ một lúc Mạn Ninh lại không đành lòng đối xử thô bạo với vật phẩm vô tội này. Cuối cùng cô nhét đại vào trong túi áo. Có giặt hay không thì về nhà rồi tính. Giờ cô còn muốn đi chơi tiếp. Cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ lỡ.

Hạo Dương gần như bỏ chạy khỏi Mạn Ninh, ai biết lại chạy đến chỗ trồng hoa. Lần trước tới đây trước mặt anh là một mảnh đất trống trơn, không ngờ hiện tại đã dát một màu vàng tươi sáng thế này. Nếu anh không lầm thì đây là hoa cải dầu. Nghe nói vợ của Kì Dực quê ở huyện La Bình – Vân Nam. Chỗ đó nhiều nhất, đẹp nhất chính là các thung lũng hoa cải dầu đúng không. Cho nên Kì Dực cho trồng hoa cải dầu ở đây chắc là vì vợ yêu rồi.

Sau này anh cũng phải nghiên cứu trồng một vườn hoa trang đỏ ngay bên cạnh mới được. Cô gái của anh chắc sẽ rất vui.

“Cảnh đẹp thế này có muốn lưu lại không. Tôi giúp cậu lấy giá vẽ.” Kì Dực không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Hạo Dương.

“Cũng được. Xem như quà tôi tặng cho vợ chồng cậu.” Hạo Dương sảng khoái đồng ý.

Sau khi tỉnh lại vào bốn năm trước, anh đã đoạn tuyệt với hội họa. Mất Hestia, mất Edgar thì có vẽ tiếp cũng có ý nghĩa gì nữa đâu. Nhưng giờ anh gặp lại cô, đột nhiên muốn cầm lại cọ vẽ để lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất khi anh có cô.

Kì Dực bị cái gật đầu của Hạo Dương dọa đến kinh hãi. Quen biết tên này đã hai năm, anh biết Hạo Dương biết vẽ còn vẽ rất đẹp. Nhiều lần anh ngỏ ý muốn cậu ta vẽ cho một bức. Nhưng ngoài từ chối cũng chỉ là từ chối. Lúc nãy nói như vậy cũng chỉ là thuận miệng thốt ra thôi. Ai biết cậu ta lên cơn điên gì lại đồng ý, còn nói vẽ xong sẽ tặng cho vợ chồng anh. Oh my god…

“Cậu còn không đi lấy giá vẽ tôi sẽ đổi ý đấy.” Hạo Dương hờ hững mở miệng.

“Đi… đi chứ.” Kì Dực hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy đi lấy giá vẽ.

Lúc giá vẽ được mang đến, Hạo Dương liền đuổi Kì Dực đi. Lúc anh vẽ không thích bị ai nhòm ngó. Cho dù có cũng chỉ có Mạn Ninh là có thể. Nếu có cô ngồi bên cạnh, anh tin rằng tác phẩm của mình sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Cười nhẹ một cái, anh cầm lấy cọ vẽ, bắt đầu những nét đầu tiên. Ánh mắt anh không rời khung cảnh phía trước, từng chút một thu chúng vào bức tranh. Lâu rồi không vẽ, còn tưởng sẽ gặp chút khó khăn. Không ngờ nên vẽ thế nào anh đều vẽ tốt. Vậy mới biết có những thứ đã ăn sâu vào tiềm thức thì dù có bị bỏ xuống, đến khi nhấc lên lại cũng vô cùng thuần thục.

Mạn Ninh nghe quản lí ở đây nói có một vườn hoa cải dầu rất đẹp đang độ nở hoa nên mới tò mò chạy đến xem. Không ngờ chưa kịp ngắm hoa thì ánh mắt đã bị thu hút bởi cảnh vật khác. Cô chưa từng thấy An Hạo Dương mộc mạc và gần gũi như thế này bao giờ. Anh ta đã cởi bỏ áo vest tùy tiện ném bên cạnh, hai ống tay áo xắn đến khuỷu tay, vạt áo sơ mi cũng bỏ ra ngoài. Bản thân lại ngồi trên một chiếc ghế đẩu đã cũ, trước mặt là giá vẽ cùng đủ loại màu nước. Anh ta vậy mà đang vẽ tranh.

Mạn Ninh đứng ở phía sau nên không biết khi vẽ thì anh ta có biểu cảm thế nào nhưng cô lại cảm nhận được sự vui vẻ nhàn nhạt. Nhưng ai có thể nói cho cô biết, vì sao nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cô lại hoang mang thế chứ. Những thứ trước mặt giống như cô đã gặp rồi, bởi vì… chúng quen thuộc lắm.

