Nhân Tộc Đại Đế - Vạn Giới, Vạn Tộc, Nhân Tộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Nhân Tộc Đại Đế


Vạn Giới, Vạn Tộc, Nhân Tộc



Vạn Giới

Một mảnh tinh không chất chứa cả vạn giới diện, nơi mà Vạn tộc chưởng khống, kẻ mạnh là chân lý, kẻ yếu là thấp hèn.

Một nơi có vô số chủng tộc quái lạ có thiên phú trời cho, được trời cao ưu ái ban cho kĩ năng đặc thù của riêng mỗi một chủng tộc.

Ở đây mỗi một chủng tộc mạnh lớn đều sở hữu giới diện giàu có, tài nguyên phong phú, điều kiện tu luyện có thể nói là bậc nhất.

Thế nhưng, có được phải có mất, không có gì là vĩnh hằng, vị diện luôn có bài danh của nó, ở đây bọn họ luôn phải đối mặt với các cuộc chiến tranh bài danh vị diện tàn khốc.

Bởi vậy vô số năm qua thứ tự vị diện luôn luôn thay đổi, không có gì là chắc chắn cả. Chiến tranh giữa các vị diện diễn ra liên miên, từ bậc thấp nhất đến bậc cao nhất, họ luôn luôn chiến đấu không hề biết chán nản, trong bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất: mạnh hơn.

Thế nhưng có một tộc lại ngoại lệ không hề tham gia chiến tranh vị diện, cam tâm tình nguyện xếp ở cuối cùng, nghe các tộc lớn mạnh khác sai bảo, đó là Nhân tộc.

Tại sao lại như vậy? Bởi vì bọn họ yếu kém, không được trời cao ban cho thiên phú đặc thù, thể chất thì thấp kém, đại năng tu vi cao vẫn có thế nhưng con số cực kỳ ít ỏi, căn bản không thể tạo nên sóng gió gì cho các chủng tộc khác.

Trong lịch sử, Nhân tộc được xem là khởi nguyên của Vạn tộc, thế nhưng chẳng ai có thể giải thích được điều đó, chỉ biết lịch sử ghi lại như thế, tất cả là một mê đề không thể giải đáp.

Mà đúng hơn là không tộc nào rảnh rỗi để tìm hiểu mê đề về một chủng tộc yếu ớt như vây, không cần biết là tại sao, chỉ cần Nhân tộc yên phận nghe bọn họ sai khiến là được rồi.

Tuy tất cả các tộc luôn luôn tranh đấu với nhau không hề có một điểm chung nào cả, thế nhưng bọn họ lại tuân theo một thường thức duy nhất của mảnh tinh không Vạn giới này, đó là tu Linh.

Tại sao lại phải tu linh? mà tu linh là gì?

Có thể nói tu linh là một thường thức tu luyện phổ biến trong vạn tộc, người tu linh chính là khai mở linh căn, tu tập linh thức, rèn luyện linh hồn, hấp thu thiên địa linh khí, câu thông cùng Thiên Địa, lĩnh ngộ những gì tinh túy nhất mà thiên địa ban cho.

Tu linh rộng lớn vô số con đường, cảnh giới tu linh được chia thành năm đại cảnh giới, đó là: Khai Linh, Nhập Đạo, Tạo Giới, Hợp Đạo, Vĩnh Hằng. Mà mỗi một đại cảnh giới lại được chia thành các tiểu cảnh giới khác nhau theo thứ tự như sau: Khai Linh cảnh chia thành năm tiểu cảnh giới Luyện Thể, Trúc Cơ, Kết Đan, Hóa Anh, Phân Thần. Nhập Đạo cảnh được chia thành bốn tiểu cảnh giới là Ngũ Hành, Âm Dương, Nhập Đạo, Hóa Đạo. Tạo Giới cảnh được chia thành ba tiểu cảnh giới Thiên Địa, Nhật Nguyệt, Thiên Hà. Hợp Đạo cảnh được chia thành hai tiểu cảnh giới là Sinh Tử và Hợp Đạo. Còn Vĩnh Hằng cảnh, đây là cảnh giới chỉ nằm trong truyền thuyết, Vạn giới vô số năm qua chưa từng xuất hiện. Tương truyền rằng Đại năng Vĩnh Hằng cảnh là người đã siêu thoát khỏi Thiên Địa, cùng Thiên Địa đồng sinh, vạn cổ trường tồn, muôn đời bất diệt, chưởng quản Vạn Giới, sinh tử một người chỉ nằm trong một ý niệm của Đại năng Vĩnh Hằng.

Nói tóm lại, tu linh là để mạnh hơn, Vạn giới này hết thảy đều dùng sức mạnh để nói lên đạo lý. Muốn tồn tại tất phải tu linh.

Bởi vậy vô số năm qua Vạn giới không biết bao nhiêu người ngã xuống trong dòng chảy thời gian tàn khốc, nhưng chung quy tất cả điều bọn họ làm chỉ là muốn tồn tại mà thôi.

————

Ở một nơi xa xôi nào đó trong tinh không Vạn giới, một vì tinh tú lóe sáng lên rồi nhanh chóng dập tắt, ngay sau đó thiên địa trong tất cả giới diện đều rung chuyển kịnh liệt, trời cao kia rung lên cửu hồi thiên động. Những người tu vi cao thâm trong Vạn tộc hai mắt ngưng trọng, tất cả bọn họ chưa bao giờ đồng thời làm chung điều gì nhưng hôm nay đều ngước mắt lên thiên không nhìn về một nơi sâu sa nào đó. Hai bàn tay của bọn họ siết chặt, từng đạo thần niệm nhiệm vụ được bọn họ truyền đi. Không ai biết là xảy ra chuyện gì nhưng lũ thuộc hạ nghe được giọng điệu nghiêm túc và nghiêm trọng kia thì đại khái đoán được chắc sắp có chuyện lớn sảy ra nhưng không biết là chuyện gì và khi nào mà thôi.

————

Nhân giới

Vũ Quốc, Yến Triều, Phủ đệ Hàn Vương, trong một tiểu viện vàng rực óng ánh

-“Oa, Oa, Oa” một tiếng khóc vang lên inh ỏi trong tiểu viện, nhìn vào trong có thể thấy được một người đàn bà thân mặc xiêm y màu vàng nhạt, tay đang bế một đứa con nít đang khóc, vẻ mặt kháu khỉnh được bao bọc bởi tấm vải vàng. bên cạnh đó có một người đàn ông trung niên thân vận trường sam màu vàng đang đứng, cả hai người nhìn về đứa nhỏ mà không dấu được vẻ tươi cười trên mặt. Hai người này chính là Thân Vương của Hoàng thượng đương triều, đồng thời là phụ mẫu thân sinh của đứa nhỏ. Người cha tên Hàn Văn, người mẹ tên Thư Thủy. Sống với nhau được hơn 10 năm rồi bây giờ họ mới có được đứa con trai nên tâm trạng cực kì vui sướng.

Một lúc lâu sau, đứa nhỏ dần dần ngủ say trong lồng ngực người mẹ. Khi chắc chắn con mình đã ngủ, người mẹ lúc này mới lên tiếng hướng về phía Hàn Văn mà nói:

-“Cuối cùng cũng có được đứa con, suốt 10 năm nay thiếp mong chờ ngày này lâu lắm rồi, chàng tính đặt tên con là gì?”

Hàn Văn ánh mắt hiền diệu nhìn về đứa con và người vợ của mình, sau đó lên tiếng trả lời Thư Thủy:

-“Trên cánh tay đứa nhỏ có vết bớt nhìn giống như một ngọn lửa rực cháy, vậy thì gọi là Hàn Viêm đi”

-“Tên thật hay” Thư Thủy tươi cười nói

—————————————-

Truyenyy: Phá Diệt Thiên Tôn

—————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN