Nhân sinh kỳ diệu
Chương 32 – Tôi làm beefsteak cho anh
“Oa, là thịt bò cao cấp đó.” Hai mắt Mạn Ninh sáng rực, còn nuốt nước miếng cái ực.
Hạo Dương khẽ cười, chậm rãi khởi động xe. Đi một đoạn, anh nghe thấy cô hỏi.
“Của anh đâu. Không phải anh nói đến để xin thịt bò à.”
“Đều ở trong đó.” Anh chỉ vào cái hộp trên tay cô “Tên họ Tống đó nuôi cả trăm con bò nhưng lại rất keo kiệt, cho có chút xíu. Lần khác tôi tới lấy là được. Cô đem về ăn đi.”
Mạn Ninh nhìn vào hộp thịt bò, thầm nghĩ chỗ này cũng phải mấy kg, đâu có ít. Nếu như cũng có phần của anh ta thì nên chia đôi nhỉ. Cô làm sao lại không biết xấu hổ mà lấy hết chứ.
“Lát nữa ghé siêu thị đi, mua thêm cái hộp, tôi chia một nửa cho anh.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Hạo Dương như chẳng để tâm, dứt khoát từ chối.
“Vậy anh mang về hết đi, tôi không cần.”
Hạo Dương đưa mắt nhìn cô. Xem cái kiểu bướng bỉnh của cô, nếu anh không chịu chia ra thì cô dám không cần thật lắm đấy. Có khi tức giận lên lại ném đi thì thật lãng phí.
“Cho cô hết là vì tôi nhớ ra dì giúp việc trong nhà xin nghỉ mấy hôm. Tay nghề làm beefsteak của dì ấy tốt vô cùng nhưng giờ dì ấy nghỉ rồi, cũng chẳng có ai làm cho tôi ăn. Đem về làm gì. Vẫn là cô lấy hết đi.” Anh bình thản bịa ra cái cớ.
Anh vẫn nhớ cô thích ăn thịt bò nhất nên mới cố tình xin Kì Dực nhiều một chút để cô ăn dần. Thịt bò ở đây là loại thịt hảo hạng, muốn mua cũng ngốn không ít tiền. Anh sẽ không tranh giành với cô. Chưa kể không phải lần nào anh cũng có cơ hội chăm sóc cho cô thế này.
Mạn Ninh cắn cắn môi, nghiêng đầu suy nghĩ gì đó khá lâu. Hạo Dương cho rằng cô đã ngầm đồng ý nên lại chuyên tâm lái xe. Qua một lúc lâu, cô quay sang nhìn anh.
“Anh thích ăn beefsteak à. Vừa hay tôi cũng biết làm, anh có muốn thử tay nghề của tôi không.”
Cô đã nghĩ kĩ rồi, An Hạo Dương tuy rằng hay thích chống đối cô nhưng mỗi lần cô gặp chuyện đều là anh ta đứng ra giúp cô. Mà cô hình như chưa bao giờ cảm ơn anh ta cho tử tế. Hôm nay anh ta lại còn cho cô trốn việc đi chơi, lại nhường cô hết số thịt bò đắt tiền này. Hay là… đãi anh ta bữa cơm. Như thế trong lòng cô cũng thấy thoải mái hơn.
Hạo Dương như không tin nổi vào tai mình, anh gấp gáp đỗ xe ven đường rồi cẩn thận hỏi lại Mạn Ninh.
“Cô vừa nói là làm beefsteak cho tôi ăn.”
“Không thích thì thôi.” Mạn Ninh bị Hạo Dương hỏi với vẻ không tin tưởng, bực bội quay người đi.
“Ai nói không thích. Chỉ là hơi ngạc nhiên. Có phải tối nay cô làm cho tôi ăn luôn không?” Hạo Dương vui vẻ ra mặt.
“Dù sao cũng xong việc rồi, vậy tối nay tôi mời anh đến nhà tôi dùng bữa. Ngài giám đốc nể mặt chứ.” Mạn Ninh liếc mắt nhìn anh.
“Được, giờ tôi chở cô đến siêu thị mua thêm ít đồ. Cũng không thể chỉ ăn beefsteak đúng không.”
Vì lời mời bất ngờ của Mạn Ninh, Hạo Dương vui mừng khôn nguôi. Ý cười lan ra khắp mặt, trong lòng tự nhiên vô cùng mong chờ bữa cơm tối nay.
Hạo Dương đứng trong căn phòng nhỏ của Mạn Ninh tỉ mỉ quan sát. Diện tích không lớn nhưng rất thông thoáng, gọn gàng. Ở giữa phòng khách đặt một bộ bàn ghế cũ, trên bàn chỉ có một bình hoa trang đỏ. Ngay sát cửa ra vào đặt chiếc tủ gỗ lớn, hình như những thứ đồ lung tung đều để trong đó.
Đi thêm vài bước sẽ thấy phòng bếp, tuy hơi nhỏ nhưng đầy đủ đồ dùng. Có thể đoán được bình thường cô đều tự thân xuống bếp nấu ăn. Giống như lúc này, cô mặc tạp dề màu rượu chát, chuyên tâm nấu nướng.
Hạo Dương đứng tựa người vào tường lặng lẽ thu hết bóng dáng nhỏ bé vào mắt. Cô ở ngay trước mắt anh, khoảng cách gần như thế nhưng lại với tay không tới. Nhưng như hiện tại cũng tốt, chỉ cần cô sống vui vẻ, khỏe mạnh thì có thế nào anh cũng chấp nhận được. Dù là phải nuốt đắng cay vào trong, âm thầm dõi theo cô.
