Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
Chương 19
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trên trời rơi xuống một Hứa muội muội.
Phó Thư Dạng nhếch đôi môi mỏng, muốn nói nhưng lại thôi.
Hứa Mân đã chuẩn bị tâm lý sau đó mông sẽ nở hoa, không ngờ lại được người ta bắt lấy. Bản năng sinh tồn bảo cô hãy ôm lấy mọi vật có thể cho cô cảm giác an toàn — ví dụ như cổ của Phó Thư Dạng.
Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng. Ôm xong, cô mới phát hiện tư thế này vô cùng mập mờ. Đầu váng mắt hoa, cô nhìn chằm chằm thịnh thế mỹ nhan gần trong gang tấc.
Người trong lòng vừa nhẹ lại vừa mềm. Nhìn đôi mắt to rõ thanh tịnh trong suốt phản chiếu gương mặt của bản thân, hầu kết Phó Thư Dạng nhẹ nhàng trượt một cái. Anh nhàn nhạt nói: “Có thể xuống không?”
“A…”
Hứa Mân vội buông tay, nhảy xuống đất, không dám quay đầu nhìn biểu cảm của Phó Thư Dạng: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Phó Thư Dạng cắm tay vào túi quần: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi chờ anh đó.”
Nhớ tới nhiệm vụ của mình, Hứa Mân không kịp thẹn thùng, quay đầu lại, vội nói: “Chúng tôi không gọi điện thoại cho anh được, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời, lo lắng gần chết… Tất cả mọi người vô cùng lo lắng nên mới phái tôi đến nhà anh xem thử. Anh đã đi đâu?”
Mở to mắt liếc nhìn cửa sắt cao cao, cánh môi Phó Thư Dạng khẽ động như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh.
Hứa Mân biết bây giờ tâm tình của anh không tốt, cũng đã dự tính trước việc anh sẽ kháng cự mình nên thái độ của cô với Phó Thư Dạng vẫn tốt đẹp.
Ánh mắt di chuyển, nhìn thấy chai rượu bị ném vụn, cô mới phát hiện, bầu không khí đang tràn ngập vị cồn nồng đậm.
Hóa ra lại đi uống rượu.
Rõ ràng trùm phản diện trong sách chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu đỏ để làm màu thôi, sao người thật lại thích uống rượu thế?
Hứa Mân không thích thấy Phó Thư Dạng uống rượu. Mỗi lần anh uống rượu, cô đều sẽ nhớ đến đêm đầu tiên gặp mặt. Anh đứng trong màn mưa, cả người tràn đầy tử khí.
Khi đó cô không hiểu, bây giờ đã rõ rồi. Tử khí trên người Phó Thư Dạng phát ra từ tâm trạng.
Lòng anh chết rồi nên anh thật sự không muốn sống.
Bi thương, chết tâm.
Có cách nào có thể giúp trái tim của một người sống lại lần nữa không?
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, lăn trên mu bàn tay Hứa Mân.
“Trời mưa rồi.”
Hứa Mân ngước mắt nhìn trời, lại quay đầu nhìn Phó Thư Dạng: “Chúng ta vào nhà nói chuyện đi?”
Phó Thư Dạng vốn không muốn mời cô vào nhà nhưng cơn mưa mùa hè lại vô cùng thất thường, nói mưa là mưa, đã vậy khí thế còn hung mãnh. Anh đành phải mở cửa.
Đứng ở cửa ra vào nhìn sàn nhà không dính một hạt bụi, Hứa Mân hơi sững sờ.
Dưới tình huống hỏng bét như thế mà Phó Thư Dạng vẫn còn tâm tình quét dọn nhà cửa sạch sẽ như vậy? Chẳng lẽ anh có bệnh thích sạch sẽ à?
Mặc kệ, thế nào cũng được! Nếu vẫn để ý đến chuyện này, rõ ràng trái tim của anh vẫn chưa chết đi hoàn toàn. Đây là chuyện tốt.
“Có dép không?”
Hứa Mân không nỡ giẫm bẩn sàn nhà của anh.
Phó Thư Dạng xoay người tìm hai đôi dép lê. Hơi do dự, anh cầm một đôi hơi lớn đưa cho Hứa Mân: “Không có của phụ nữ.”
Hứa Mân không chú ý đến động tác nhỏ của anh, chỉ âm thầm tắc lưỡi. Đôi này có phải hơi lớn rồi không?
Mang vào như đạp lên hai chiếc thuyền…
Phó Thư Dạng cúi đầu, lông mi khẽ run lên: “Không thay cũng được.”
“Không sao, rất ổn mà.”
Hứa Mân kiên cường giẫm lên hai “chiếc thuyền”, dò dẫm đi đến ghế sô pha.
Lộc cộc lộc cộc, lộc cộc lộc cộc…
Tay phải nắm thành nắm đấm, cọ xát trên chóp mũi, Phó Thư Dạng lập tức đi vào phòng vệ sinh.
Hai phút sau, anh đi ra, trên chóp mũi vẫn còn vương vài giọt nước, thấy Hứa Mân đang gọi điện thoại, còn nhắc tới “uống rượu”.
“Tôi gọi điện thoại cho Sở ca để nói một tiếng.”
Thấy anh đi ra, Hứa Mân nhanh chóng cúp điện thoại: “Bọn họ đều rất lo cho anh.”
Phó Thư Dạng không có ý muốn tiếp tục nói về chủ đề này: “Uống chút gì không?”
“Không… Có nước trắng không?”
Cô đi tới từ ký túc xá, đến bây giờ vẫn chưa uống ngụm nước nào, còn nói nhiều như thế, chạy nhiều như vậy. Khi nãy, cô hoàn toàn không hề cảm thấy mệt, bây giờ nhắc tới mới phát hiện miệng lưỡi đã đắng khô.
Trong nhà Phó Thư Dạng không có máy đun nước. Anh cầm ấm nước đi nấu.
Thấy nước, Hứa Mân càng khát nhưng sợ nóng nên cô không dám uống một ngụm lớn, chỉ dám đặt bên môi nếm thử.
Vậy mà lại nếm được vị ngọt giống như… mật ong?
Cô ngước mắt nhìn qua. Phó Thư Dạng đang cầm một lon bia ướp lạnh, đứng ở một bên ghế sô pha, cách hơi xa, thái độ rất xa cách.
“Điện thoại di động của anh đây à?”
Hứa Mân chỉ chiếc điện thoại trên bàn trà.
Khó trách không có ai trả lời tin nhắn. Căn bản là anh không mang bên người.
“Ồ.”
Phó Thư Dạng thản nhiên liếc qua: “Quên mang theo.”
Hứa Mân lại nếm thử một chút nước. Quả thực anh đã cho thêm mật ong.
Đây có lẽ chỉ là sự hiếu khách của Phó Thư Dạng nhưng lại khiến Hứa Mân sinh ra một loại ảo giác bị anh sủng ái. Trong nháy mắt, dũng khí của cô tăng vọt, trực tiếp nói với Phó Thư Dạng: “Anh cố ý à?”
Mí mắt Phó Thư Dạng khẽ nâng lên. Anh liếc nhìn cô nhưng không nói lời nào.
“Anh sợ tôi… Không đúng, anh sợ bọn Sở ca gọi điện thoại cho anh, không biết trả lời thế nào nên mới cố tình không đem theo người đúng không?” Hứa Mân thẳng lưng nhìn anh.
Ngón tay đang cầm lon bia của Phó Thư Dạng khẽ động: “Tôi không sao. Cảm ơn cô đã tới tìm tôi. Tôi đưa cô về.”
Hứa Mân ôm lấy một cái gối: “Tôi lo lắng chạy tới tìm anh, không đem chìa khóa cũng không đem túi, không có chỗ để đi.”
Phó Thư Dạng: “…”
Hứa Mân cảm thấy “được voi đòi tiên” là một thành ngữ vô cùng chuẩn xác. Cô còn dám dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Phó Thư Dạng: “Anh đừng trốn tránh nữa, ngồi xuống, chúng ta tâm sự.”
Phó Thư Dạng nhéo mũi một cái, lông mi khẽ run.
“Chẳng lẽ chúng ta phải giằng co cả đêm thế à?” Hứa Mân cố gắng duy trì khí thế.
Cuối cùng Phó Thư Dạng vẫn ngồi xuống: “Nói đi.”
“Tôi biết cả rồi.”
Hứa Mân đi thẳng vào vấn đề: “Những chuyện của anh và lão họ Kim kia.”
Vành môi Phó Thư Dạng kéo căng thành một đường, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm. Một lát sau, anh nhàn nhạt “ừ” một tiếng, cũng không ngoài dự đoán của Hứa Mân.
“Lão Kim chính là đồ cặn bã, rác rưởi, đại bại hoại…”
Thái độ của anh thực sự quá tiêu cực, Hứa Mân đành phải đánh thẳng: “Người nên cút khỏi trường học là hắn, tại sao anh phải nghỉ học?”
Phó Thư Dạng lẳng lặng nghe xong, mí mắt chớp một cái: “Không muốn đi học.”
Hứa Mân không tin: “Là ông ta ép anh đúng không? Thật ra ông ta vẫn sợ chuyện này bại lộ… Tôi nhớ ra rồi, lúc nghỉ hè, người lén lén lút lút đến rình nhà anh chính là do lão phái tới đúng không?”
Cô kích động đến mức trực tiếp đứng lên: “Anh vẫn chưa thất bại hoàn toàn! Ông ta sợ hãi bất an nên mới phải ép anh nghỉ học!”
Phó Thư Dạng không ngờ đầu óc cô xoay chuyển nhanh như vậy nhưng lại phủ nhận: “Không phải.”
“Không thể nào! Anh là học thần, sao lại không muốn đi học được chứ?”
Hứa Mân hơi sốt ruột, nghiêng người về phía trước: “Anh đừng lo! Mặc dù ông ta có bối cảnh nhưng cũng không phải không thể lay chuyển. Tôi… chúng ta cùng nhau nghĩ cách, nhất định có thể đạp đổ ông ta, trả lại chân tướng cho anh.”
Phó Thư Dạng hơi nhích về phía sau: “Cô có cách?”
Hứa Mân không hiểu rõ sườn đại học này, trong sách cũng không có kịch bản liên quan. Trong lúc nhất thời, cô đâu thể nghĩ ra cách gì đâu?
Cách duy nhất cô có thể nghĩ được là: “Báo cảnh sát.”
Cảnh sát luôn có thể tra ra chân tướng mà?
Môi Phó Thư Dạng phát ra một tiếng xì khẽ nhưng ngược lại, thái độ của anh tốt hơn một chút: “Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng tôi thật sự không muốn đi học. Cô trở về đi, không cần nhọc lòng vì chuyện của tôi.”
“Dù sao tôi cũng đã nhờ bọn họ xin rút đơn của anh về rồi, còn đang nghĩ cách đổi giáo sư, anh…”
Nói được nửa câu, Hứa Mân thấy đôi mắt Phó Thư Dạng nheo lại, lệ khí lưu động, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Cô lập tức ngậm miệng.
Cô đột nhiên ý thức được phong cách hành sự “Tôi làm tất cả đều vì tốt cho anh, anh nhất định phải nghe tôi. Anh không nghe tôi thì tôi sẽ quấn lấy quấy rầy anh.” có khác gì những chuyện Hứa Lang làm đâu?
“Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên tự tiện sắp xếp mọi việc thay anh.”
Hứa Mân ngồi lại trên salon, cân nhắc nói:”Chỉ là… Học trưởng, anh cho tôi một cơ hội được không?”
Đáy lòng Phó Thư Dạng bị một tiếng “học trưởng” của cô làm ngứa ngáy. Nhìn tia sáng kiên định lóe lên trong mắt cô gái nhỏ, anh hơi dừng lại, thu lại lệ khí: “Cơ hội gì?”
“Cho tôi một tháng.”
Thấy thái độ của anh yếu dần, không kịp chờ đợi, Hứa Mân nói: “Tôi sẽ trả lại trong sạch cho anh, sau đó anh đừng nghỉ học, được không?”
Tổng hợp lại các tình tiết trong sách, điểm hắc hóa của Phó Thư Dạng có lẽ là chuyện của Kim Mẫu.
Dựa theo kịch bản trong sách, từ đầu đến cuối, không ai biết những chuyện này của Phó Thư Dạng và Kim Mẫu.
Đến chết, Phó Thư Dạng vẫn phải cõng tiếng xấu “khi sư diệt tổ”.
Với bậc đại học, Hứa Mân có chấp niệm không giống bình thường. Cô có thể thấy được bằng tốt nghiệp rất quan trọng, vô thức chỉ hi vọng Phó Thư Dạng hoàn thành việc học. Cho dù Phó Thư Dạng rất lợi hại, sau này không có bằng cấp nghiên cứu sinh cũng có thể trở thành người đàn ông có tiền nhất.
Đương nhiên đây chỉ là nguyện vọng cá nhân của cô. Cô cũng không hiếu thắng đến mức một mực định đoạt hộ Phó Thư Dạng.
Nhưng dù không nói đến chuyện bằng cấp, nếu đây chính là bước ngoặt nhân sinh của Phó Thư Dạng, vậy cô cũng phải làm điều gì đó.
Hứa Mân không biết làm thế nào mới có thể thay đổi kết cục. Biện pháp đơn giản lại trực tiếp nhất chính là cố gắng không làm giống trong sách.
Trong sách, Phó Thư Dạng nghỉ học. Cô muốn nghĩ cách không cho anh nghỉ học.
Trong sách, không ai biết chuyện của Kim Mẫu. Cô muốn nghĩ cách công khai nó ra.
“Nếu cô không làm được thì sao?”
Phó Thư Dạng cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự quá ngây thơ nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
“Vậy tôi sẽ… không đề cập đến chuyện để anh trở về đi học nữa.” Hứa Mân nhắm mắt nói.
Phó Thư Dạng nhẹ nhàng nhíu mày. Anh đang muốn nói, Hứa Mân lại đổi chủ ý: “Thế này đi, tôi cũng không muốn áp đặt ý nghĩ của tôi lên anh. Một tháng sau, cho dù chân tướng đã rõ ràng, anh cũng có thể chọn nghỉ học, tôi tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu sự lựa chọn của anh. Tôi chỉ cần một tháng, trong tháng này anh không nghỉ học là được, được không?”
Cô hạ thấp điều kiện như thế, Phó Thư Dạng thực sự không cự tuyệt được: “Được.”
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, bưng chén nước trước mặt lên, “ừng ực” uống cạn.
“Vậy cứ quyết định thế đi, bây giờ anh…”
“Tôi rút đơn về, sau đó xin nghỉ bệnh một tháng.”
Phó Thư Dạng ngắt lời cô: “Như vậy được không?”
Hứa Mân liều mạng gật đầu: “Được.”
Tạm thời ổn định được Phó Thư Dạng nhưng trong lòng Hứa Mân vẫn sốt ruột.
Sau này, Phó Thư Dạng trâu như vậy nhưng cũng không thể kêu oan rửa khuất cho chính mình. Trong một tháng này, cô phải làm sao để công khai bộ mặt ghê tởm của Kim Mẫu ra ngoài ánh sáng đây?
Mặc kệ, sẽ làm được thôi!
Bất kể là chuyện gì, cũng phải thử mới biết được kết quả.
Cho dù một tháng sau không thành công, cô vẫn có thể nghĩ cách khác.
“Vậy tôi về trước.”
Hứa Mân đứng lên, vừa đi vừa nhớ lại kịch bản một lần xem có thể tìm ra điểm đột phá hay không.
Chiếc dép cô mang không biết có số đo bao nhiêu, lộc cộc lộc cộc đi tới cửa, chợt dừng lại.
Cô không đem chìa khóa về.
Xung quanh đây cũng có khách sạn nhưng rất đắt.
Tiền sinh hoạt của cô còn phải giật gấu vá vai, vừa nãy đón xe về đã tốn không ít. Những thứ này đều không nằm trong kế hoạch tiêu phí của cô, ngẫm lại đã thấy nhức nhối.
Phó Thư Dạng vẫn ngồi trên ghế salon, ôm cánh tay thản nhiên nhìn cô.
Hứa Mân lại lộc cộc đi trở về: “Chuyện này, học trưởng… Tôi thật sự không mang theo chìa khóa, anh có thể… chứa chấp tôi một đêm không?”
Phó Thư Dạng hơi nhíu mày: “Cô không sợ tôi?”
Hứa Mân cảm thấy lá gan của mình thật sự rất lớn, vậy mà dám đứng thẳng tắp sống lưng trước mặt trùm phản diện, nói: “Không sợ! Học trưởng là người tốt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!