Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang


Chương 13


Hạ Cẩn không nghĩ quá sâu xa, chỉ muốn khiêu khích Đỗ Yến một chút. Trong hai năm qua, hắn đều coi việc nhìn biểu cảm trên mặt cậu thay đổi làm thú vui.

Tuy số lần thành công rất ít nhưng hắn vẫn cứ làm chẳng biết mệt.

“Là ai từng nói không được đem đồ ăn vào nơi làm việc nhỉ?” Hạ Cẩn nhếch miệng cười mỉa.

Cậu của hắn là một người đàn ông cung Xử Nữ điển hình, vừa OCD vừa mắc bệnh sạch sẽ. Mặc dù lúc Hạ Cẩn sống tại nhà họ Chu cũng không quá lôi thôi nhưng vẫn khá bừa bãi.

Mấy thói quen nho nhỏ đó triệt để biến mất khi bắt hắn đầu ở chung với Đỗ Yến.

Quy định mà Đỗ Yến đặt ra bao gồm: không được để đồ ăn trong thư phòng và phòng ngủ, mỗi ngày phải về nhà trước mười giờ tối vân vân và mây mây.

Hạ Cẩn từ chối tuân thủ đống quy với chẳng định kia.

Nếu không phải mỗi lần Hạ Cẩn làm trái ý, tuy Đỗ Yến chưa biểu hiện ra mặt nhưng bầu không khí xung quanh sẽ trở nên có chút căng thẳng thì Hạ Cẩn cũng chẳng buồn quan tâm.

Đỗ Yến giải thích: “Đây là đạo cụ, không phải đồ ăn.”

Hạ Cẩn hoàn toàn không hiểu: “Đạo cụ?”

“Ngồi đi.”

Đỗ Yến để Hạ Cẩn ngồi trước bàn, sau đó dựa vào những thứ mình chuẩn bị từ trước, tiến hành kế hoạch giáo dục tâm sinh lý.

“Mặc dù sinh nhật 18 tuổi đã qua nhưng vì cháu phải tập trung học tập nên tôi vẫn chưa dành thời gian nói chuyện với cháu.”

Hạ Cẩn đầy mặt hỏi chấm: “Có cái gì để nói sao?”

“Theo lý thuyết, bây giờ cháu đã lớn rồi, chức trách người giám hộ của tôi sẽ kết thúc. Do đó cháu cần phải biết cách chịu trách nhiệm với cuộc đời mình.”

“Khoan, cậu có ý gì? Không muốn quản cháu nữa à?”

Đỗ Yến cảm thấy suy nghĩ của mình và Hạ Cẩn vĩnh viễn không nằm cùng một tần số. Song cậu biết đứa nhỏ này rất hay gắt gỏng, nếu xoa dịu chậm thì kế hoạch phổ cập kiến thức còn lâu mới thành.

“Tôi không có ý đó. Chỉ là khi trưởng thành, có vài thứ cháu cần phải biết.”

“Thứ gì?” Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến không định phân rõ giới hạn với hắn mới yên tâm.

Đỗ Yến trả lời bằng cách cầm một cái hộp nhỏ lên, đưa cho Hạ Cẩn.

Hạ Cẩn không nghĩ nhiều, hắn nhận lấy, nhìn dòng chữ tiếng anh in bên trên: DE×××.

Dù sao hắn cũng chưa xài bao giờ nên nghĩ mãi vẫn chưa hiểu: “Đây là gì?”

“Dụng cụ tránh thai.”

“!” Biểu cảm trên mặt Hạ Cẩn lập tức trở nên vặn vẹo, hắn vô thức muốn vứt cái hộp kia lên bàn.

Trong hai năm qua, Đỗ Yến đã rất có kinh nghiệm đấu trí đấu dũng với Hạ Cẩn. Cậu biết mình không thể để hắn mở miệng trước nếu không kế hoạch của cậu sẽ thất bại.

“Đừng ném.” Đỗ Yến nghiêm túc nói, dáng vẻ đầy tri thức: “Đây là đạo cụ dạy học.”

Hạ Cẩn run rẩy nhưng vẫn cầm cái hộp, vẻ mặt càng kỳ quái hơn, vừa thẹn thùng vừa tức giận, thoạt nhìn có mấy phần khủng bố: “Cậu là phụ huynh mà lại đưa cho cháu thứ này? “

Đỗ Yến đáp: “Chẳng sao. Thân là trưởng bối, tôi có nghĩa vụ phải định hướng nhận thức đúng đắn cho cháu.”

Hạ Cẩn cạn lời, hắn không thể thản nhiên nói chuyện với người nhà về vấn đề này như Đỗ Yến.

Giờ hắn chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống: “Cháu không có bạn gái, chưa cần dùng đến.”

“Tôi cảm thấy bất kể chuyện gì cũng phải có kế hoạch. Lẽ nào đợi đến lúc xảy ra cháu mới mở điện thoại di động tìm hướng dẫn sử dụng à?”

Hạ Cẩn tưởng tượng một chút, không muốn thừa nhận mình sắp bị Đỗ Yến thuyết phục.

Đỗ Yến thấy Hạ Cẩn đã bình tĩnh lại, trong lòng chợt thả lỏng, xem ra cái hướng dẫn kia vẫn rất hữu dụng.

Đôi lúc hành động dễ đi vào lòng người hơn là lời nói.

Đỗ Yến tiến vào vấn đề chính: “Cháu còn trẻ, lần đầu tiên thân mật với bạn gái kích động là chuyện rất bình thường.”

“…”

Hạ Cẩn nhìn người trước mặt, rất nể Đỗ Yến có thể dùng giọng điệu giải quyết công việc để nói về vấn đề ấy. Chẳng nhẽ người nọ sẽ mang theo khuôn mặt lạnh nhạt này lúc ở trên giường ư?

  Khoan đã! Mày đang nghĩ đến cái gì thế hả Hạ Cẩn!

“Thế nhưng cháu phải biết rằng, làm tình mà không dùng biện pháp bảo vệ là hành động vô cùng nguy hiểm. Bất kể là trách nhiệm của bản thân hay đối với bạn gái, nếu cháu vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý để bước chân vào hôn nhân hay trở thành một người cha…”

Đỗ Yến dừng lại, thấy Hạ Cẩn có hơi mất tập trung, cậu bèn cao giọng: “Thì xin hãy sử dụng biện pháp phòng tránh.”

“À.” Hạ Cẩn hoàn hồn, trả lời qua loa: “Biết rồi biết rồi, cậu nói xong chưa?”

“Chưa, tôi sẽ làm mẫu cho cháu xem thử.”

“Làm mẫu?” Hạ Cẩn cảm thấy nhịp tim mà mình phải vất vả lắm mới bình ổn lại đã bắt đầu điên cuồng đập chỉ vì hai chữ ấy.

Đỗ Yến không nói nhiều, chủ động cầm quả chuối trên bàn, bắt đầu thực hành.

Trong cả quá trình đó, Hạ Cẩn đều đờ đẫn ngồi im tại chỗ.

Hắn ngây ngốc nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp của Đỗ Yến xé lớp vỏ, lấy cái bao cao su trong suốt ra.

Đỗ Yến rất bình tĩnh, hoàn toàn coi đây là tiết học ở trường, bắt đầu giảng giải: “Trước tiên hướng núm bao cao su ra ngoài, đừng mở quá sớm, trực tiếp đặt ở…”

Đỗ Yến không nhanh không chậm dựa theo quy trình tiêu chuẩn, dùng chuối tiêu làm đạo cụ thực hành.

“Nhớ phải mua kích cỡ phù hợp với cháu. Nếu như quá nhỏ sẽ bị rách, chất lỏng bên trong sẽ chảy ra ngoài, nếu như quá rộng thì trong quá trình va chạm kịch liệt sẽ bị tuột mất.”

Lỗ tai Hạ Cẩn tràn ngập âm thanh nhàn nhạt của Đỗ Yến, cái gì mà quá nhỏ quá lớn, còn cả ngón tay thon dài đang cầm bao cao su, bọc quả chuối từ trên xuống dưới.

Hạ Cẩn chợt cảm thấy ngón tay hoàn mỹ kia của Đỗ Yến không chạm vào quả chuối mà đang chạm vào trái tim hắn.

Biểu cảm trên mặt Đỗ Yến vẫn không hề gợn sóng, đôi mắt nhạt màu như được phủ một lớp băng mỏng, hết sức chuyên chú, chẳng khác mấy so với lúc làm việc.

Tương phản mãnh liệt như vậy khiến cảnh tượng trước mắt càng trở nên sắc tình, rõ ràng cậu chỉ đang giảng bài thôi mà.

“Gỡ xuống bằng cách tóm chặt phần gốc rồi tháo ra, để chất lỏng khỏi chảy ra ngoài thì cứ ném đi là được.” Xuất phát từ tính cách nghiêm túc, cẩn thận Đỗ Yến bèn bổ sung thêm: “Nhớ kỹ, đừng có quẳng vào bồn cầu, sẽ bị tắc.”

Phần gốc, chất lỏng, chảy ra…

Những từ này như quả bom, không ngừng dội vào lòng Hạ Cẩn, nổ to đến mức hồn hắn muốn bay lên trời, không biết tôi là ai đây là đâu.

Đỗ Yến nhận ra Hạ Cẩn có phần yên tĩnh quá mức, tầm mắt rời khỏi quả chuối, ngẩng đầu nhìn.

Khuôn mặt Hạ Cẩn đã đỏ đến mức sắp phun trào, chảy cả máu mũi.

Đỗ Yến thấy Hạ Cẩn hồn ở trên mây, bèn mở miệng nhắc nhở: “Hạ Cẩn, mũi cháu chảy máu kìa.”

Hạ Cẩn trả lời cậu bằng bóng lưng chạy trối chết, rầm một cái, tiếng cửa đóng vang lên.

Động tác lấy giấy ăn chợt khựng lại, Đỗ Yến bất đắc dĩ thu tay về.

Không hổ là thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết, mới chỉ tưởng tượng thôi mà có thể chảy cả máu mũi. Nhìn dáng vẻ chật vật rời đi của Hạ Cẩn, Đỗ Yến bỗng hơi lo lắng.

Kỳ thực cậu định để Hạ Cẩn luyện tập tại chỗ một lần, tránh cho sau này vì không thoát khỏi được nội dung bộ phim mà phát sinh kết cục sảy thai bi thảm kia lần nữa.

Đứa nhỏ Hạ Cẩn này quá dễ xấu hổ. Nếu bỏ qua thân phận người giám hộ của cậu thì cả hai đều là nam mà, sao lại thẹn thùng như vậy cơ chứ.

Biết thế khóa trái cửa thư phòng.

Đỗ Yến thầm đánh giá kế hoạch hôm nay tạm hợp tiêu chuẩn, bởi vì mức độ phối hợp của Hạ Cẩn không đủ nên chưa đạt hiệu quả tối đa.

Song thành tích học tập ba năm vừa qua đã chứng tỏ Hạ Cẩn có chỉ số thông minh rất cao, trí nhớ tốt. Vừa nãy Đỗ Yến làm mẫu cho hắn nhìn, trước khi tiến hành giao lưu thân thể cần phải làm đầy đủ các biện pháp phòng tránh.

Chỉ cần Hạ Cẩn không ngốc thì cũng phải biết cách sử dụng bao cao su như thế nào.

Bước gian nan nhất đã hoàn thành, tiếp theo dạy Hạ Cẩn ý thức được nếu không làm tốt biện pháp phòng tránh khiến con gái nhà người ta mang thai rồi sảy thai thì cơ thể của phái nữ sẽ bị thương tổn sâu sắc là được.

Đỗ Yến dựa vào lưng ghế, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy cuối cùng nhiệm vụ ở Nam Thành của mình đã kết thúc.

Cục diện bên phía Bắc Thành càng ngày càng trở nên nhạy cảm. Cậu cũng phải tạm rời khỏi cuộc sống của Hạ Cẩn một thời gian.

Đỗ Yến không chắc chắn về nội dung tiếp theo của bộ phim cho lắm.

Tuy Hạ Cẩn bằng lòng thay đổi vì Phương Tưởng Tưởng nhưng tổng thể vẫn là một thiếu niên kiêu ngạo khó bảo.

Hạ Cẩn thường dụ dỗ Phương Tưởng Tưởng thử những điều mới lạ, thậm chí dắt Phương Tưởng Tưởng đi đua xe khiến cô phân tâm, không thi đậu trường ở Bắc Thành.

Hiện tại Hạ Cẩn đã trở thành học sinh có thành tích ưu tú, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, không làm gì ảnh hưởng đến việc học tập của Phương Tưởng Tưởng.

Vì thế cô vẫn giữ vững phong độ, chắc là sẽ thi đậu đại học Bắc Kinh.

Với thành tích của Hạ Cẩn, muốn vào cùng trường với Phương Tưởng Tưởng thì hơi quá sức.

Không thể chống lại nội dung bộ phim, cuối cùng bọn họ vẫn phải nhập học ở Nam Thành. Nếu dựa theo suy đoán từ trước đến nay, đại học Nam Kinh sẽ vừa tầm hơn.

Đến tột cùng là Bắc Thành hay Nam Thành đây? Đỗ Yến vô cùng xoắn xuýt.

Cậu quyết định nán lại Nam Thành một thời gian, bảo đảm hai đứa nhỏ có thể vào cùng một trường đại học rồi mới đi.

Dù sao yêu xa cũng phải chịu quá nhiều thử thách, càng không cần phải nói tại đại học Bắc Kinh còn có tình địch của Hạ Cẩn, anh trai bạch nguyệt quang trong lòng Phương Tưởng Tưởng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN