Hứa Nhan Du yêu Tạ Hoằng Văn.
Cô muốn ở bên anh, cho nên cô có ý định bảo hệ thống tìm cách cho cô ở lại thế giới này.
Tuy nhiên, cô sợ rằng dù có xin hệ thống thì cũng chưa chắc đã tìm được cách để ở lại.
Cô lại không muốn hối tiếc, vậy nên cô quyết định cùng anh làm việc thân mật nhất trên đời này.
Cô chủ động ôm anh, chủ động hôn anh, từng hành động thân mật của cô dành cho anh đều xuất phát từ trái tim.
Thế nhưng, lúc này anh lại hiểu lầm.
Bởi vì anh chợt nhớ ra, mình là ân nhân cứu Tô Tấn Bằng.
Lúc đầu anh không để tâm đến chuyện ân tình nên không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ lại thì mới thấy.
Cái hôm Hứa Nhan Du và anh hôn nhau trong nhà nghỉ, cô còn đang lưỡng lự, dường như còn chưa hẳn là muốn ở bên anh.
Mà hôm đó, anh vẫn chưa cứu Tô Tấn Bằng.
Còn khi anh cứu Tô Tấn Bằng rồi, cô đã dần dần thay đổi.
Đầu tiên, cô nói rằng trên thế giới này, anh là người quan trọng nhất đối với cô.
Sau đó, cô lại nói rằng cô yêu anh rồi ngỏ lời làm người yêu của anh.
Bây giờ… cô lại muốn cùng anh làm chuyện đó.
Anh thật sự rất yêu cô, anh cũng say mê cô, say đắm nụ hôn ngọt ngào của cô.
Từng cái ôm, cái chạm của cô đều khiến anh muốn đắm chìm, muốn cùng cô hòa làm một.
Thế nhưng, chính bởi vì yêu cô nên anh phải dừng lại.
Anh dứt khoát né tránh nụ hôn của cô, còn giữ chặt hai tay cô, không cho cô tiếp tục chạm vào người anh.
Cô bị hành động của anh làm cho ngơ ngác, đang cảm thấy khó hiểu thì cô lại chợt thấy đôi mắt anh đỏ lên, trong ánh mắt là sự buồn bã và đau lòng.
Thế rồi, cô lại nghe thấy anh nghẹn ngào nói: “Mọi điều anh làm đều là tự nguyện.
Anh không cần em phải báo đáp.”
“Báo đáp?” Cô càng ngày càng cảm thấy mờ mịt, khó hiểu.
“Em báo đáp anh cái gì?”
Anh khẽ rũ mi, quay đầu sang một bên, không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Cô lại rút tay mình khỏi tay anh, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt anh, ép anh nhìn thẳng vào cô rồi hỏi: “Anh đang hiểu lầm gì đó đúng không? Anh bảo em báo đáp anh là có ý gì?”
Anh bị ép nhìn thẳng vào cô thì không có cách nào trốn tránh.
Đôi mắt đỏ hoe của anh lúc này trông có chút tội nghiệp, giống y như chú chó nhỏ đang buồn bã vì không được yêu thương vậy.
Hứa Nhan Du nhìn anh mà không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lúc này, anh lại nói với cô: “Lúc em nói em yêu anh, anh đã cảm thấy rất khó tin.
Nhưng vì quá hạnh phúc nên anh đã đắm chìm mà không suy nghĩ thật kỹ, cho nên bây giờ anh mới nhớ ra…”
Hứa Nhan Du nhíu mày: “Nhớ ra điều gì?”
“Nhớ ra bản thân đã cứu Tô Tấn Bằng.” Tạ Hoằng Văn cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng rồi nói: “Nhớ ra bản thân đã cứu anh trai của em.”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền nhanh chóng hiểu ra “báo đáp” mà Tạ Hoằng Văn nhắc đến là gì.
Hóa ra anh nghĩ cô vì biết ơn anh cứu anh trai cô, cho nên cô mới làm người yêu của anh, còn muốn… ngủ với anh.
Nhận ra điều này, Hứa Nhan Du vừa thấy giận vừa thấy thương Tạ Hoằng Văn.
Thế là cô liền mắng anh: “Đúng là ngốc hết chỗ nói!”
Tạ Hoằng Văn bị mắng thì đơ người, Hứa Nhan Du lại tiếp tục: “Thứ nhất, người anh cứu là anh trai em chứ không phải em, cho nên nếu có báo đáp thì cũng là anh ấy báo đáp chứ chẳng đến lượt em.”
“Thứ hai, nếu em thật sự muốn báo đáp anh thì cũng thiếu gì cách.
Tiền bạc và vật chất em đều không thiếu, em cần gì phải lấy thân ra báo đáp anh.
Anh nghĩ em có thể tùy tiện làm bạn gái của anh chỉ vì anh cứu anh trai em sao?”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn ngây ngẩn nhìn Hứa Nhan Du.
Trái tim anh lúc này không ngừng run rẩy, trong lòng lại vừa bồn chồn vừa mong đợi mà hỏi: “Vậy… Em thật sự yêu anh sao?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì giận đến bật cười.
“Em thể hiện rõ như vậy mà anh còn chưa rõ sao?”
Nói dứt lời, Hứa Nhan Du liền cúi đầu hôn Tạ Hoằng Văn.
Cái tên ngốc Tạ Hoằng Văn này không tự ti với ai mà chỉ tự ti với người mình yêu.
Anh luôn luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, chưa đủ xứng với Hứa Nhan Du.
Hơn nữa từ nhỏ lại không được yêu thương nên anh luôn thiếu cảm giác an toàn, luôn sợ rằng cô tốt như vậy thì sẽ không yêu một người như anh.
Cô cũng biết điều đó, vì vậy cô muốn cho anh cảm giác an toàn.
Cô muốn hôm nay mình thuộc về anh, để cho anh biết cô thực sự yêu anh như thế nào.
Bàn tay cô từ từ cởi cúc áo của anh, nhưng lúc này anh lại một lần nữa giữ tay cô lại.
Cô không khỏi cau mày, liền trừng mắt nhìn anh.
“Anh lại sao nữa thế?”
Lúc này anh đang thở gấp, khuôn mặt và ánh mắt đã nhuốm đầy dục vọng, phần cơ thể ở giữa hai chân cũng đã cứng đến phát đau.
Thế nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế, nói với cô rằng: “Chúng ta còn nhỏ, chưa thể làm được.”
Cô liền mím môi, lườm anh một cái rồi nói: “Hai chúng ta đều mười chín tuổi rồi.”
“Mười chín vẫn nhỏ.
Hơn nữa…” Tạ Hoằng Văn vừa thở gấp, vừa ấp úng nói: “Chúng ta… vẫn chưa kết hôn…”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du bị chọc cho bật cười.
“Anh đã có dự định kết hôn với em rồi à?”
Tạ Hoằng Văn nghe được câu hỏi này thì vừa ngại ngùng vừa bối rối mà quay mặt đi.
Nhưng Hứa Nhan Du lại vuốt ve khuôn mặt anh, ép anh quay lại nhìn cô rồi thủ thỉ: “Em cũng vậy.
Em cũng có dự định kết hôn với anh, nếu không phải anh thì sẽ không lấy.”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn sững sờ, ánh mắt ngu ngơ mà sáng rực của anh như những ánh sao rực rỡ, cứ nhìn cô không rời.
Cô lại từ từ cởi cúc áo của anh, sau đó hỏi anh: “Chúng ta đều đã có ý định kết hôn với nhau rồi, vậy anh có muốn tiến thêm một bước nữa, cùng em… làm chuyện vợ chồng không?”
Tạ Hoằng Văn bị câu hỏi này làm cho ngây ngẩn, cơ thể anh cũng vì câu hỏi này mà càng ngày càng nóng rực, càng ngày càng khao khát.
Hô hấp của anh cũng càng lúc càng gấp gáp, phần thân cứng rắn của anh đã cứng đến sắp không chịu nổi.
Hứa Nhan Du lại khẽ cúi người, hôn lên yết hầu đang nhô cao của anh rồi khẽ cắn, khiến cho anh vào giây phút này hoàn toàn mất khống chế, liền mạnh mẽ ôm lấy cô rồi xoay người, đè cô dưới thân.
Cô giật mình, thoáng cái đã bị anh đè xuống giường.
Phần thân cứng rắn và nóng rực của anh chạm vào giữa hai chân cô, khiến cho cô vừa ngượng ngùng lại vừa có chút bối rối.
Nhưng cô vẫn nở một nụ cười quyến rũ, sau đó trêu đùa anh: “Anh làm gì vậy? Lại định giữ em lại, không cho em động vào anh à? Anh thật sự không muốn cùng em làm chuyện đó, đúng không?”
Không ngờ rằng lúc này, Tạ Hoằng Văn lại ngay lập tức nói: “Anh muốn!”
Sau đó, anh liền cúi đầu xuống, mang theo hơi thở nóng bỏng mà cuồng nhiệt hôn lấy đôi môi cô.
Cô nhanh chóng bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng.
Anh lại đưa lưỡi, xâm nhập vào bên trong khoang miệng cô, có chút điên cuồng mà khuấy đảo khắp nơi.
Bàn tay anh lại gấp gáp cởi cúc áo của mình.
Nhưng mới cởi được thêm hai, ba chiếc cúc thì anh đã mất kiên nhẫn, liền dùng tay giật mạnh chiếc áo một cái khiến cho mấy chiếc cúc áo còn lại đều đứt, rơi hết xuống giường.
Hứa Nhan Du lúc này còn đang bị nụ hôn làm cho quay cuồng thì lại cảm nhận được một bàn tay nóng rực của anh đang vuốt ve đùi mình, còn một bàn tay khác thì lại mơn trớn bờ vai mảnh khảnh của cô rồi từ từ kéo dây váy xuống.
Dù sao đây cũng là lần đầu của cả hai người, cho nên thấy Tạ Hoằng Văn cuồng nhiệt như vậy, Hứa Nhan Du lúc này đã bắt đầu thấy hơi hoảng.
Còn Tạ Hoằng Văn đáng lẽ cũng ngại ngùng và hoang mang lắm, nhưng sự ham muốn của anh đã lấn át hết tất cả.
Bàn tay anh không ngừng vuốt ve da thịt cô, môi lại không ngừng hôn môi cô, đầu lưỡi cũng không ngừng tham lam mà đoạt lấy vị ngọt trong khoang miệng cô.
Đến lúc cô bắt đầu thấy khó thở, anh liền rời khỏi môi cô rồi di chuyển sang bên má cô, sang bên tai cô.
Sau đó lại tiến lên trán, trượt xuống cằm, xuống cổ, xuống xương quai xanh.
Cô lúc này không nhịn được mà rên rỉ, âm thanh mê người vang lên trong căn phòng, lại truyền vào bên tai anh.
Anh lại mê mẩn âm thanh rên rỉ yêu kiều này, anh say đắm mọi thứ của cô.
Cô khẽ lên tiếng, giọng nói run run: “Hoằng Văn… Anh đợi một chút…” Cô cảm thấy cơ thể mình có phản ứng kỳ lạ.
Nhưng anh lại không kiềm chế được, anh kéo váy cô xuống làm lộ bộ ngực căng tròn của cô.
Cô xấu hổ muốn che lại, anh lại say mê mà hôn lên ngực cô, khiến cho tiếng rên rỉ trong cổ họng cô ngày càng vang lên cao vút.
Một bàn tay của anh lúc này vẫn bận rộn vuốt ve từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cô, còn một bàn tay thì loay hoay cởi cúc quần của mình.
Cơ thể Hứa Nhan Du lúc này đã mềm nhũn, đôi mắt vô thức nhắm lại.
Rồi đến khi mở mắt ra, cô lại phát hiện trên người Tạ Hoằng Văn đã chẳng còn mảnh vải, cơ thể rắn chắc của anh hoàn toàn lộ ra trước mắt cô.
Ngay cả nơi cứng rắn đó… cũng hiện ra trước mắt cô.
Anh lại với lấy hộp XXXXX trên tủ đầu giường, sau đó vội vàng lấy một chiếc bên trong hộp ra rồi vụng về đeo vào.