“Một chút nữa là xong rồi.” Quay lưng lấy rổ rau lại phát hiện Hạo Dương đang nhìn chằm chằm, Mạn Ninh cho rằng anh đói bụng nên vội trấn an.
“Không vội. Cứ từ từ làm.” Anh đã không giúp được gì, làm sao dám không biết xấu hổ mà thúc giục cô.
“Thật ra cũng xong xuôi rồi. Anh giúp tôi dọn bàn đi.” Bày ra đĩa là ok rồi.
“Được.” Hạo Dương vui vẻ nhận lệnh.
Chưa đầy 10 phút sau, cả hai người đã yên vị trên bàn ăn. Một bàn thức ăn, sắc hương vị đều không chê chỗ nào được. Thức ăn ngon, tâm trạng cũng phấn chấn lên nhỉ. Thế nên Hạo Dương ăn đến vui vẻ, dù đôi lúc cố làm ra vẻ lãnh đạm nhưng cũng chẳng giấu nổi nụ cười trên môi.
Mà Mạn Ninh bị biểu hiện của anh làm cho hài lòng. Phụ nữ mà, có chút hư vinh cũng đúng thôi. Vị thiếu gia này bình thường ăn uống kén chọn muốn chết vậy mà ăn thức ăn cô làm lại có vẻ rất thích thú. Đây không phải là đang khen tài nấu nướng của cô tốt sao. Ừm, xem ra khẩu vị của anh ta cũng không tồi, biết thưởng thức lắm.
“Sao hả? Hợp khẩu vị của anh chứ?” Mạn Ninh rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố hỏi, muốn ép ai đó phải nói ra miệng.
Hạo Dương ngước mặt nhìn cô, ý nhị mỉm cười. Có lẽ bản thân cô cũng không biết vẻ mặt của cô bây giờ có bao nhiêu cố chấp. Giống như anh không mở miệng nói vài lời tốt đẹp thì anh cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây.
“Rất ngon. Cô có thể mở nhà hàng được rồi.” Mà anh không bao giờ keo kiệt lời khen dành cho cô.
Mạn Ninh một mặt kiêu ngạo nhìn anh rồi mỉm cười thỏa mãn. Nghe Tiểu Túc nói trước khi đến nước Anh cô ngoài luộc trứng, xào rau thì chẳng biết làm gì cả. Sau khi cô trở lại, tài nấu nướng bỗng nhiên giỏi lên rất nhiều. Cô nghĩ có lẽ quãng thời gian bên Anh đã giúp cô thay đổi bản thân.
“Phải rồi, mấy ngày nữa tôi phải đi Nhật công tác. Thời gian tôi đi cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần đến công ty.”
Lúc chiều anh nhận được điện thoại của bà nội, bảo anh sắp xếp cùng bà đi Nhật một chuyến. Có lẽ bà nội đã quyết định đào tạo anh thành người kế nghiệp nên những đối tác quan trọng của công ty đều giới thiệu cho anh biết. Thật ra anh không có hứng thú với kinh doanh nhưng tuổi bà nội đã cao, phận làm cháu như anh không thể suốt ngày đứng sau lưng bà mà ăn bám được. Chưa kể nếu có tiền, có quyền lực thì anh sẽ làm được nhiều việc có ích. Chẳng hạn… cho Mạn Ninh cuộc sống tốt nhất.
“Đi công tác? Anh đi bao lâu?” Mạn Ninh ngạc nhiên hỏi. Cô là thư kí mà sao chẳng biết gì thế nhỉ.
“Chắc khoảng 1 tuần.” Anh nhìn cô cười cười.
“Xin lỗi… tôi… không thể đi cùng anh.” Mạn Ninh khẽ lẩm bẩm.
Những bộ phận khác nếu sếp đi công tác, thư kí chắc chắn phải cùng đi để hỗ trợ. Nhưng An Hạo Dương không yêu cầu cô điều đó, anh chắc là suy nghĩ cho bệnh tình của cô. Đột nhiên cô có cảm giác, có một thư kí không hề toàn năng như cô bên cạnh là một gánh nặng đối với Hạo Dương.
“Cô thì có lỗi gì. Không có quy định nào bắt buộc thư kí phải ở bên cạnh ông chủ 24/24 cả.”
“Vậy anh có cần sắp xếp một chút không. Tôi giúp anh.”
Hạo Dương thấy Mạn Ninh áy náy ra mặt, trong lòng không khỏi xót xa nhưng lại nhiễm chút ngọt ngào. Cô trước đây đều nhìn anh không vừa mắt nhưng dạo gần đây cô đối với anh tốt lắm. Sự thay đổi này đúng là cầu còn không được nhưng tiếc một nỗi, cô đối với ai cũng như vậy chứ chẳng riêng gì anh.
“Không cần đâu. Lần này tôi đi cùng với chủ tịch, những việc liên quan đều có người lo hết cả rồi. Tôi chỉ cần cầm theo vài bộ quần áo thôi.”
Mạn Ninh khẽ gật đầu xem như đã hiểu. Cô cũng không nói gì thêm nhưng trong lòng thầm tính toán. Ngày mai tới công ty phải gặp thư kí của chủ tịch một chút, để hỏi rõ lịch trình lần này. Cô không đi theo thôi nhưng nếu nắm rõ thì dù ở lại đây nếu như Hạo Dương cần, cô cũng có thể giúp một tay.
Nghĩ vậy Mạn Ninh cũng nhẹ nhõm hơn một chút, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm. Ai mà biết chỉ một cuộc gọi đến đã làm cả hai người chẳng còn tâm trạng nào ăn uống nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!