“Không phải nói cậu không được nhìn lén sao. Tôi vẽ xong rồi sẽ đưa cho cậu, mau đi chỗ khác đi.” Cảm giác có người đang nhìn mình nhưng Hạo Dương lại cho rằng là Kì Dực nên đầu cũng không thèm quay lại đã mở miệng đuổi.

Hạo Dương tự nhiên lên tiếng khiến Mạn Ninh giật mình. Những kí ức vụn vặt vừa mới xuất hiện trong đầu bùng một cái liền biến mất không sót lại chút nào. Chỉ riêng có giọng nói của anh… cô đột nhiên phát hiện giọng nói của An Hạo Dương hình như rất giống với giọng nói của một người. Thật sự rất giống với giọng nói đã kéo cô ra khỏi bóng tối.

“Mạn Ninh…” Mãi cũng không thấy phía sau có động tĩnh nên Hạo Dương quay đầu lại xem thử.

Không ngờ người đang xem anh vẽ tranh là Mạn Ninh chứ không phải Kì Dực. Chẳng hiểu sao khi bắt gặp gương mặt nhuốm vẻ hoang mang của cô, anh lại thấy có lỗi. Đưa cô đến đây là muốn cô thư giãn, hi vọng sẽ giúp ích cho bệnh tình của cô. Nhưng dường như anh làm việc gì cũng đều vô ý khơi gợi lại kí ức của cô. Thật không biết là tốt hay xấu.

“Cô không sao chứ. Có phải không khỏe không?”

“Không… không sao.” Cô chỉ là đang cố nhớ lại giọng nói mơ hồ kia, An Hạo Dương lại áp sát vào cô làm gì, hại cô giật mình.

Mới đứng đây chưa đầy mấy phút đã bị anh ta dọa cho giật mình đến hai lần. Quả nhiên không có gì tốt lành.

“Nếu thấy khó chịu thì phải nói ngay với tôi. Cố Mạn Ninh, cô có nghe không?” Hạo Dương sốt ruột nắm chặt lấy cánh tay cô.

Miệng nói không sao nhưng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cơ thể lảo đảo không vững. Cô gái này sao lại khiến anh lo lắng mãi như thế chứ.

“Đã nói là không sao rồi mà.” Mạn Ninh ngượng ngập đẩy Hạo Dương ra một bên.

Anh đứng gần cô như vậy làm cô rất không thoải mái. Cái cảm giác kì lạ đó như muốn nuốt chửng cô. Chẳng phải là chán ghét cũng không giống thích thú. Cô không biết nên hình dung thế nào nữa.

“Anh biết vẽ sao?” Muốn xua đi cảm giác kì lạ trong lòng nên Mạn Ninh nhanh chóng đổi chủ đề.

Hạo Dương tuy vẫn cảm thấy bất an nhưng anh cũng đành thuận theo cô. Bây giờ hai người đang ở cạnh nhau, nếu cô thật sự không khỏe, anh có thể can thiệp ngay.

“Biết một chút.” Anh đè xuống hơi thở có chút rối loạn, lại tiếp tục ngồi trước giá vẽ.

“Tôi xem anh vẽ được không?”

“Được.” Hạo Dương không do dự đồng ý ngay.

Mạn Ninh đưa mắt nhìn Hạo Dương hồi lâu, trong lòng hơi ngạc nhiên. Lúc nãy anh ta không phải rất không khách sáo đuổi ông chủ nơi này đi à. Sao lại dễ dàng đồng ý cho cô ở lại xem thế nhỉ.

“Không nghĩ tới anh lại có tài hoa như vậy.”

Vườn hoa cải dầu rực rỡ được mang vào bức tranh hết sức sống động. Cô còn có thể cảm nhận được sự tươi mát của thiên nhiên khi nhìn vào tranh. Đúng là không thể không khen.

“Tài vặt thôi.” Anh khẽ cười.

Ngày trước anh không nhìn thấy đi theo Edgar học vẽ tranh, nói thẳng thì chỉ đổ một đống màu vẽ lên tờ giấy trắng thôi. Hoàn toàn không nhìn ra nội dung của bức tranh. Sau này khi ở bên cạnh Hestia, chính cô đã làm đôi mắt của anh. Tranh anh vẽ bắt đầu có bố cục rõ ràng, màu sắc hài hòa. Cho nên chỉ cần có cô, dù là cuộc sống của anh hay tranh của anh, tất cả đều sống động, vui tươi hơn.

“Người nhìn cảnh, cảnh in trong lòng. Đem vào tranh không phải chỉ là nét vẽ mà còn là tiếng lòng của người vẽ. Một bức tranh… là buồn là vui, là đau khổ hay vui sướng đều sẽ hiện rõ mồn một.”

Hạo Dương cả người cứng đờ, nơi đáy mắt đã hơi ươn ướt. Mấy câu mà Mạn Ninh vừa thốt ra là những lời anh từng nói với cô. Lúc đó cô hỏi anh vì sao lại thích vẽ tranh, anh đã nói như thế. Vì anh không thể nhìn thấy thế giới ngoài kia nên muốn thông qua hội họa vẽ ra thế giới của mình. Đó cũng là lí do anh chỉ vẽ phong cảnh, cũng chỉ thích vẽ phong cảnh.

“Cô… cô nói gì vậy?” Giọng anh trầm khàn ngắt quãng, có vẻ như anh đang cố giấu đi sự xúc động trong lòng.

“Không biết. Tự nhiên nhớ ra câu nói này.” Mạn Ninh khẽ nhún vai, khóe môi kéo ra một nụ cười nhợt nhạt.

Hạo Dương ừ một tiếng rồi quay mặt đi. Anh sợ để cô thấy được mắt anh đã ngấn lệ. Giờ phút này trái tim anh như bị bóp nghẹn, đau vô cùng. Gần 5 năm, cô ấy cứ sống trong sự mơ hồ của quá khứ như thế nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, cũng không có ý định từ bỏ. Cô vẫn nỗ lực để tìm lại kí ức xa xôi, dù cho điều đó làm cô đau khổ đến suýt mất mạng.

Rốt cuộc một kẻ mù lòa, mất hết ý chí sinh tồn như anh có gì để cô lại thương nhớ anh nhiều đến vậy chứ. Ấy vậy mà cô đã yêu anh, chờ anh và tìm anh suốt 5 năm trời. Nỗi đau bao năm qua của cô anh lấy gì bù đắp cho cô đây.

“Này, chỗ này thêm một chút màu đỏ có phải sẽ đẹp hơn không?” Mạn Ninh đẩy nhẹ vai Hạo Dương rồi chỉ vào góc phải phía trên của bức tranh.

Hạo Dương phần nào đã lấy lại bình tĩnh, anh nhẹ giọng hỏi “Muốn vẽ đường chân trời à?”

Mạn Ninh nhìn anh tán thưởng, cô chỉ nói vậy mà anh đã đoán ra cô muốn vẽ cái gì. Chắc là khả năng đặc biệt của những người hay vẽ tranh nhỉ.

“Có vẽ được không?” Cô nheo mắt hỏi.

“Được.” Hạo Dương ngay lập tức cầm cọ vẽ, chấm vào chút màu đỏ rồi thành thục tạo một vết ráng chiều mê hồn.

Chẳng có gì gọi là kĩ thuật cao siêu cũng không tốn nhiều thời gian nhưng đường chân trời trong tranh của Hạo Dương vẫn đẹp nao lòng người. Ít nhất với Mạn Ninh là vậy. Vườn hoa cải dầu mang màu của nắng lặng lẽ khoe sắc trong cái ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà. Cảnh vật tuy đẹp đẽ nhưng lại thoáng qua chút tịch liêu.

“Tranh của anh có thể đem bán được rồi.” Hoàn thành rồi, rất đẹp.

“Tranh của tôi đừng nói là bán ngay cả cho người khác nhìn cũng không có.”

“Vậy bức này…”

“Lần này là ngoại lệ. Người ta bán cho tôi một ân tình, tôi cũng nên bỏ ra chút thành ý.”

Mạn Ninh à một tiếng rồi cũng không hỏi gì. Thật ra cô rất thích bức tranh này, có thể đem về làm của riêng thì tốt quá. Nhưng không được rồi. Cũng may cô không mở lời nếu không bị anh ta từ chối thì mất mặt lắm.

“Tôi đi giao tranh. Cô ra xe chờ tôi, 10 phút nữa chúng ta trở về.” Hạo Dương vừa thu dọn vừa dặn dò.

Mạn Ninh cũng không phản đối, cô đi chào hỏi mọi người rồi trực tiếp ra xe. Phải đi về làm cô có hơi luyến tiếc, cũng may cô đã nhớ địa chỉ. Lần sau nếu An Hạo Dương không cho cô đi cùng thì cô cũng có thể tự đi được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN