Nhân sinh kỳ diệu - Chương 5 – Giám đốc và thư ký
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 5 – Giám đốc và thư ký


Sáng nay vốn dĩ Mạn Ninh vẫn được nghỉ nhưng cô lại muốn đi làm, muốn nhanh chóng gặp lại Richard để tìm hiểu một số chuyện. Nhưng đêm qua vì mất ngủ mà lại đến muộn. Nhìn cánh cửa thang máy dần khép lại mà Mạn Ninh phiền não. Cô tuyệt đối không hi vọng phải lê cái thân thể kiệt quệ này mà đi thang bộ đâu.

“Còn lề mề cái gì. Mau đi vào.”

Trong lúc Mạn Ninh đang ôm bụng thở dốc thì nghe được ngữ khí lạnh lùng. Lúc ngước đầu nhìn mới biết Richard An – An Hạo Dương đang giữ thang máy cho cô.

“Cảm ơn.” Luôn muốn gặp anh nhưng lúc gặp được rồi lại khiến Mạn Ninh bối rối. Anh đúng là có gì đó rất giống với người trong mộng của cô nhưng mà… lạnh lùng như vậy thì không giống lắm.

“Không phải cô hôm nay xin nghỉ sao. Đến công ty làm gì?” Anh vẫn không nhìn cô, lạnh nhạt hỏi.

Mạn Ninh tính tình vốn lạnh nhạt nên cũng không quan tâm đến người khác lạnh nhạt hay nhiệt tình với mình. Nhưng thái độ của người đàn ông này khiến cô rất khó chịu, thậm chí là buồn bực một cách vô cớ.

“Đến công ty đương nhiên để làm việc rồi. Còn có thể làm gì khác.” Nói rồi cô ra khỏi thang máy, cũng không nhìn Hạo Dương lấy một lần.

Cô sẽ tìm hiểu về anh nhưng không có nghĩa cô sẽ quỵ lụy một cách yếu hèn như vậy. Tỏ thái độ với cô? Anh ta được sao.

Hạo Dương trố mắt nhìn dáng vẻ cao ngạo của Mạn Ninh, rất lâu sau cũng không hiểu được. Anh đã làm gì mà cô ta lại tức giận như vậy chứ. Một nhân viên tầm thường, bé xíu mà lại dám hành xử với cấp trên như thế này, anh có nên khen cô ta can đảm không đây.

“Giám đốc An, bộ phận nhân sự vừa hỏi anh có cần họ giúp anh tuyển thư kí mới cho anh không?” Chị Phương vừa trông thấy Hạo Dương liền vội vàng hỏi.

Mạn Ninh ngồi ở bàn làm việc của mình cũng cảm thấy kì lạ. Bội Nhu đâu có đi theo giám đốc Liêu, sao anh ta phải tuyển thư kí mới chứ.

“Không cần. Để cô ta làm đi.” Hạo Dương nhìn Mạn Ninh hất cằm.

“Dạ… Mạn Ninh sao?” Chị Phương ngơ ngác không hiểu.

“Mạn Ninh? Nếu đó là tên của cô ta thì đúng rồi đấy.” Hạo Dương lạnh lùng đi thẳng.

Cô thư kí tên Bội Nhu gì đó mới ngày đầu tiên làm việc với anh đã giở trò rồi. Ánh mắt cô ta nhìn anh cứ như sư tử nhìn mồi vậy. Loại phụ nữ lẳng lơ, chỉ nghĩ đến việc leo lên giường cấp trên như cô ta, anh không một cước đá văng mới là lạ đấy.

Ngược lại cái cô gái kia tuy rằng sức khỏe không tốt nhưng thái độ làm việc khá được. Quan trọng nhất là cô ta không hề có thái độ gì bất thường đối với anh. Ít ra, còn hợp tác được.

Trong khi đó ở bên ngoài chị Phương vẫn chưa hết bất ngờ. Lại gần Mạn Ninh, chị dè dặt hỏi.

“Mạn Ninh, giám đốc An chỉ định em làm thư kí của anh ta sao? Chị có nghe lầm không vậy?”

“Em không biết.” Mạn Ninh lắc lắc đầu.

Ai biết anh ta ăn trúng cái gì tự nhiên lại đổi công việc cho cô chứ. Có điều như thế này cũng tốt lắm. Làm thư kí của anh ta sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ta. Qúa khứ của cô có hi vọng rồi.

“Cố Mạn Ninh, vào gặp tôi một lát.” Hạo Dương dùng điện thoại nội bộ gọi cô.

Chưa mất 3 phút, Mạn Ninh đã thẳng tắp đứng trước mặt Hạo Dương. Hai người lạnh nhạt nhìn nhau, không khí khá căng thẳng.

“Cô sẽ trở thành thư kí mới của tôi. Có ý kiến gì không?” Cuối cùng vẫn là Hạo Dương lên tiếng trước.

“Nếu là chỉ thị của cấp trên tôi không có ý kiến.”

“Tốt. Sau này nếu tôi không đến công ty, cô cũng không cần đến. Nhiệm vụ của cô chính là phục tùng mệnh lệnh của tôi, những việc khác, cô không cần quan tâm. Hiểu rồi chứ.”

“Hiểu.”

“Ra ngoài làm việc đi.” Hạo Dương khẽ gật đầu.

Mạn Ninh cũng không nói gì thêm, quay lưng đi thẳng. Mới vừa mở cửa thì đám người chị Phương đã suýt ngã lăn ra đất.

Mạn Ninh khẽ cau mày “Mọi người làm gì vậy?”

“Mạn Ninh… giám đốc An nói cái gì với em vậy?” Chị Phương kéo cô ra một góc, bắt đầu tám chuyện.

“Dặn dò công việc của em thôi.”

“Chị nói này, em phải cẩn thận đó. An Hạo Dương này không dễ đối phó đâu.”

“Sao chị lại nói vậy?” Đã có người bằng lòng tiết lộ thông tin cho cô thì cô ngại gì không nghe một chút.

“Thì hôm qua đó, sau khi anh ta đưa em đến bệnh viện, khi trở về liền nổi trận lôi đình với Bội Nhu, đuổi việc cô ấy rồi. Còn lớn tiếng cảnh cáo các nhân viên phải làm việc cho đàng hoàng, nếu không anh ta gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Tuyệt đối không nể tình.” Dáng vẻ chị Phương lộ rõ sự sợ hãi.

“Anh ta cũng hống hách thật. Có khi nào là do phía trên cử xuống không?”

“Cái này thì chị biết.” Chị Phương đắc ý “Anh ta không phải nhân vật tầm thường đâu. Là cháu trai thứ hai của bà chủ tịch đó. Tương lai sẽ là người kế thừa công ty.”

Thì ra là cậu ấm thứ thiệt, không ngạc nhiên khi anh ta lại hách dịch như vậy. Nhưng mà anh ta giàu có như vậy thì khả năng từng đến Anh quốc sẽ lớn hơn đúng không?

“Chị Phương, anh ta chắc từng đến nước Anh rồi nhỉ.” Cô dò hỏi.

“Chị không rõ. An Hạo Dương này rất thần bí, thông tin về anh ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngược lại cháu trai lớn của bà chủ tịch – An Thế Dương thì chị biết rất nhiều.”

“An Thế Dương…” Là bác sĩ An mà cô cũng có cảm giác đó ư.

Không ngờ cả hai người đàn ông mà cô nghi ngờ lại là anh em họ hàng. Qủa thật dáng vẻ của họ cũng có đến 6 phần tương tự. Nhưng mà tính cách dường như không giống. Nếu vậy khả năng là An Thế Dương lớn hơn rất nhiều. Bởi vì anh ta mang tới cảm giác ấm áp mà cô vẫn khắc sâu trong tim.

“An Thế Dương đó có phải bác sĩ An ở bệnh viện F không?”

“Phải, là anh ta. Cậu chủ lớn An Thế Dương so với vị giám đốc đang ngồi trong kia thì dễ chịu hơn nhiều. Tính tình ôn hòa, phóng khoáng, lại là người học rộng. Nghe nói anh ta từng du học ở Anh mấy năm. Lấy được bằng bác sĩ không nói, còn lấy luôn bằng MBA kinh tế. Có điều anh ấy lại chọn theo nghề y chứ không kế nghiệp gia đình. Nếu không cũng đâu đến lượt anh ta.” Chị Phương hai mắt lấp lánh, không ngừng mơ mộng về bác sĩ An.

Trong khi chị Phương vẫn đang chìm đắm trong ảo mộng thì Mạn Ninh lại bận phân tích vấn đề. Bác sĩ An đối với cô có cảm giác quen thuộc là thật, anh ta từng đi Anh du học cũng là thật. Chưa kể tính tình anh ấy ôn hòa, ấm áp giống hệt cảm giác trong mơ của cô. Đã trúng hết mấy phần rồi, xem ra người cần cô tìm hiểu là bác sĩ An mới đúng chứ không phải kẻ đáng ghét kia.

“Chị Phương, cảm ơn chị.” Mạn Ninh mỉm cười cảm kích rồi quay trở về bàn làm việc.

Chiều mai cô có hẹn đến bệnh viện làm một số kiểm tra chuyên khoa, chắc chắn sẽ gặp được An Thế Dương. Lần này phải bình tĩnh hỏi chuyện mới được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN