Nhân Vật Phụ Tại Dị Giới
Tưởng ngon ăn hóa ra
Cả gian phòng há hốc mồm khi thấy Lưu Phong vì xúc động mà lỡ tay làm quá, kéo tụt quần của Nhất Dâm đại sư.
– Tiểu tử thối, bỏ cái tay dơ bẩn của nhà ngươi ra khỏi cái quần yêu quý của ta.
Lưu Phong vũng ngớ người khi mình diễn hơi quá, gã nẩng đầu lên thì thấy một quả ớt nhăm nhúm giữa đồng không mông quạnh Hạ thể của Nhất Dâm đại sư cũng trống vắng như cái đầu của ông vậy.
– Xin.. xin lỗi sư phụ.
Đại sư đưa tay kéo quần ho nhẹ một tiếng rồi nói với giọng oán trách.
– Ai là sư phụ nhà ngươi, đúng là thấy dâm bắt quàng làm họ. Ta nói cho nhà ngươi biết, ta tuy dâm thật nhưng không có hứng thú với nam nhân đâu nhé. Liệu mà lăn sang chỗ khác kiếm ăn đi.
Dâm Dục đạo trưởng đứng kế bên phụ họa cho đại sư
– Người đâu, lôi thằng lỏi này ra ngoài.
Lưu Phong vội vàng khóc lóc năn nỉ.
– Đại sư đại từ đại bi xin hãy cứu kẻ hèn này… thân nam nhân sinh ra chim bé không làm ăn được gì, nữ nhân coi khinh chẳng tới gần…ôi cuộc đời thật nhục nhã thay… không có nữ nhân thì làm sao có thể nối dõi tông đường, báo hiếu cha mẹ đây.
Mấy tên người làm trong Dạ Hương lâu thấy hắn khóc lóc thì bắt đầu chú ý tới, và có vài người đã nhận ra hắn.
– Đây chẳng phải là Lưu Khùng, tam thiếu gia của Lưu Phủ sao? không ngờ lại ra nông nỗi này.
– Ây da, cái tên này đúng là đáng thương suốt ngày dở dở ương ương, sớm đã làm lão gia và mấy thiếu gia các ngứa mắt. Sao tên này không chết quách đi cho rồi sống làm gì cho nhục nhã dòng họ.
– Nghe nói nửa đêm còn mò sang phòng nhị nương sàm sỡ, bị Lưu gia chủ bắt tại trận thế là hết chối cãi. Bị lão gia đá đít khỏi phủ vậy mà chưa chừa cái thói dâm dê lại còn mặt dày nhận Nhất Dâm đại sư làm sư phụ thật là…
Tiếng xôn xao của mấy tên tiểu nhị cũng làm bụng của Đại sư nôn nao, ông nhìn gã tiểu tử với vẻ chua xót. Kể ra tiểu tử này với ông cũng là đồng bệnh tương liên cùng mang phận trim bé, tên này lại dâm từ bé dám đụng chạm đến phu nhân của lão gia trong măt kẻ khác là phi đạo đức, lưu manh đáng hận nhưng đối với ông lại rất hợp khẩu vị. Chỉ tiếc là nó lại tụt quần ông trước mặt mọi người nhất là mấy cô kỹ nữ, chuyện ông chim bé rất nhanh bị lan truyền ra ngoài. Ngoại hiệu Nhất Dâm đại sư sẽ bị tổn hại không ít thì nhiều.
Càng nghĩ đến việc mình thua kém Dâm Dục Đạo Trưởng, Nhất Dâm đại sư lại tức anh ách.
Chuyện của ngươi mắc mớ gì đến ta. Thôi lượn đi chỗ khác để ta còn làm việc.
Lưu Phong đổi bài
Sao đại sư xấu bụng thế? có mỗi môn thần công mà cũng không dạy được.
Thái độ quay ngoắt của Lưu Phong làm đại sư càng tức hơn.
Cái thằng mặt lờ, trim bé là việc nhà ngươi, bị nữ nhân ghẻ lạnh cũng là do ngươi. Còn Thần công của ta thì ta muốn dạy ai thì ta dạy, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà ta phải dạy.
Đại sư rủa một hồi văng cả nước bọt lên mặt Lưu Phong làm hắn cũng nóng máu gân cổ lên nói.
Má ! bất tài thì nói là bất tài đi, không dạy được thì nói là không dạy được còn bày đặt, đã thế cóc thèm học cái môn thần công của ông nữa. Hừ đã trim bé còn bày đặt dâm dê.
Nhất Dâm đại sư uy vọng cao lớn trong giới Dâm Dê, kẻ khác nể còn chưa kịp mà nay lại bị một tên nhãi phỉ báng ngay trên sân nhà, ông nào có thể bỏ qua , nhưng cũng không thể đôi co với nó quá nhiều vì như thế sẽ làm mất hình tượng.
NGươi còn nói nhảm nữa có tin ta dùng Dâm Dê nhất chỉ thông đít nhà ngươi đến chết bây giờ.
Chưa biết mạnh yếu của tuyệt kỹ Dâm Dê nhất chỉ ra sao nhưng nghe nói có thể làm nam nhân tè dầm không kiểm soát. nhưng gã vốn có ý chí cao nào sợ hãi như kẻ phàm nhân. Gã nói
Hừ, trim bé mà cũng đòi gạ gâm thông ass của ta ư, lão coi trọng môn thần công của mình quá đấy. Nói cho lão biết ta không thèm đôi co với lão làm gì cho mất hình tượng.
Rồi Lưu Phong vội vã đi sang chỗ Dâm Dục đạo trưởng tỏ vẻ thân thiết.
-Cái thứ thần công cóc ghẻ của ông làm sao so sánh với Đạo trưởng, hồi nãy là do tôi bái nhầm mà thôi, lão đừng có ở đó mà ảo tưởng mình tài giỏi. nhìn lại mình xem có chỗ nào hơn được người ta chứ, Hừ đầu thì chọc lốc, háng thì trụi lông dâm cũng dâm vừa vừa thôi chứ. Nhìn đạo trưởng mà làm gương đây nè.
Lưu Phong nhìn đại sư càng tức tối thì càng mạnh mồm khen đạo trưởng.
Nhìn mặt đạo trưởng là biết phúc hậu rồi, ngũ quan tinh chuẩn, râu tóc bạc trắng đúng là phong thái của đại tông sư đăng phong tạo cực. Đạo bào thanh tao thoát thục gió khổng thổi mà vẫn bồng bềnh tràn ngập khí lực không vận mà dâm. đâu có như ai kia ăn mặc thì lôm côm nhìn là biết hạng rẻ tiền, vậy mà bày đặt vào lầu xanh tu luyện.
Lưu Phong bĩu môi không chút khiêng kị mà xỉ vả đại sư khiến lão nộ khí xung thiên, song thủ vận khí thành hình cự vật không thẳng mà cong, cương nhu hỗn hợp xem ra đã trổ ra thần uy thực sự.
_ Thằng mặt lờ.. ta thông chết nhà người.
Lưu Phong thấy đại sư đã vận khí thì nhận ra mình có hơi quá lời, dù gì cũng là một cao thủ lại ăn chửi giữa chốn lầu xanh giữa muôn vàn nữ nhân thì không giận sao được. NHưng bên cạnh hắn lại là một tảng đá khổng lồ bất động, trước khí lực cuồn cuộn của đại sư mà vẫn vững như bàn thạch khiến hắn thêm vững tin mà nói vói giọng dõng dạc.
-Lão dám ra tay ở nơi công cộng, không coi Dâm Dục đạo trưởng ra ký lô nào hả… Loạn loạn quá đi.
Hắn cố tình gào lớn để mọi người chú ý, Nhất Dâm đại sư cũng có phần e ngại lời nói của hắn. Thực sự thì lão là Dâm Dục cũng là ngang hàng nhưng chưa giao thủ với nhau lần nào. Qua vài cuộc vượt cấp khiêu chiến với cao thủ đương thời thì lão biết thực lực không có dưới mình. Mà mấy tên để tóc thường rất chú trọng mặt mũi tiểu tử kia lại nói mấy câu như vậy chắc cũng muốn phân cao thấp với ta một phen.
Đạo trưởng, ông muốn sao đây?
Dâm Dục đạo trưởng nãy giờ vẫn im thin thít, nay không khí căng thẳng diễn ra trước mặt, đương sự đã mở lời vậy thi phải ra tay thôi.
Đạo trưởng khép hờ đôi mắt chầm chậm nói
Loạn.. loạn quá!
Thái độ úp mở của đạo trưởng giống như đang khiêu khích đại sư vậy.
Thằng lỏi này! không biết trên dưới đáng bị thông đít. để ta giúp ông xử tội nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!