Nhân Vật Phụ Tại Dị Giới - Giao dịch ngon ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nhân Vật Phụ Tại Dị Giới


Giao dịch ngon ăn



Ra đến cửa trước, Lưu Phong tìm đến một gốc cây được gọt nhẵn, giống như một bồ bàn ghế. Phía trước sân là một khoảng đất rộng. Bên trái là nới phơi thuốc, bên phải là đống củi đã chẻ sẵn. Từ đây có thể nhìn thấy mặt trời mọc và lặn. Không gian hữu tình, làm hắn nổi hưang làm bài thơ

-Mắt nhắm, hướng Tây, mở hướng Đông.

-Có cô sơn nữ ngực thả rông.

-Một mình, một nhà không đóng cửa.

-Khổ đám đàn ông ướt đũng quần.

Lưu Phong chắp tay sau đít, nhìn cảnh trời làm thơ không khác gì đám văn thơ bụng đầy chữ. Cô sơn nữ đi ra thấy vậy thì khen;

-Cậu cũng hay chữ quá nhỉ, giá mà cái quần của cậu cũng sach sẽ như lời cậu nói thì hay quá.!

Đang văn thơ lây láng, tâm hồn đang thuở lãng mạn Lưu Phong đáp llại cô bằng giọng lễ phép.

-Cô sơn nữ quá khen rồi, chỉ là một chút tài mọn của tiểu sinh mà thôi.

Nhìn Lưu Phong trong bộ áo rộng thùng thình, cô sơn nữ nhớ lại hồi nãy gã không khác gì mấy gã dở người thì buồn cười lắm.

-Xin lỗi, áo của phu quân tôi không vừa với cậu lắm.

Tụt cảm xúc văn chương vì bị chê mình xấu, trời ạ cái áo này làm mất hình tượng của mình rồi. Nhung khoan đã

-Cô nói đây là y phục của phu quân, vậy là cô đã có chồng rồi ư?

-Chứ cậu nghĩ vì sao nhà tôi lại có y phục của nam nhân chứ.

Hốt hoảnh nhìn quanh nhà, Lưu Phong lo sợ mình bị bắt quả tang gian díu với nữ nhân người khác lắm. Thể nào cũng lại ốm đòn cho coi.

Thấy Lưu Phong hí hoáy tìm chỗ núp, thì cô sơn nữ lại nói thêm với vẻ thấu hiểu:

-Phu quân tôi đi săn tối mới về cơ?

Lưu Phong thở phào, giọnh nói vẫn còn chứ sự nghi hoặc, cảnh gác.

-Thật không?, thế cô ở nhà một mình không sợ kẻ gian vào ư?

Cô sơn nữ búng hoàn đá vào khúc củi, nó lập tức bị tách ra làm đôi. Cô sơn nữ nháy mắt với hắn một cái nói với vẻ tự tin.

-Cậu nghĩ kẻ nào có gan làm chuyện mờ ám với tôi sao?

Nhìn thấy cố sơn nữ dùng thần công, búng tay chẻ củi, Luư Phong bàng hoàng lui về sau, miệng á khẩu không nói nên lời. Đôi chân run run làm cô sơn nữ cũng hãi theo.

-cậu đừng làm ướt đũng quần của chồng tôi chứ. Sáng tôi mới giặt đấy

Như để chấn an tinh thần cô nói tiếp.

-Cậu ra hái ít rau vào đây để tôi thịt con gà. Chắc mấy ngày chưa ăn gì phải không? Trông phờ phạc quá.

Lưu Phong thụt lưỡi không nói câu nào vì vỡ cả mộng rồi. Cô sơn nữ xinh đẹp đã có chồng, không những thế còn tài nghệ xuất chúng. Thằng bệnh hoạn như hắn không có cơ hội chinh phục nữ nhân này rồi.

Thấy hắn lủi thủi đi hái rau, Cô sơn nữ phì cười đi vào bắt lấy con gà béo.

Mùi thức ăn thớm phức bay tới làm Lưu Phong lên tinh thần. Gã ở trong bếp ngồi xổm, hay táy chống cằm nhìn nữ nhân mà tiếc hùi hụi.

-Không biết nên xung hô với cô hế nào ?

-Ta thấy cậu chắc ít tuổi hơn ta, ta tên Ngọc Khê…

-Thì ra là Ngọc khê tỷ tỷ… Đệ là Lưu Phong.

Thấy Luư Phong nhìn mình simê, Nhọc Khê gắt nhẹ

-Ta thấy đệ còn trẻ, cứ chăm lo học công pháp, có bản lĩnh rồi thì sẽ có nhiều cô theo đuổi thôi? Chưa biết chừng sau này còn là mọit nam tử phong lưu đa tình.

Lưu Phong nỉ non

-Nhừng hiện giờ đệ mê tỷ mất rồi phải làm sao?

Nữ nhân nhìn hắn tội nghiệp, chảy nước dãi ròng ròng,không biết vì món gà hay vì cô. Bằng giọng nhẹ nhàng cô khuyên nhủ.

-Đó là chuyện của đệ, chứ tỷ thì không thích một thằng nhóc loi nhoi như đệ đâu.

Lưu Phong đón lấy bát canh gà toàn xương của Ngọc Khê rồi húp ngon lành. Đánh chén xong hắn nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu.

-Đệ biết mình không có tài cán gì, nhưng giúp người giúp cho chót. Tỷ có thể ban cho đệ chút ân huệ để đệ không còn tơ tưởng gì nữa.

Vừa nói hắn vừa giơ đôi bàn tay làm động tác bóp bóp. Ngọc khê chợt nhíu mày gắt;

-Hừ tiểu dâm tặc, mới tý tuổi mà đã dâm dê như vậy rồi. Nhưng mà nếu đệ làm được một việc ta sẽ suy nghĩ về ân huệ đó.

Lưu phong hai mắt sang rực như đèn pha, gã đáp ngay…

-Được được… Đó là chuyện gì, đệ đều đồng ý.

Ngọc Kê đua tai chống cắm, chu bờ môi đầy đặn bóng loáng trông thật chấm chấm. Thật hiến người ta muốn liếm láp cho sạch ,Cô ngần ngừ nói.

-Ưm.. Thực ra phu quân của tỷ đi săn đã mấy ngày chưa về. Nếu đệ có tìm được chàng thì… Ta có thể đáp ứng nguyện vọng của đệ.

Ngọc khê nháy mắt cười duyên làm Lưu Phong như muốn nổ tung. Phèo phổi bay ra ngoài cũng đáng.

-Thế.. Thế đệ phải đi đâu để tìm?

Lưu phong lè lưỡi lắc mông liên tục trông có vẻ khí thế lắm. Ngọc khê cũng đáp ngay.

-Đệ đi về phía Tây nữa ngày đường sẽ thấy một khu rừng rậm, nhóm đi săn có lẽ đang ở đó, đệ tìm người có tên là Vô Tường, bảo huynh ấy mau về thăm phụ thân đang bệnh nặng.

Lời nói chưa hết, Lưu phong đã cuống cuồng chạy về Tây, hắn lo sợ Ngọc Kê sẽ rút lại giao ước, chứ chuyện nhắn tin chuyển lời thì dễ òm. Hắn sung sướng kêu lên thành tiếng

-Khà khà… Trúng mánh rồi, sắp được thịt một em.

Hắn vừa chạy vừa văng nước miếng dọc đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN