Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 12
Thời gian như nước chảy mây trôi, một đi không trở lại.
Đỗ Yến vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để tiến hành kế hoạch giáo dục tâm sinh lý.
Điều này khiến cậu hơi sốt ruột, dù sao thiết lập của cậu là một người cung Xử Nữ làm việc luôn dựa theo quy tắc.
Tính cách này quả thực đã ảnh hưởng đến Đỗ Yến, hễ ngày nào chưa hoàn thành kế hoạch giáo dục đúng đắn với Hạ Cẩn thì Đỗ Yến sẽ không yên tâm ngày đó.
Điều duy nhất có thể an ủi cậu một chút chính là trong hai năm vừa qua, mối quan hệ giữa Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng vẫn nằm trên quỹ đạo bình thường, không có quá nhiều rắc rối.
Đỗ Yến cảm thấy đây ắt hẳn là công lao của mình. Nếu không thể giải quyết từ tư tưởng về phương diện tâm sinh lý, Đỗ Yến bèn chủ động quán triệt thiết lập tính cách của một phụ huynh nghiêm khắc, cưỡng ép yêu cầu Hạ Cẩn phải về nhà trước mười giờ tối mỗi ngày.
Hạ Cẩn oán than đầy đất, nhưng cũng nghe lời một cách bất ngờ.
Đỗ Yến nhìn thiếu niên đang đứng trên bục.
Đây là thông lệ của trường Nam Kinh, học sinh đến lớp 12 đều được tổ chức lễ thành nhân, xem như để bọn chúng nói lời tạm biệt với tuổi thanh xuân và thời cấp III của mình.
Hai năm trôi qua, Hạ Cẩn mười tám tuổi trưởng thành hơn rất nhiều. Vốn thấp hơn Đỗ Yến mấy phân, hiện tại không chỉ đuổi kịp mà hắn còn cao hơn Đỗ Yến gần nửa cái đầu.
Nhìn thiếu niên hăng hái trước mắt, trong lòng Đỗ Yến bỗng dâng lên cảm giác thành tựu.
Phải biết rằng vào lễ khai giảng năm lớp 10, Hạ Cẩn vẫn còn là tấm gương xấu được thầy hiệu trưởng dùng làm ví dụ trong bài diễn văn. Bây giờ hắn lại trở thành đại diện của lớp 12, đứng trên bục phát biểu.
Điểm số của Hạ Cẩn chưa phải tốt nhất, chỉ lọt top 20 nhưng hắn đã biến mình từ một giáo bá trở thành học sinh với thành tích tốt, có tính răn dạy mạnh mẽ, như cố sự của một thiếu niên phản nghịch.
Hết sức thích hợp để làm đại diện khối 12 phát biểu tại lễ thành nhân.
Ngoại trừ yếu tố đó, Đỗ Yến cảm thấy vẻ ngoài cũng là một trong những tiêu chí quan trọng để nhà trường chọn Hạ Cẩn.
Lễ thành nhân của trường Nam Kinh tổ chức rất hoành tráng, một tấm thảm đỏ rất dài được trải ở hội trường. Các thiếu nam thiếu nữ mười tám tuổi cởi xuống đồng phục học sinh, mặc vào chính trang đại biểu cho sự trưởng thành đi thảm đỏ là nghi thức long trọng nhất trong buổi lễ ngày hôm nay.
Có thể thấy phần nào sự náo động mà Hạ Cẩn gây ra tại đây. Một Hạ Cẩn mặc vest đen đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Đỗ Yến đứng đó, nghe cô bé học lớp 11 phát ra tiếng hét chói tai khi Hạ Cẩn xuất hiện.
Cho dù bên cạnh chàng trai kia còn có một thiếu nữ mặc váy trắng.
Mấy cô gái khác không hề e ngại sự tồn tại của Phương Tưởng Tưởng, trái lại bắt đầu nhiệt liệt bàn luận về chuyện giữa hai người. Đỗ Yến nghe câu được câu không ví dụ như Hạ Cẩn thay đổi bản thân vì Phương Tưởng Tưởng chẳng hạn, vô cùng cảm động.
Tuy tên nhóc Hạ Cẩn chưa từng thừa nhận Phương Tưởng Tưởng là bạn gái mình, chỉ nói bọn họ là bạn bè bình thường. Nhưng hai năm trước sau khi Đỗ Yến vấp phải trở ngại nhiều lần trong kế hoạch giáo dục tâm sinh lý tuổi dậy thì đã suy đoán, trên phương diện tình cảm, Hạ Cẩn là kiểu người nói một đằng làm một nẻo.
Chối bỏ mối quan hệ với Phương Tưởng Tưởng không có nghĩa là hắn không thích Phương Tưởng Tưởng. Trái lại, điều này biểu thị Hạ Cẩn vô cùng coi trọng Phương Tưởng Tưởng.
Dựa theo nội dung mấu chốt trong bộ phim, thời điểm Hạ Cẩn chính thức bày tỏ sẽ rơi vào hôm kết thúc kì thi đại học. Trước lúc đó, cho dù lời đồn đại giữa hắn và Phương Tưởng Tưởng đã lưu truyền đến mức không thể đính chính được nữa thì các giáo viên cũng ngầm coi hai người họ là một đôi.
Hạ Cẩn vẫn chưa lên tiếng thừa nhận chắc là do muốn kiên trì chờ đợi.
Đỗ Yến chưa từng nghĩ sẽ tham dự lễ trưởng thành, cậu luôn cảm thấy quan hệ của mình và Hạ Cẩn bây giờ có hơi thân thiết quá mức, sống hoàn thuận như những cặp cậu – cháu bình thường khác.
Đây không phải ý định ban đầu của cậu.
Sao lại biến thành thế này nhỉ? Đỗ Yến ngồi tại chỗ, chợt nghĩ đến một ngày nào đó hai năm trước.
Kỳ nghỉ đông năm lớp 10 của Hạ Cẩn rất lạnh, Đỗ Yến sẽ không ở công ty tăng ca mà mang việc về nhà làm.
Lúc đó khoảng mười hai giờ đêm, điện thoại Đỗ Yến bỗng vang lên, là Hạ Cẩn.
Đỗ Yến cảm thấy rất kỳ lạ. Mình đang ở trong nhà, đứa nhỏ này gọi điện thoại làm gì? Cậu vừa nghe máy liền bị hàng loạt câu chất vấn của Hạ Cẩn đổ ập xuống đầu.
“Đã mười hai giờ rồi mà cậu vẫn còn ở công ty tăng ca? Không sợ mệt quá té xỉu sao?”
“Tôi ở nhà.” Đỗ Yến lời ít ý nhiều đáp.
“Hả? Cậu ở nhà á, rõ ràng cháu ở phòng khách từ tám giờ…” Hạ Cẩn đột nhiên im lặng “Cậu lừa ai đấy! Cháu vừa về thấy dưới nhà tối om.”
Đỗ Yến vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra. Hiện tại là thời điểm cuối năm, Đỗ Yến thường tăng ca mỗi ngày, ít nhất phải sau mười giờ tối mới về đến nhà.
Phỏng chừng Hạ Cẩn cho rằng hôm nay cũng thế, đồng thời có chuyện quan trọng muốn nói với cậu nên mới chặn người tại phòng khách.
“Tôi về sớm, đang ở thư phòng.”
“Cháu tới tìm cậu.” Nói xong Hạ Cẩn bèn cúp điện thoại.
Không quá vài phút, tiếng gõ cửa vang lên, Đỗ Yến bảo hắn tiến vào.
Hạ Cẩn đẩy cửa ra, cằm hơi hếch lên, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu, giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo.
“Cậu biết hôm nay cháu làm gì không?”
Ngay cả một chút hứng thú Đỗ Yến cũng chẳng có, trực tiếp trả lời: “Tới trường học lấy thành tích thi học kỳ.”
“…” Hạ Cẩn bị đả kích. Song chợt nghĩ Đỗ Yến để ý đến chuyện của mình thì lại thấy vui vẻ như cũ.
Hắn đặt một phong thư trước mặt cậu, hất cằm: “Xem đi.”
Đỗ Yến mở ra nhìn điểm số in trên giấy, trong lòng khá kinh ngạc.
“Thế nào?” Hạ Cẩn là người nóng tính, hắn không nhìn ra ý tứ gì từ vẻ mặt của Đỗ Yến cho nên đành chủ động hỏi.
“Tốt lắm.” Đối với sự tiến bộ của Hạ Cẩn, Đỗ Yến không tiếc khích lệ, “Tốt hơn dự đoán.”
“Đương nhiên! Cháu bảo rồi chỉ là học thôi mà, dễ như bỡn” Hạ Cẩn vênh váo.
Đỗ Yến vẫn quán triệt thiết lập vị phụ huynh nghiêm khắc, không hề dịu dàng. Cậu thận trọng gật đầu, đáp: “Ừ, hi vọng cháu có thể tiếp tục duy trì.”
Bị tạt một chậu nước lạnh nhưng Hạ Cẩn cũng không để ý. Hai tay hắn chống lên mặt bàn, nói: “Thân là người giám hộ, chẳng nhẽ cậu không thưởng cho sự tiến bộ của cháu à?”
“Được, cháu có thể chọn một thứ mà cháu thích.”
“Bộ nhìn cháu giống kiểu người không có tiền mua đồ sao? Cậu đừng có dùng cái giọng điệu máy móc đó để đuổi khéo cháu.”
Hạ Cẩn không hề láo. Khoảng thời gian vừa qua hắn đã bỏ ra rất nhiều tinh lực, thậm chí hạ thấp mặt mũi nhờ Phương Tưởng Tưởng lén lút dạy kèm cho mình, ngắn ngủi một học kỳ đã ghi tên mình vào top 100.
Tuy hắn không cho Đỗ Yến biết nhưng cậu nhỏ đừng hòng dùng vật chất để phủi sạch công sức của hắn.
Đỗ Yến ray trán: “Cháu muốn thế nào?”
Hạ Cẩn giơ ngón tay, nói ra kế hoạch mà mình đã tính toán từ lâu: “Một yêu cầu.”
“Yêu cầu?”
“Ừm, đương nhiên sẽ rất hợp lý, không vi phạm nguyên tắc của cậu.”
Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, cảm thấy đối phương chỉ là học sinh trung học, quá lắm cũng muốn mua điểm hoặc đi đâu chơi thôi, chẳng ảnh hưởng gì nên mới đồng ý.
Từ hôm đó trở đi, điều này đã trở thành thông lệ.
Mỗi lần thành tích Hạ Cẩn tăng, hắn đều tìm Đỗ Yến đòi một yêu cầu.
Lần tham gia lễ thành nhân này là Hạ Cẩn dùng một yêu cầu để đổi. Bằng không đối với cậu mà nói, cảnh tượng vừa nhàm chán vừa ồn ào kia quả thực là một sự khiêu chiến vô nghĩa.
Thiết lập tính cách lúc mới vào giấc mộng càng ngày càng tác động mạnh đến Đỗ Yến. Nếu không nhờ năng lực mơ hồ hóa của huyết thống thì Đỗ Yến nghĩ, sang giấc mộng sau cậu sẽ phải vào khoa tâm thần khám mất.
Vất vả chịu đựng đến khi kết thúc bài phát biểu, tiếp theo chính là do mấy đứa nhỏ làm chủ, phụ huynh nên xuống khỏi sân khấu.
Đỗ Yến về nhà mới nhớ ra tình tiết mấu chốt sắp tới.
Bây giờ là đầu tháng sáu, một tuần sau chính là kỳ thi đại học.
Khi kỳ thi kết thúc sẽ bắt đầu phần cao trào của bộ phim, cũng là bước ngoặt đầu tiên.
Hạ Cẩn tỏ tình với Phương Tưởng Tưởng.
Trong nội dung gốc, mặc dù Phương Tưởng Tưởng đã động lòng nhưng lúc ấy Hạ Cẩn chưa cố gắng học tập, thậm chí ảnh hưởng đến Phương Tưởng Tưởng.
Phương Tưởng Tưởng phát huy thất thường lúc làm bài thi tốt nghiệp, không thể theo gót anh trai bạch nguyệt quang đỗ đại học Bắc Kinh như kế hoạch ban đầu đã định.
Phương Tưởng Tưởng rất shock, càng cảm thấy mình và Hạ Cẩn không phải cùng một loại người. Cô bèn kể cho hắn chuyện về anh trai bạch nguyệt quang, đồng thời từ chối lời tỏ tình của đối phương.
Nguồn gốc của cơn ác mộng thứ nhất chính là đây.
Ngẫm lại cũng chẳng bất ngờ mấy. Người mình theo đuổi ba năm bỗng nói rằng trong lòng cô luôn tồn tại ánh trai bạch nguyệt quang thì bất kì người đàn ông nào cũng sẽ chịu đả kích đến mức xuất hiện bóng ma tâm lý.
Chẳng ai có thể chịu được mùi vị bị “cắm sừng”.
Đây cũng là lý do mà ba năm vừa qua, Đỗ Yến lại quan tâm đến thành tích của Hạ Cẩn như vậy, đồng thời nguyện ý trả một cái giá rất lớn.
Theo tiến triển hiện tại, Hạ Cẩn đã trở thành nam sinh vô cùng ưu tú, những yếu tố khiến Phương Tưởng Tưởng phải băn khoăn cũng chẳng còn tồn tại nữa.
Phương Tưởng Tưởng nhất định sẽ chấp nhận Hạ Cẩn.
Do đó lại dẫn đến vấn đề.
Thiếu niên trẻ tuổi vừa mới thi đại học xong nay có thể thoải mái thả lỏng. Nếu cô gái mà hắn thầm mến đồng ý hẹn hò, bị tình yêu ngọt ngào mê hoặc thì vụng trộm ăn trái cấm gì đó quả thực là nước chảy thành sông.
Hạ Cẩn đã mười tám tuổi, cũng là người lớn cả rồi. Dưới góc độ pháp luật, người giám hộ như Đỗ Yến không thể ép buộc hắn nữa.
Mạng người vô cùng quan trọng. Vì phòng ngừa những chuyện sắp phát sinh, hôm nay nhất định Đỗ Yến phải hoàn thành kế hoạch giáo dục tâm sinh lý.
Nghĩ tới đó, cậu bèn gọi điện thoại cho đối phương: “Hạ Cẩn, sau khi về nhà hãy qua thư phòng, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cháu.”
Đỗ Yến cúp máy, bắt đầu tra tư liệu dạy học, nghĩ sẵn những gì phải nói trong đầu. Thậm chí cậu đang cân nhắc đến việc khóa trái cửa thư phòng, miễn cho hắn bỏ chạy vì thẹn quá hóa giận.
Hử, đây là gì? Trên màn hình máy tính xuất hiện hàng chữ.
“Lúc đứa trẻ xấu hổ, từ chối giao lưu bằng ngôn ngữ thì hãy trực tiếp làm mẫu.”
Mắt Đỗ Yến sáng bừng, cảm thấy phương thức này đúng là vô cùng thích hợp với kiểu con trai khó tính như Hạ Cẩn.
Vì vậy, sau khi Hạ Cẩn tiến vào thư phòng bèn bắt gặp Đỗ Yến đang ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Trên mặt bàn bày một nải chuối tiêu.
=================
E: Chương sau phải rate 16+ mất =))))
Xin thắp một ngọn nến cho sự nghiệp giáo dục của thầy Đỗ.
Và xin thắp thêm một ngọn nến khác để bày tỏ sự thông cảm sâu sắc với bạn học Hạ ╮(╯∀╰)╭
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!