Nhân Vật Phụ Tại Dị Giới - Chuyện đêm muộn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Nhân Vật Phụ Tại Dị Giới


Chuyện đêm muộn



Đang ngồi khóc tu tu vì số mình mệnh khổ, thân tgể đá yếu đuối lại bị Lão gia ruồng bỏ. Chợt Lưu Phong ngừng lại như vừa bỏ lỡ điều gì?

-Má á á..quên không hỏi tên con nhỏ bán trứng rồi.

Rồi hắn vò đầu bứt tóc, la lớn hơn hồi nãy.

-Muốn gặp lại nàng phải làm sao đây… Sao ta lại đen đủi thế này, nhập vào một thằng bệnh hoạn cơ chứ…hệ thống củ lạc mi ra đây cho ta…

Hắn nhảy tưng tưng tự tát vào bên mặt của mình để khỏi động hệ thống.

Đến khi mặt mũi đã sưng vù mà không có tiếng đáp lại hắn thở dài.

-Thôi kệ, tìm cách bồi bổ thân thể cái đã. Gầy nhom thé này thì có cứng mấy, gái nó cũng không ưng.

nghĩ thế hắn nhân lúc trời tối lẻn đi vào nhà bếp bồi bổ cơ thể ngay lập tức. Khốn nỗi thức ăn tươi hôm nay đã dùng hết, đồ mới thì ngày mai mới mua về. Chỉ còn mấy loại củ trông còn dùng được.

Lưu Phong không phải đầu bếp chuyên nghiệp nhưng muốn làm thứ gì đó lấp cái bụng thì không khó,

Bếp lửa nổi lên, hắn luộc gạo với mấy loại củ. Bỏ thêm ít rau thơm. Rồi ngồi đợi, đợi lâu quá hắn ngủ quên mất.

Một lúc sau mùi khét lẹt thoảng thoảng, nhẹ nhàng kích thích khứu giác của Lưu Phong. Bàng hoàng tỉnh giấc hắn phát hiện đít nồi bị thủng mất một lỗ. Bữa ăn khuya của hắn tiêu tùng.

Leng Keng leng keng… Xoảng !

Tức quá, hắn ném thẳng cái nồi sang góc phòng vô tình làm đổ chạn bát. Tiếng động hồi nãy làm người trông bếp mất toi mộng đẹp. Đưa tay lau nước dãi, gã coi bếp bực dọc chạy tới nhà bếp.

Chỉ thấy bóng đen nhảy qua của sổ cùng mùi khét lẹt xông thẳng vào mũi. Gã vội hô lớn:

-Bớ người ta, có trộm!

-Mau bắt trộm.

Tiếng hô hoán thất thanh làm đám hạ nhân lồm cồm tỉnh giấc, ai nấy trong tay gậy gộc đèn đuốc sáng choang. Lùng sùng bắt kẻ đột nhập.

Lần theo dấu chân bọn họ tìm tới ven hồ, một bóng người đang tung tăng nhảy múa trong đêm một cách hoang dại.

-Là tam thiếu gia! Không cần tìm nữa,

-Lưu khùng đó ư, đem hôm gã vào nhà bếp làm cái gì.

-Ai mà biết chắc là nghịch ngợm gì đó thôi. Chúng ta mau về dọn dẹp, khoá cửa cẩn thân là được.

Cắt đuôi được bọn hạ nhân Luư Phong thở phào.

-Xui vãi cả lờ, Không ngờ phải giả điên để qua mặt bọn chúng. Khi nào mới hết xui đây trời.

Hắn thất thểu đi về phòng, cả ngày chưa ăn gì. Bụng gã lúc này lại biểu tình không dứt. Ghé qua hậu viện hôm nọ hắn nhìn qua thấy đèn phòng vẫn sáng. Bên trong phát ra những âm thanh thật kích thích.

Rón rén búoc lại phía cửa sổ, Lưu Phong đục một lỗ nheo mắt nhìn vào.

Trên giường ngủ, sau lớm màn mỏng màu hồng, hai thân hình một nam một nữ đang quấn vào nhau như điên dại.

-Úi…Nhị đương gia, lão… Gia mà biết thì ốm đòn…

-Tiểu Phương… Hãy quên lão gia đi… Đêm nay nàng là của ta.

Nhìn hai nguời nhấp nhả, Lưu Phong nuốt nước miếng, thân thể hắn cũng nóng bừng, đưa tay xuống phía dưới hắn nhớ ra cậu nhỏ mình bị teo. Lửa dục liền giảm xuống không ít. Nhưng mắt vẫn dán chặt vào bộ phim truyền hình trực tiếp bên trong phòng.

-Vãi lờ, kia chẳng phải nhị nương sao? Mà người kia không Phải là lão gia…ứ ừ. Hai người thông dâm định qua mặt lão gia chứ gì. Lần này ông nắm đượcc thóp rồi nhé.

Bên trong phòng tình tíêt đã đến hồi gây cấn, nhị đương gia đưa bàn tay chắc nịch xoa bóp mảng thịt mềm trước ngực một cách điêu luyện. Khuôn mặt nhị nương đê mê, đôi mắt nhắm nghiền hưởng thụ, miệng rên rỉ theo từng nhịp.

Trái tim mong manh của Lưu Phong dồn dập như trống trận. Hắn thở dốc tự lẩm bẩm một mình như mình là kẻ trong cuộc.

-Đúng rồi nhấc nhị nương lên đi… Rồi… Rồi…đẩy đi… đúng đúng… Đẩy mạnh thêm tý nữa… Ả sắp chịu không được rồi… Sặc… Nhị nương hư hỏng quá… Chỉ khỏ cho nhị đương gia đang toát mồ hôi hột.

Tuy đang ở bên ngoài nhìn lén nhưng Lưu Phong còn căng thẳng hơn người ở trong phòng.

-Ơ sao lại dừng lại, vãi lều. Đang hay mà…

Phía bên trong nhị đương gia nẳm ngửa ra. Nhị nương xoay người lại ngồi lên hạ bộ của nam nhân, mái tóc đung dưa theo từng nhịp trông thật gợi dục.

-Ôi vãi, đừng làm như thế. Kiểu này ta không nhìn thấy cái beep gì cả!

Luư Phong tức tối vì ở góc này hắn không nhìn thấy bên trong như thế nào. Chỉ kẻ ttong cuộc mới sướng chứ hắn muốn nhìn no con mắt cũng không được. Rồi hắn lại rủa.

-Bọn vô lại, sướng thì cho người ta xem ké với chứ. Đã thế thì ông phá cho chúng mày cụt hứng

Rồi Hắn kê tấm ghế phía nền của sổ. Kéo lấy tấm mền hoác lên người Giả bộ uy nghi đứng trước phòng

-Cốc cốc cốc

Đôi gian phu dâm phụ nghe tiếng người gõ cửa buổi đêm thì hoảng lắm, vội bò xuống giường thổi tắt ngọn đèn trong phòng. Bên ngài lại có tiếng trầm trầm vang lên

-Tiểu Phương, Ta thấy đèn phòng vừa mới tắt.

Thấy bên ngoài, bóng người mới đến trông cao lớn và uy nghiêm lắm. Nhị trương hốt hoảng nói thầm vào tai nhị đương gia

-Thôi chết là Lão gia, phải làm thế nào bây giờ.

Nhị đương gia gắt;

-Không phải nàng nói Lão gia qua đêm chỗ tứ nương sao?

-Ai mà biết được lão gia nghĩ gì? Người mau nghĩ cách đi.

Bên ngoài vẫn vang lên giọng nói

-Tiểu Phương, mở của cho ta naò.

Nhị nương giả vờ mới ngủ dậy, uể oải đáp

-Lão gia, đợi thíếp một lát.

Tình hình bên trong vô cùng hỗn loạn. Nhị đương gia chạy tới chạy lui, khoác lại y phục tìm chỗ chốn.

Lưu Phong giả bộ

-Sao lại lâu vậy, không phải nàng dấu nam nhân trong phòng chứ? Ta đếm đến mười nàng không ra là ta dùng thần công đạp của xông vào đó.

Mười, chín, tám…

Từng nhịp đếm vang lên, nhị đương gia cảm tưởng như có lửa đốt. Vội vã chui xuốbg gầm dường, nữ nhân vội vận lại xiêm y, vuốt lại mái tóc.

Ba hai một.

-Thôi ttời sắp sáng rồi ta về đây, nàng cứ nghỉ ngơi đi.

-Nói xong hắn nhảy về sau, nhìn qua cửa sổ cứ như vừa dùng thần công dời gót vàng đi vậy.

Hắn đi sang núp vào một góc, quan sát kịch vui

Quả nhiên một lúc sau, nhị đương gia thò đầu ra ngoài rồi co giò chạy mất hút khỏi hậu viện.

Ps. Nếu thấy vui vẻ hay chia sẻ cho mình biết bằng cách like.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN