Nhân Vật Phụ Tại Dị Giới - Dạ Hương Lầu gặp cao nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Nhân Vật Phụ Tại Dị Giới


Dạ Hương Lầu gặp cao nhân



Thâm nhị nương ngội phịch xuống bên cạnh hắn giọng õng ẹo.

-Mấy năm rồi em mới tác nghiệp, không biết tiểu thiếu gia muốn em hầu hạ thế nào , từ trên xuống hay từ dưới lên.

Lưu Phong ngó nghiêng xung quanh như sợ bị phát giác, gã thì thầm vào tai Thâm Nhị Nương.

-Cô có nhiều kinh nghiệm, vậy có cách nào chữa bệnh trim nhỏ không? Ta bị mấy ả chê ta chim bé méo cho làm ăn cái gì?

Lưu Phong mạnh dạn cầm tay Thâm Nhị Nương mà dúi vào hạ bộ của mình làm bà ta thoáng sửng sốt

-Sao của tiểu thiếu gia bé vậy.

Ánh mắt bà đăm chiêu nhìn Lưu Phong vẻ tội nghiệp. Chắc vì xấu hổ quá nên mới tìm đén Dạ Hiơng Lâu giải toả đây mà

-Để ta mơn một lúc xem nó có lên không.

Bảo vật của Lưu Phong chưa to bằng ngín tay thâm nhị nương sờ soạng một lúc mới thấy được. Bà đưa ngón trỏ búng nhẹ vào quả ớt của hắn, chậm rãi sớn nắn nhe nhàng, kéo lên rồi lại hạ xuống.

Bàn tay dẻo dai khẽ luồn qua bộ quần áo rộng thùng thiền mơn chớn thân thể gầy gò của hắn.

-Thiếu gia cảm thấy thế nào?

Lưu Phong đang phê lời mắt, gã trả lời ấp úng.

-Cũng .. Ớ. ..bình thường…

Tuy tháy hắn nói vậy song bàn tay của Thâm nhị nhương đã dính đầy chất nhầy nhụa. Bả khẽ thở dài

-Chẹp… Với thể trạng này thì dâm như tôi cũng chịu thôi trong Da Hương Lâu chỉ có một người có thể giúp cậu.

Lưu Phong sáng bừng đôi mắt;

-Đó có phải là một nữ nhân tuyêt sắc với kỹ nghệ giường chiếu tuyệt đỉnh.

Thâm Nhị Nương lắc đầu

-Không phải nữ nhân, người đó là Nhất Dâm đại sư, cứ nửa năm lại ghé qua Dạ Hiơng Lầu để cứu khổ cứu nạn.

Lưu Phong há hốc mồm

-Nhà sư sao lại đến chỗ Phong Nguyệt, đó chẳng phải là một đại kỵ hay sao?

-Ây za, chuỵên đó ai mà để tâm, các chị em trong Da Hương Lâu đều rất bái phục khả năng làm tềnh của đại sư, làm ai nấy đều mệt mỏi ra rời trong sung sướng.

Ròi bà dứng dậy dắt Lưu Phong đi lên lầu tới một căn phong lớn, nơi tập chung rất nhiều kỹ nũe dang nhìn hai người đàn ông với ánh mắt sùng bái đến tột cùng.

-Nhất Dâm đại sư, lâu quá không gặp, \”Dâm Dê thần công \”của ông đã luyện đến cảnh giới Bất Động dâm dê ròi chứ.

-Dâm thật, dâm thật… Chút tài mọn nào giám so sánh với Dâm Dục đạo trưởng, nghe nói \”Vãi Lone chân khí \”của ông đã luyện đến mức lô hoả thuần thanh, mỗi lấn xuất chiêu làm nữ nhân muốn rên không được muốn hét cũng không xong, cảnh giới ấy bàn tăng nào dám so sánh.

-Ông lại nói quá rồi, dạo này ta nghe tin ông đang bế quan tại Dạ Hương Lâu để luyện môn tuyệt kỹ \”Dâm Dê nhất chỉ\”, một chỉ làm điên loạn dâm dê giới, một môn tuyệt kỹ có thể khai sáng khẻ khờ, làm mụ mị kẻ tài đức, nữ nhân nghe thấy đã chảy nước ầm ầm, nam nghe thấy thì tè dầm không kiểm soát.

-Dâm Dục đạo trưởng quá khen, quá khen rồi, bần tăng vẫn còn non tay lắm. \”Đại Hội Dâm Tặc\” lần này vẫn phải nhờ đạo trưởng xuất trim chấn áp quần hùng rồi

Nhìn hai người đàn ông tâng bốc nhau về mấy môn tuyệt Kỹ giường chiếu xuất thần nhập hoá, Lưu Phong như kẻ tìm thấy ánh sáng của chân lý của cuộc đời. Gã vội vã đu người chạy tới troNg phòng, ôm lấy đôi chân đại sư mà khóc lóc thương tâm.

-Xin đại sư hãy nhận tôi làm đồ đệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN