Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
Chương 20
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phó Thư Dạng không nói gì nữa. Hứa Mân cho là anh đã thầm chấp nhận mình, tự quay trở lại, ngồi xuống.
“Học trưởng.”
Hứa Mân thẳng thắn sửa lại cách xưng hô với Phó Thư Dạng như thể chỉ cần gọi như thế thì trước sau gì cũng có một ngày Phó Thư Dạng sẽ trở lại trường học, trở thành học trưởng chân chính của cô: “Anh có ngại tiết lộ một ít chi tiết cho tôi không? Biết càng nhiều, càng cặn kẽ thì khả năng thắng của tôi mới càng lớn, không phải sao?”
Phó Thư Dạng cong ngón tay chống cằm, trầm tư hồi lâu.
Hứa Mân cho là anh đang nhớ lại chi tiết, kích động mở điện thoại, chuẩn bị quay lại.
Có một số chi tiết không phải nghe lần đầu đã có thể tìm ra được, phải nghe nhiều lần mới phát hiện ra tin tức mấu chốt. Lúc phá án, cảnh sát đều như vậy.
Rốt cuộc Phó Thư Dạng cũng nghĩ xong, anh nói: “Kim… Kim Mẫu trộm sáng tạo và kỹ thuật của tôi, còn xóa bỏ phần văn kiện trong máy tính của tôi nên tôi không có chứng cứ.”
Hứa Mân nghiêm túc nghe nhưng nửa ngày sau cũng không thấy anh nói nữa. Cô ngẩng đầu lên đầy kỳ quái.
Phó Thư Dạng bình tĩnh nhìn cô, không có ý sẽ tiếp tục.
Hứa Mân: “… Không còn nữa à?”
Phó Thư Dạng: “Ừm.”
Hứa Mân gấp gáp: “… Có lẽ anh hiểu lầm từ “chi tiết” này rồi.”
Cô cho rằng đây chẳng qua chỉ là mở đầu, không ngờ mới thế mà đã xong tổng kết phân trần.
Ngón tay đang chống cằm của Phó Thư Dạng chuyển lên xoa thái dương. Qua mấy giây, anh mới nói: “Nếu cô cảm thấy khó khăn, bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp…”
“Không!”
Hứa Mân thu lại điện thoại, hờn dỗi nói: “Trong từ điển của tôi không có hai chữ “từ bỏ” này. Anh không nói cũng không sao, chuyện gì đã làm thì cũng sẽ để lại vết tích, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ.”
Phó Thư Dạng là trùm phản diện ngang ngược, chỉ cần không hắc hóa là đã nên thắp nhang cầu nguyện rồi. Không cần kỳ vọng gì với anh, dựa vào chính mình là được rồi, Hứa Mân yên lặng căn dặn chính mình.
Tự nhủ xong, cô lại khôi phục ý chí chiến đấu: “Phần văn kiện bị xóa bỏ trong máy tính của anh có thể lấy lại không?”
Phó Thư Dạng kinh ngạc vì sự nhìn nhận tốt của cô, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc nhưng lại nhanh chóng vụt mất: “Không thể.”
Đáp án này cũng không quá ngoài ý muốn. Nếu có thể, chắc chắn bọn họ đã sớm khôi phục lại rồi.
Nhưng Hứa Mân vẫn hỏi: “Vì sao? Không phải anh là sinh viên tài cao của khoa máy tính sao?”
“Kim Mẫu cũng là sinh viên tài cao của khoa máy tính.” Phó Thư Dạng nói.
Hứa Mân: “… Được rồi.”
Nếu không thể lấy chứng cứ từ Phó Thư Dạng thì có lẽ cũng chỉ có thể hạ thủ từ bên Kim Mẫu.
“Kim Mẫu có nhược điểm gì không?”
Hứa Mân lại hỏi: “Anh và ông ta thân quen như vậy, chẳng lẽ không hiểu rõ chút gì sao?”
Phó Thư Dạng lắc đầu.
Hứa Mân đang cảm thấy thất vọng, đột nhiên Phó Thư Dạng lại nói: “Ông ta có con gái.”
Con gái?
Trong lòng Hứa Mân nhảy dựng, bỗng nhớ tới đoạn lời thoại của Hàn Thù trong sách, nói Phó Thư Dạng tìm người câu dẫn con gái của Kim Mẫu, sau đó đá cô ta. Con gái của Kim Mẫu không chịu nổi đả kích, tự sát không thành, cuối cùng trở thành người thực vật.
“Kim Mẫu rất thương con gái.” Phó Thư Dạng nói.
Lúc đọc sách, Hứa Mân không hề hoài nghi đoạn kịch bản này. Cô chỉ cảm thấy Phó Thư Dạng thật rất quá đáng, quả nhiên không hổ là nhân vật phản diện độc ác.
Nhưng lúc trước, nghĩ tới đoạn này, trực giác của cô nói cho cô biết Phó Thư Dạng không phải người như vậy. Cô luôn cảm thấy có lẽ còn có nội tình.
Bây giờ, Phó Thư Dạng bỗng nhắc tới con gái của Kim Mẫu. Hứa Mân không khỏi nghĩ thêm, rốt cuộc Phó Thư Dạng có làm chuyện kia hay không?
Hứa Mân không nhịn được, hỏi: “Nếu như, tôi nói là nếu như…”
Phó Thư Dạng nhìn Hứa Mân, chờ cô nói.
Hứa Mân dừng một chút, gượng gạo xoay đề tài sang hướng khác: “Anh có thích con gái của ông ta không?”
Kịch bản trong sách nói theo một ý nghĩa nào đó, thậm chí không thể tính là thật. Hiện tại, Phó Thư Dạng là một Phó Thư Dạng hoàn toàn mới, Phó Thư Dạng kia đã làm gì cũng đều không liên quan đến Phó Thư Dạng này. Nhân quả tuần hoàn, không cần phải xoắn xuýt quá nhiều.
Lấy chuyện chưa xảy ra đi dò xét lòng người chính là cách làm ngu xuẩn nhất.
Trên gương mặt đơ của Phó Thư Dạng xuất hiện vẻ khiếp sợ hiếm thấy: “Cái gì?”
“Đây không phải kịch bản thường gặp sao? Nhân vật nam chính thích tiểu sư muội, sợ tiểu sư muội buồn nên không đành lòng đối phó với sư phó bại hoại.”
Hứa Mân xấu hổ cười: “Xác định anh không thích con gái ông ta, tôi mới có thể nắm giữ được tiêu chuẩn.”
Nói như thể cô đã tìm được chứng cứ, nắm chắc phần thắng trong tay.
Phó Thư Dạng trầm mặc mấy giây: “… Tôi không xem phim.”
Hứa Mân: “Ha ha… có vài bộ phim thật sự não tàn.”
Trong không khí bay đầy hai chữ “xấu hổ”.
“Tôi…”
“Ùng ục ùng ục.”
Hứa Mân ôm bụng, lúng túng hơn.
Hôm nay cô thật sự tiêu hao không ít năng lượng nhưng cũng không nên kêu lớn tiếng trước mặt người khác như vậy chứ?
Quá mất mặt.
Cô lén lút nhìn Phó Thư Dạng, chỉ thấy tay trái của trùm phản diện nắm thành nắm đấm, chống bên môi.
Hứa Mân cảm thấy khóe môi anh nhếch lên như đang cười trộm.
“Tôi gọi thức ăn ngoài?”
Phó Thư Dạng thả tay xuống, gương mặt bình tĩnh không lay động.
Hứa Mân: “…”
Cô nhìn mưa to bên ngoài một lúc rồi nói: “Trong nhà có nguyên liệu không? Thời tiết thế này chắc chắn thức ăn ngoài sẽ đến rất chậm, chỗ của chúng ta lại lệch… Không phải tôi vội, tôi chỉ đau lòng cho anh trai giao hàng.”
Phó Thư Dạng “à” một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hứa Mân cảm thấy anh lại cười nhưng không có chứng cứ, đành phải giẫm lên dép lê lớn, khó khăn đuổi theo.
Tủ lạnh của Phó Thư Dạng trống không nhưng lại có một khối thịt bò lớn.
“Sở Diệp Nhiên để lại.”
Phó Thư Dạng quay đầu nhìn Hứa Mân: “Ăn bò bít tết?”
Không còn cái gì khác, đương nhiên chỉ có thể ăn cái này.
Hứa Mân ôm khung cửa: “Anh biết làm không?”
Cuộc sống trước kia của cô cũng không dư dả nên chỉ biết làm chút đồ ăn thường và đồ ăn vặt. Loại cơm Tây như bò bít tết này, cô thật sự không có kinh nghiệm.
Hứa Mân nhớ rõ trong sách từng nhắc tới, để giả bộ, Phó Thư Dạng xưa nay chỉ ăn cơm Tây, thỉnh thoảng sẽ tự mình xuống bếp.
Cho nên có lẽ anh biết nhỉ?
Nhưng Phó Thư Dạng nói: “Không biết.”
Hứa Mân: “…”
Cô đành phải lấy điện thoại di động ra tìm kiếm cách làm, sau đó kiên trì học.
Trong nhà Phó Thư Dạng không có nguyên liệu nấu ăn nhưng gia vị cũng rất đầy đủ, tất cả đều do Sở Diệp Nhiên để lại.
Cũng không biết nếu anh không biết nấu cơm thì mua những thứ này làm gì.
Hơn nửa tiếng sau, Hứa Mân đã làm xong bò bít tết, gọi Phó Thư Dạng ra ăn cơm.
Nhìn một mâm lớn đầy thịt, khóe miệng Phó Thư Dạng hơi giật.
Lúc làm, Hứa Mân cảm thấy Phó Thư Dạng là một đại nam nhân, chắc chắn sẽ ăn nhiều nên dùng hết toàn bộ thịt.
Làm xong, nhìn lại, cô cũng cảm thấy hơi quá mức.
“Tôi chưa từng làm cái này, có lẽ… Không, chắc chắn ăn không ngon, anh ăn tạm chút đi, đừng để đói bụng là được.” Hứa Mân bắt đầu tự mình phủ định.
Bình thường, trong tình huống này, cho dù không làm, người kia cũng phải lễ phép khen một câu ăn ngon.
Hứa Mân cũng không hi vọng xa vời được Phó Thư Dạng khen, chỉ hi vọng anh không nhổ ra là được.
Trong sách, Phó Thư Dạng có skill đệ nhất độc miệng, có thể nói khiến người ta tự xấu hổ.
Trước mắt, cô vẫn chưa thấy anh thể hiện skill này.
Phó Thư Dạng cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng, Hứa Mân lén lút nhìn anh.
Thấy Hứa Mân đang nhìn trộm, Phó Thư Dạng lau lau khóe miệng, nói: “Cũng không tệ lắm.”
Vừa mới thở ra, Hứa Mân nghe Phó Thư Dạng nói tiếp: “Chỉ hơi mỏi răng.”
Hứa Mân: “…”
Cô không phục, nếm thử một miếng, quả thật hơi dai.
Dù sao cũng đã có căn bản nấu nướng. Mặc dù đây là lần đầu làm, mùi vị cũng không có vấn đề quá lớn nhưng quả thực vẫn chưa khống chế tốt sức lửa.
Chỉ là, có cần phải thẳng thắn như vậy không?
Hứa Mân tức giận cúi đầu ăn đồ ăn, không hề phản ứng với Phó Thư Dạng.
Loại thịt nguyên chất này rất dễ ngán. Ăn xong một miếng, Hứa Mân đã không ăn được nữa. Cũng may, coi như cũng lấp đầy bụng.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng, bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Phó Thư Dạng vừa đặt đĩa xuống. Vậy mà anh lại ăn sạch cả bàn.
Không phải nói mỏi răng sao?
“Sao vậy?”
Cô quá mức kinh ngạc, Phó Thư Dạng muốn không chú ý cũng khó.
Hứa Mân buột miệng: “Răng anh vẫn ổn chứ?”
Phó Thư Dạng: “…”
Anh giữ nguyên khuôn mặt đơ đi dọn đĩa trước mặt Hứa Mân. Hứa Mân còn chưa kịp phản ứng lại, tay vẫn nắm thật chặt.
Ánh mắt Phó Thư Dạng rơi trên tay cô, đột nhiên trầm xuống.
Đôi tay thon dài sạch sẽ, vừa trắng vừa mềm này, vừa nhìn là biết chỉ có đại tiểu thư chưa từng làm vất vả mới có thể chăm sóc được.
Vậy tài nấu nướng của cô từ đâu mà có?
Cho dù là thiên phú thì với xuất thân của cô, cô cũng không thể cảm thấy lạ lẫm với loại thực phẩm như bò bít tết này chứ?
“Còn ăn không?”
Phó Thư Dạng rũ mắt, nhàn nhạt hỏi.
“À, không ăn.”
Hứa Mân buông tay ra: “Thật ngại quá, làm lãng phí đồ ăn.”
Tay Phó Thư Dạng hơi dừng lại nhưng giọng điệu không hề ngập ngừng: “Không sao.”
Thu dọn xong phòng bếp rồi đi ra, Phó Thư Dạng đưa cho Hứa Mân một cái túi chưa mở: “Quần áo mới, cô có thể làm áo ngủ.”
Anh chỉ tay về hướng bên tay phải: “Cô ở phòng kia, có phòng tắm. Đồ rửa mặt dùng một lần và đồ sạc pin đều ở trong phòng.”
“Cảm ơn học trưởng.”
Không ngờ anh lại cẩn thận như thế, Hứa Mân cảm động không thôi.
Dù sao cũng không có gì để trò chuyện với Phó Thư Dạng nên cô cũng sớm trở về phòng.
Đẩy cửa ra, trong nháy mắt, Hứa Mân hơi sững sờ. Màu sắc chủ đạo được trang trí trong phòng lại là màu hồng.
Đây hiển nhiên không phải phong cách của Phó Thư Dạng.
Cũng đúng. Anh mới qua ở hơn một tháng, chắc chắn trang trí này do Kim Mẫu làm.
Phó Thư Dạng ở đây, có lẽ mỗi ngày đều là giày vò nhỉ?
Căn phòng này rất lớn, hấp thu ánh sáng tốt, trang trí cũng rất tỉ mỉ. Có lẽ Kim Mẫu trang trí căn phòng này cho con gái ông ta.
Có thể nhìn ra ông ta thật sự thương con gái mình.
Tâm tình phức tạp, Hứa Mân ngơ ngẩn đi rửa mặt.
Sau khi ra ngoài, cô lại gọi điện cho Sở Diệp Nhiên, đơn giản kể lại tình huống của Phó Thư Dạng.
Nghe cô nói đã thuyết phục Phó Thư Dạng, tranh thủ được một tháng, Sở Diệp Nhiên dốc sức khen cô một phen.
Về phần điều tra chi tiết phía sau, hai người đã hẹn sẵn ngày mai gặp mặt bàn lại.
Cúp điện thoại xong, Hứa Mân cũng không vội nghỉ ngơi. Cô tìm giấy bút trong phòng, bắt đầu nhớ lại kịch bản trong sách.
Có thể nhớ được gì, cô đều chép lại, sau đó chụp ảnh lưu lại trong văn kiện mã hóa của điện thoại di động.
Trong sách, Kim Mẫu không hề xuất hiện, chỉ làm nền cho thủ đoạn độc ác, lòng lang dạ sói của Phó Thư Dạng mà thôi.
Cho nên, muốn trực tiếp tìm được cách giải quyết từ kịch bản trong sách là chuyện không thể. Chẳng qua, Hứa Mân cảm thấy nên nắm giữ càng nhiều tin tức càng tốt, không chừng ngày nào đó có thể dùng tới.
Chụp xong, Hứa Mân cầm lấy mấy tờ giấy vừa viết, muốn xé nó đi.
Chưa chắc người khác có thể đọc hiểu được thứ này nhưng suy cho cùng, nó vẫn hơi kỳ quái. Nếu đụng phải người thông minh, không chừng bí mật của cô thật sự có thể bị phát hiện nên không thể giữ lại.
Chỉ có điều, hình như xé thôi cũng chưa an toàn.
Ngộ nhỡ… Chỉ là ngộ nhỡ, Phó Thư Dạng tâm huyết dâng trào, ghép lại xem thử thì sao?
Hứa Mân tìm một vòng trong phòng, muốn tìm thứ gì đó có thể châm lửa, đốt giấy.
Nhưng không tìm được.
Nhìn đồng hồ, đã qua 12 giờ, có lẽ Phó Thư Dạng đã ngủ rồi nhỉ?
Hứa Mân mở cửa phòng, quan sát bên ngoài. Yên tĩnh, không có người.
Cô vội cầm mấy tờ giấy kia, chân trần đi vào phòng bếp, dùng một mồi lửa đốt sạch, ngay cả tro tàn cũng dùng nước dội trôi đi.
Chân chính hủy thi diệt tích.
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, phủi phủi tay đi khỏi phòng bếp.
Cô dùng điện thoại di động soi đường. Lúc đi tới phòng khách, bỗng nhiên bước chân dừng lại.
Ở góc rẽ bên trái có một phòng vệ sinh, đèn bên trong đang sáng, còn có âm thanh “sàn sạt” nhẹ nhàng truyền tới!
Có thứ gì đó giống như đang bị lôi kéo trên mặt đất, lại giống như đang gặm đồ vật, còn giống như cọ xát lặp đi lặp lại… Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của Hứa Mân cuồn cuộn rơi xuống.
Trên lý thuyết mà nói, có lẽ phòng vệ sinh của Phó Thư Dạng sẽ lớn hơn nhưng anh cũng không có lý do gì để phát ra âm thanh kỳ kỳ quái quái như vậy.
Tiểu khu này còn có cả tin đồn ma quái!
Hứa Mân không biết Phó Thư Dạng ở phòng nào, lại sợ ngộ nhỡ thật sự có điều kỳ quái gì đó đã xuống tay với anh…
Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ cắn răng cầm bình hoa trong tay, lần mò đi tới phòng vệ sinh.
Cô không mang dép nên vật trong phòng vệ sinh không phát hiện ra cô, thanh âm vẫn tiếp tục, cũng ngày càng rõ ràng.
“Xoát xoát xoát…”
Âm thanh rất thô bạo.
Cửa phòng vệ sinh không đóng chặt, chắc chắn không thể là Phó Thư Dạng đang đi WC.
Hứa Mân đi tới cửa, cố lấy toàn bộ dũng khí, một cước đá tung cửa.
Ở một nơi hẻo lánh trong phòng vệ sinh, có người đang ngồi xổm đưa lưng về phía cô. Nghe tiếng, người ấy xoay đầu lại.
Bình hoa trong tay Hứa Mân vang lên một tiếng vang giòn, rơi xuống mặt đất vỡ nát bấy.
Phó Thư Dạng anh vậy mà… hơn nửa đêm lại đi! Chà! Toilet!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!