Nhân sinh kỳ diệu - Chương 6 – Bỏ lỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 6 – Bỏ lỡ


Một ngày làm việc của Hạo Dương và Mạn Ninh coi như là thuận lợi trôi qua. Hai người họ ngoài một vài lần phải chạm mặt vì công việc thì cũng không có gì khác. Mà sự lạnh lùng kiêu ngạo không coi ai ra gì của Hạo Dương bị Mạn Ninh khinh bỉ một cách triệt để, ấn tượng cũng dần xấu đi.

Đương nhiên Hạo Dương cũng chẳng lấy gì là thích thú với cô gái luôn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng đó. Nếu không phải cô ta có bệnh, anh cũng chẳng thèm để ý đến mà ra tay giúp đỡ.

“Mạn Ninh, tan ca được chưa?” Tiểu Túc lấp ló ngoài cửa, nhỏ giọng gọi.

“Xong ngay đây.” Tiểu Túc một mực muốn tẩm bổ cho cô nên một hai kéo cô đi ăn món ngon. Không muốn để cô ấy lo lắng nên Mạn Ninh đồng ý.

Khi đã thu dọn xong xuôi đột nhiên Mạn Ninh lại khựng lại, cô ngập ngừng nhìn vào phòng giám đốc. Theo lí, sếp chưa về thì thư kí như cô cũng đâu có được về trước. Bây giờ cô cứ đi thế này có ổn không nhỉ. Suy nghĩ một chút, cô liền tiến tới gõ cửa phòng làm việc của Hạo Dương.

“Chuyện gì?” Anh vẫn không rút ra được khỏi đống văn kiện trên bàn.

“Hết giờ làm việc rồi, tôi về được chưa?”

“Đi đi.” Hạo Dương cũng không buồn ngó đồng hồ, dứt khoát gật đầu.

Mạn Ninh còn ngầu hơn, không nói lời nào trực tiếp đóng cửa rồi quay đầu đi thẳng. Một lúc sau khi văn phòng làm việc đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Hạo Dương mới ngẩng đầu lên. Sắp 6h, mọi người đều tan ca cả rồi. Việc của anh xem như đã xong nhưng anh lại không muốn về nhà.

Lái xe đi lòng vòng trên con đường lớn, Hạo Dương thuận tay mở bản nhạc Cry in my shoulder. Mỗi một câu hát vang lên là một lần trái tim anh nhói lên vì đau. Ngày trước anh cũng đã từng hi vọng, mình sẽ giống như chàng trai trong bài hát có thể bảo vệ và che chở cho Hestia. Nhưng anh chưa một lần làm được thì đã mất cô ấy rồi.

Cũng trong lúc đó Mạn Ninh và Tiểu Túc lại đang ngồi bên dòng kênh nhỏ ăn sủi cảo và ngắm cảnh. Vốn dĩ muốn ăn món ngon nhưng thấy sủi cảo được bày bán trên lề đường quá hấp dẫn lại không kìm được. Tựu lại thì món ăn ngon nhất chính là món mình muốn ăn không phải sao.

“Ở chỗ này nhiều hoa trang đỏ thật đấy.” Tiểu Túc lên tiếng cảm thán khi được chìm đắm trong sắc đỏ của loài hoa xinh đẹp.

(Hoa trang đỏ còn có tên khác là mẫu đơn đỏ)

“Đẹp đúng không?” Mạn Ninh nhìn những đóa hoa trước mắt mà mỉm cười.

“Đúng rồi nhỉ. Cậu thích nhất là hoa này còn gì.” Tiểu Túc vừa ăn vừa nói, vì ăn vội quá mà suýt nữa cô bị bỏng.

“Con người đúng là kì lạ. Rõ ràng đã quên hết mọi thứ nhưng nếu đối diện với thứ mình đã từng thích thì lại rung động.” Nói chuyện hoa lại nhớ chuyện người, cô thật sự trúng độc của người đàn ông kia quá sâu rồi.

“Đã khắc vào tận đáy lòng thì làm sao quên được. Nhưng mà không nghĩ đến Cố Mạn Ninh tiểu thư lại có một tình yêu khắc cốt ghi tâm đến như thế. Mình ngạc nhiên lắm đấy.” Tiểu Túc khoác vai Mạn Ninh đung đưa.

“Sao lại ngạc nhiên?”

“Còn không phải do tính cách của cậu. Mình nhớ đã từng nói xương cốt của cậu là làm từ băng, lạnh lẽo kinh khủng. Ngay cả thích một người khác giới cậu còn chưa từng nghĩ đến huống chi là yêu đến kinh thiên động địa như vậy.”

“Vậy sao?” Thì ra tính cách lạnh nhạt của cô là trời sinh chứ không phải vì hoàn cảnh sống khắc nghiệt tạo thành.

“Nè… mình thật sự rất tò mò. Rốt cuộc người đàn ông đó làm thế nào mà lại khối băng như cậu tan chảy triệt để như thế.”

“Mình cũng tò mò.” Mạn Ninh nở nụ cười yếu ớt.

Tính tình cô tệ như vậy làm gì có người đàn ông nào chịu nổi. Thế mà anh trong tưởng tượng của cô lại rất ấm áp, rất bao dung. Có lẽ cô đã từng trải qua một khoảng thời gian rất hạnh phúc mới khiến cô lưu luyến không quên.

Đột nhiên có một cảm giác như điện giật chạy dọc theo sống lưng khiến Mạn Ninh lạnh người. Nhưng mà nó không hề ớn lạnh, là một cảm giác rất lạ.

“Sao vậy Mạn Ninh?” Tiểu Túc thấy Mạn Ninh ngơ ngác liền lay mạnh người cô.

“Không biết nữa…” Cô chỉ cảm thấy cô hình như đã bỏ lỡ thứ gì đó “Tiểu Túc, chờ mình một lát…”

Nói rồi, Mạn Ninh vội vàng chạy đi. Cảm giác đó rất mãnh liệt, giống như… giống như anh ấy đang ở đây. Nhưng cả biển người thế này lại không tìm thấy bóng dáng của người đó. Vậy cảm giác lúc mới nãy là gì? Cô lại tự tưởng tượng ra sao.

Mạn Ninh nhìn đóa hoa trang đỏ mà nước mắt hoen mi. Loài hoa này cô tìm ra dễ dàng như thế mà sao anh… cô tìm mãi cũng không ra. Mạn Ninh bất lực khụy xuống đường, nức nở nghẹn ngào. Nhưng cô không hề biết lúc cô đau khổ nhất bóng dáng quen thuộc kia lại ở ngay phía sau cô.

Hạo Dương lái xe đi mãi, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều hoa trang đỏ liền vô thức dừng lại. Hestia của anh thích nhất là loài hoa này. Trước đây anh cũng không biết loại hoa này trông như thế nào. Cuối cùng cũng nhìn thấy được, xem như nhìn hoa nhớ người. Nhưng mà nhìn mãi lại càng thấy buồn nên anh rời đi.
Đáng tiếc, cả anh và Mạn Ninh đều bỏ lỡ rồi.

“Cố tiểu thư…”

Thế Dương đang đi mua một ít đồ lại vô tình trông thấy Mạn Ninh ngây người ngồi bên đường. Trực giác mách bảo có chuyện xảy ra nên anh vội vã chạy đến.

“Anh…” An Thế Dương.

“Là tôi. Cô không sao chứ.” Thế Dương nhẹ nhàng đỡ Mạn Ninh dậy.

Trong khi Mạn Ninh vẫn nhìn anh không rời. An Thế Dương xuất hiện ở đây nên cô mới có cảm giác mãnh liệt như vậy phải không? Là anh ta…

“Tôi không sao.” Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Bên kia đường có tiệm trà, tôi đưa cô qua đó uống một li trà gừng, sẽ tốt cho tinh thần của cô.”

“Được.” Cô quả thật cần thứ gì đó giúp cô định thần.

Tiệm trà mà Thế Dương đưa Mạn Ninh tới khá bình dân, khung cảnh cũng rất ấm áp. Mạn Ninh vừa thấy đã thích rồi. Sau khi nhắn tin cho Tiểu Túc, cô liền an tâm thưởng thức trà.

“Có thoải mái hơn không?” Thế Dương dịu dàng hỏi.

“Tốt hơn rồi. Cảm ơn anh.” Mạn Ninh khẽ gật đầu.

“Cố tiểu thư…”

“Gọi tôi Mạn Ninh được rồi.” Cô cắt lời anh.

“À… được, Mạn Ninh… sức khỏe của cô vẫn chưa ổn định. Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.” Là bác sĩ, anh không hi vọng cô gặp phải chuyện gì không may.

“Thời gian gần đây tôi có chút nôn nóng muốn nhớ lại một vài chuyện nên mới hay xúc động như vậy. Cũng không có gì.”

“Liên quan đến việc phục hồi trí nhớ của cô, không gấp được đâu. Dù sao cô cũng có cảm giác với những chuyện trong quá khứ, đó là dấu hiệu tốt rồi.”

“Bác sĩ An, anh… anh từng có bạn gái chưa?” Mạn Ninh đột nhiên hỏi.

Thế Dương cũng có chút bất ngờ nhưng lại trả lời rất mau mắn.

“Có chứ. Lúc du học ở Anh tôi đã gặp mối tình đầu của mình, nhưng tôi và cô ấy đã chia tay khá lâu rồi.”

“Hai người quen biết ở Anh…” Có trùng hợp vậy không.

“Phải.” Thế Dương sảng khoái trả lời.

“Anh còn nhớ rõ cô ấy không?” Cô lo lắng hỏi.

“Không nhớ. Thời điểm đó tôi bận rộn học tập, không mấy để tâm đến cô ấy. Tôi chỉ nhớ đó là một cô gái tốt bụng.” Thế Dương tuy cảm thấy lạ nhưng cũng rất thành thật trả lời Mạn Ninh.

“Vậy sao?” Mạn Ninh đáp khẽ “Anh… vì sao lại đến chỗ này?”

“À, tôi mua chút đồ.” Vừa nói anh vừa giơ túi đồ lên.

Mạn Ninh khẽ ừ rồi cũng không nói gì thêm. Người này mang đến cảm giác rất mãnh liệt với cô nhưng sao vẫn thiếu cái gì đó. Có lẽ cô phải thật tỉnh táo để phân biệt giữa mộng và đời thực.

“Cũng tối rồi. Để tôi đưa cô về nhé.” Thế Dương bỗng đề nghị. Nhìn cô bất ổn thế này anh thật sự không yên tâm.

“Vậy làm phiền anh.”

Thế Dương lắc đầu rồi cười khẽ. Suốt quãng đường đưa Mạn Ninh trở về, anh luôn tìm những câu chuyện hóm hỉnh để nói cùng cô. Nhưng cô dường như không để tâm. Đôi mắt kia rõ ràng rất là đẹp mà lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn. Chưa kể vai cô luôn trùng xuống như đang phải chịu đựng điều gì đó rất mệt mỏi.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Mạn Ninh mỉm cười cảm ơn.

“Không cần khách sáo. Phải rồi, nếu muốn nhanh chóng nhớ lại chuyện trước đây thì cô phải tuân thủ một nguyên tắc. Thả lỏng, đừng gượng ép. Điều đó không tốt cho não của cô đâu.” Thế Dương tranh thủ dặn dò.
Mạn Ninh gượng cười, bác sĩ có khác… một chút bất thường của cô bị anh ta nhìn thấu rồi. Lịch sự nói thêm mấy câu, Mạn Ninh cũng trở vào nhà. Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã quay lại.

“Bác sĩ An, anh thích hoa trang đỏ chứ?”

“Hoa trang đỏ? Tôi còn không biết đó là hoa gì.” Hỏi anh mấy chuyện thời cuộc thì anh còn biết chứ mấy cái vụ hoa cỏ, anh chịu thua. Hạo Dương thì khác, tâm hồn thằng nhóc đó rất lãng mạn, rất có cảm xúc.

“Không có gì. Anh về cẩn thận. Tôi vào nhà trước.” Mạn Ninh bước đi rất nhanh.

Khi đã vào tới nhà, cô vẫn còn bần thần. Khoảng 20 phút sau, cô mới bừng tỉnh vội vàng chạy đến mở máy tính. Những gì cô muốn biết về An Thế Dương vẫn chưa đủ. Cô sẽ tự đi tìm hiểu.

“Đây rồi.” Mạn Ninh vui mừng khi tra ra được trang web của bệnh viện nơi Thế Dương làm việc.

An Thế Dương – 31 tuổi, là bác sĩ khoa não nổi tiếng. 23 tuổi, anh sang Anh học chuyên sâu tại trường đại học danh tiếng Lancashire (UCLan). Năm năm sau thì tốt nghiệp và trở về nước làm việc.

Đây đều là những thông tin cơ bản về An Thế Dương, tưởng chừng như không giúp ích gì nhưng lại để Mạn Ninh phát hiện ra một chuyện. Thời gian anh ta trở về nước không trùng với cô. Hơn nữa, anh ta học ở thành phố Preston, còn cô lại sống ở Bristol. Khả năng hai người quen nhau là vô cùng thấp. Vậy thì càng không có khả năng An Thế Dương là người cô tìm.

Mạn Ninh mệt mỏi ngả người ra ghế, tiếp tục chìm vào mớ bòng bong trong đầu. Nhưng càng nghĩ càng rối, không thể thông suốt được. Cho nên cô nghe lời Thế Dương, thả lỏng bản thân. Không ngờ lại thả lỏng đến mức ngủ quên. Ngày hôm sau còn đi làm trễ nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN