Cảnh Tạ Hoằng Văn đeo thứ đó, Hứa Nhan Du xấu hổ nhắm tịt mắt, không dám nhìn.
Còn Tạ Hoằng Văn vừa mới đeo xong thì đã tiến về phía cô, vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng mà ôm cô lên, cởi bỏ chiếc váy hai dây cô đang mặc trên người.
Chiếc váy sau đó bị vứt vào một góc trên giường.
Cô lại không mặc áo lót nên trên người lúc này chỉ còn có chiếc quần lót.
Nhưng rất nhanh sau đó, chiếc quần của cô cũng bị cởi bỏ, để lộ ra cơ thể mỹ miều mê người của cô, khiến cho ánh mắt khao khát của Tạ Hoằng Văn cứ dính chặt vào cơ thể cô không rời.
Cô là của anh.
Từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cô bây giờ cũng là của anh.
Anh mang theo sự chân thành và cuồng nhiệt mà yêu thương, xâm chiếm cơ thể cô.
Đôi môi anh hôn lên đôi môi nhỏ xinh của cô, rồi lại không ngừng hôn lên khắp nơi trên cơ thể cô.
Tiếng rên rỉ yêu kiều vang lên, mùi hương ngọt ngào lan tỏa, dạ thịt của anh và cô chạm vào nhau, tạo nên một thứ cảm xúc tuyệt diệu khiến hai người đắm chìm.
Anh lại ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, bàn tay lại đi đến nơi riêng tư đã ẩm ướt của cô.
Sau đó, một ngón tay, rồi hai ngón tay của anh từ từ xâm nhập.
Cô giống như bị luồng điện xẹt qua, cơ thể không ngừng run rẩy, hai tay lại ôm lấy anh, miệng khẽ gọi: “Hoằng Văn… Hoằng Văn…”
Tạ Hoằng Văn liền ngẩng đầu, sau đó lại nhướn người lên hôn Hứa Nhan Du, đầu lưỡi vươn ra hôn l.iếm đôi môi cô rồi lại xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô.
Cơ thể anh thì không ngừng cọ xát, tham lam dán chặt vào cơ thể mềm mại của cô.
Vật cứng rắn dưới thân anh cũng chạm tới nơi riêng tư của cô rồi ma sát, di chuyển lên xuống.
Sau đó, anh lại ghé miệng vào tai cô, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên: “Nhan Du… Cho anh tiến vào, được không?”
Hứa Nhan Du bị giọng nói nhuốm đầy dục vọng của anh mê hoặc.
Cô khẽ gật đầu, giọng nói mê người khẽ cất lên: “Ừm.”
Anh liền mỉm cười, hạnh phúc ôm lấy cô rồi cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cô.
Đồng thời, anh lại đẩy hông, từ từ tiến vào bên trong cơ thể cô.
Nhưng nơi ấy của cô thật chật hẹp, khiến cho anh không khỏi có chút đau.
Tuy nhiên, người càng đau hơn là cô.
Cô đau đớn mà nhíu mày, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Anh liền vội vàng kìm nén ngọn lửa dục vọng rồi ôm chặt lấy cô, môi anh hôn lên má cô như muốn làm sự đau đớn trong cô vơi bớt.
Cô thấy vậy thì khẽ mỉm cười rồi ôm lấy anh, thủ thỉ: “Em không sao… Anh tiếp tục đi…”
Anh nghe vậy thì lại hôn lên đôi môi cô, cố gắng khiến cô phân tâm, quên đi đau đớn.
Sau đó anh mới từ từ di chuyển, cố gắng tiến vào trong cơ thể cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Cô cảm nhận được sự dịu dàng của anh thì đau đớn cũng giảm đi phần nào.
Rồi phần thân cứng rắn anh cũng từ từ chạm đến tấm màng mỏng, sau đó lại từ từ xuyên qua tấm màng rồi đi sâu vào trong cơ thể cô.
Cô đau đớn mà kêu lên, khiến cho anh đau lòng mà ôm cô dỗ dành.
Đến khi cơn đau đã giảm bớt, anh mới để phần thân của mình hoàn toàn vùi sâu trong cơ thể cô, đắm chìm trong cảm xúc ngây ngất mà lần đầu tiên anh được trải nghiệm.
Cô cũng đã bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, bàn tay âu yếm vòng qua cổ anh, đôi chân thon mềm thì vòng qua eo anh.
Anh bị kích thích mà thở dốc, sau đó liền hôn lên cổ cô rồi vùi mặt vào ngực cô, phần thân dưới lại ra vào liên tục trong cơ thể cô, khiến cho cô đê mê, đắm chìm trong ngọn lửa dục vọng.
…
Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm gọn trong lồng ngực Tạ Hoằng Văn, còn anh thì đang ôm cô, để cô gối đầu lên tay mình.
Lúc này, cô đã mặc một chiếc váy ngủ.
Còn anh thì chỉ mặc một chiếc quần đùi, phần thân trên thì để trần, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ say.
Lại nhớ đến đêm hôm qua, Hứa Nhan Du không khỏi ngượng ngùng.
Cô của lúc đó hoàn toàn không còn sức lực, mệt lả trong vòng tay anh.
Anh phải bế cô đi tắm rửa, sau đó lại bế cô lên giường rồi dỗ dành cô ngủ.
Đến lúc cô dần dần thiếp đi, bên tai vẫn là giọng nói trầm khàn dịu dàng của anh.
“Nhan Du, ngủ ngon.”
“Nhan Du.
anh yêu em.”
“Nhan Du…”
“Nhan Du…”
Nhớ đến những lời ngọt ngào này, Hứa Nhan Du liền mỉm cười hạnh phúc, sau đó hôn lên ngực anh rồi nói: “Em yêu anh.”
Không ngờ rằng vừa nói dứt lời, cô lại nghe thấy anh ngại ngùng trả lời: “Anh cũng yêu em.”
Hứa Nhan Du: “…” Ngẩng đầu nhìn Tạ Hoằng Văn, ngay lập tức thấy được đôi mắt “vô cùng tỉnh táo” của anh.
“Anh rõ ràng là thức từ lâu rồi đúng không?” Hứa Nhan Du có chút ngượng ngùng vì bị anh phát hiện mình hôn trộm vào ngực anh.
“Sao dậy rồi còn giả vờ ngủ.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì hơi mất tự nhiên mà nói: “Anh… chỉ là muốn ôm em thêm một lát… Sợ em thấy anh tỉnh rồi thì không được ôm nữa nên mới giả bộ ngủ.”
Nghe vậy, Hứa Nhan Du như được dỗ dành bằng mật ngọt.
Cô có chút thẹn thùng mà vòng tay qua eo anh rồi ôm lấy anh, sau đó ngọt ngào nói: “Thật ra… Anh muốn ôm lúc nào cũng được mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì vui đến nỗi cười tươi như trẻ con được thưởng kẹo.
Nhưng sau đó anh lại được voi đòi tiên mà hỏi: “Vậy… hôn thì sao? Bây giờ hôn có được không?”
Kết quả, Hứa Nhan Du lại nói: “Không được! Còn chưa đánh răng.”
Nói rồi cô liền trêu chọc mà đẩy anh ra, sau đó ngồi dậy rồi đi xuống giường.
Kết quả phần thân dưới đau nhức, hai chân thì bủn rủn, cô không khỏi khom người rồi khẽ rên: “A!” một tiếng.
Tạ Hoằng Văn thấy vậy thì liền nhanh chóng xuống giường đỡ cô, sau đó bế cô lên rồi ngại ngùng nói: “Để anh đưa em đi đánh răng.”
Nói rồi anh liền bế cô rồi bước về hướng phòng vệ sinh.
Cô thì ôm lấy cổ anh, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên.
Không ngờ rằng đến phòng vệ sinh, anh vừa thả cô xuống đất thì lại ôm lấy cô rồi hôn nhẹ một cái vào môi cô.
Cô vừa giật mình vừa bất ngờ, liền ngơ ngác quay lại nhìn anh rồi hỏi: “Anh hôn trộm em đó hả?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì ngại ngùng gật đầu, sau đó liền chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô thấy vậy thì không khỏi phì cười, thầm nghĩ anh đúng là đồ ngốc đáng yêu!
Cô lại không kìm lòng được mà càng yêu anh rồi.
…
Buổi chiều.
Tạ Hoằng Văn đang nấu ăn, còn Hứa Nhan Du thì ở bên cạnh anh để cổ vũ:
“Woa! Món anh nấu thơm quá!”
“Nhìn trông ngon thật, làm em thèm ghê!”
“Hoằng Văn, anh đúng là giỏi!”
Tạ Hoằng Văn được Hứa Nhan Du khen ngợi thì rất vui vẻ, miệng cong cong nở nụ cười.
Sau đó anh lại muốn hỏi Hứa Nhan Du có thể hôn anh một cái không, nhưng đang định hỏi thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại của Tạ Hoằng Văn, hiện tại đang được đặt trên bàn ở phòng khách.
Tạ Hoằng Văn lại đang nấu ăn nên Hứa Nhan Du liền đi lên lấy điện thoại giúp anh.
Lại thấy người gọi đến không được lưu tên trong danh bạ, vậy nên Hứa Nhan Du liền lẩm bẩm: “Không biết ai gọi đây nhỉ!”
Không ngờ rằng, hệ thống lại đáp: [Là ông Tạ – bố ruột của Tạ Hoằng Văn.]
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du sững người lại.
Ông Tạ… Bố ruột của Tạ Hoằng Văn gọi? Nhanh như vậy ông ấy đã điều tra ra Tạ Hoằng Văn rồi sao?
Lúc này, Tạ Hoằng Văn ở dưới bếp lại hỏi: “Nhan Du, là ai gọi anh vậy?”
Hứa Nhan Du nghe thấy tiếng hỏi thì liền điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó thì mới đáp: “Là số lạ, để em nghe cho.”
Tạ Hoằng Văn liền nói: “Ừ, vậy em nghe giúp anh nhé!” rồi tiếp tục nấu ăn.
Anh không biết rằng lúc này, Hứa Nhan Du đã cầm điện thoại của anh rồi chạy vào phòng, sau đó đóng chặt cửa lại rồi mới ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo.” Hứa Nhan Du nói.
Người ở đầu dây bên kia, cũng chính là chủ tịch Tạ nghe thấy giọng nữ thì im lặng trong giây lát, sau đó thì mới lịch sự lên tiếng: “Xin hỏi đây có phải số điện thoại của Tạ Hoằng Văn không?”
Hứa Nhan Du suy nghĩ một lát, sau đó bèn trả lời: “Đúng, đây là số của Tạ Hoằng Văn.
Xin hỏi chú là ai?”
Chủ tịch Tạ trả lời: “Tôi là Tạ Chí Tinh, chủ tịch của tập đoàn Tạ Tinh.
Còn cô là?”
Hứa Nhan Du liền đáp: “Cháu là bạn gái của Tạ Hoằng Văn.”
Nghe thấy vậy, chủ tịch Tạ ở đầu dây bên kia có chút bất ngờ.
Sáng hôm nay, ông đã điều tra được thông tin của Tạ Hoằng Văn, cho nên ông cũng biết được hoàn cảnh suốt mười chín năm nay của anh.
Vì thế, ông cảm thấy ngạc nhiên khi anh lại có bạn gái.
Nhưng nhanh chóng, ông liền hỏi Hứa Nhan Du: “Tạ Hoằng Văn hiện tại có tiện nghe máy không, tôi muốn gặp cậu ấy.”
Hứa Nhan Du liền nói: “Anh ấy hiện tại đang bận chút việc, không thể nghe máy được.
Xin hỏi chú có chuyện gì cần tìm anh ấy vậy?”
“Tôi có chuyện quan trọng, nếu Tạ Hoằng Văn không có ở đấy thì tôi sẽ gọi lại sau.”
“Vâng.” Hứa Nhan Du nói, “Vậy cháu chào chú.”
“Được, chào cô.” Chủ tịch Tạ nói xong thì liền cúp máy.
Hứa Nhan Du thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng rồi chạy xuống nhà bếp.
Ở dưới bếp, Tạ Hoằng Văn vừa nấu xong món ăn.
Thấy Hứa Nhan Du chạy xuống, anh liền mỉm cười nhìn cô rồi hỏi: “Là ai gọi vậy?”
“Là chủ tịch Tạ – Tạ Chí Tinh.” Hứa Nhan Du nhìn Tạ Hoằng Văn, do dự một lúc rồi liền nói: “Ông ấy là bố của anh.”