Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền - Chương 1. Cứu một người hơn xây bảy toà tháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền


Chương 1. Cứu một người hơn xây bảy toà tháp


Màn đêm tà tà phủ lên trấn Huyền Nhạn, lễ hội hoa đăng thường niên làm các con phố nhộn nhịp hẳn lên, tiếng rao bán từ những quầy hàng bên đường hoà vào âm thanh nói cười tạo thành bản nhạc diệu kỳ của thời thái bình thịnh thế.

Trên sườn núi Huyền Quan tựa hồ có một bóng trắng nhỏ gầy lặng lẽ đứng đó, vạt áo từ tơ lụa thượng đẳng phất phơ bay trong gió, mái tóc dài đen mượt chỉ tuỳ ý cột cao bằng dải lụa mềm. Đôi mắt trong veo tựa nước thu khẽ chuyển động, khoé môi nở nụ cười như có như không. Loé một cái, bóng trắng biến mất.

Tại một biệt viện sâu trong núi, Tuyết Mai lượn một vòng kiểm tra bệnh trạng của mọi người rồi mới an tâm đi kiểm kê dược liệu. Đây vốn là Như Ý quán, y quán của Lãm Ngọc công tử, vị danh y thần bí xuất quỷ nhập thần. Trong dân gian đồn thổi hắn tuấn mỹ xuất trần, có người lại nói khuôn mặt hắn còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, người kia lại thì thào đó cơ bản là thần tiên hạ phàm.

Như Ý quán nằm ở thung lũng giữa hai sườn núi, phía trước là hồ nước quanh năm trong vắt, phía sau là rừng cây rậm rạp nhìn tựa trải dài vô tận, thật khiến người ta sinh ra ảo giác như lạc vào mê cung. Vì nó đặc biệt khó tìm, đường lên núi lại trùng trùng nguy hiểm nên người bệnh nằm đây phần lớn đều là dân làng bị thương trong rừng được nhặt về. Vị Lãm Ngọc công tử kia hành tung bất định, lắm kẻ quyền quý lặn lội tới đây cũng vì hắn đi du sơn ngoạn thuỷ mà ăn chầu ở trực mấy tháng trời đợi chờ, sợ một khi xuống núi sẽ không lên được nữa.

Tuyết Mai đang xếp lại lọ thuốc lên kệ tủ thì cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt, bóng trắng không tiếng động nhảy vào trong phòng, thoải mái ngồi xuống bàn ăn.

– Lãm Ngọc công tử, người đã về?

Tuyết Mai nhàn nhạt hỏi, đối với việc vị công tử kia vô thanh vô tức xuất hiện dường như đã thành thói quen.
Lãm Ngọc cầm lấy ấm trà tự rót cho mình, ừng ực uống vài ly rồi mới ngẩng đầu lên than vãn:

– Đúng là mệt chết ta, vẫn là ở nhà với Mai nhi thoải mái hơn.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú bất phàm đang hơi cau lại của chủ tử, Tuyết Mai thở dài. Tiểu thư nhà nàng- vốn là cô nương mi thanh mục tú, quốc sắc thiên hương lại tự nhào nặn khuôn mặt mình, khoác lên nam trang đã được 3 năm. Mỗi tháng chủ tử sẽ đến Thuỷ Nhược các trong rừng trúc năm bữa nửa tháng, về việc đến đó gặp ai hay để làm gì thì tiểu thư không nói, nàng cũng không dám hỏi.
Chỉ có điều, mỗi lần về chủ tử đều ăn khoẻ hơn cả tên ăn mày trong trấn.

– Công tử, ăn từ từ thôi, chú ý hình tượng, hình- tượng!

Tần Giai Nhiên ậm ừ, động tác ăn không còn nửa điểm của tiểu thư khuê các. Nàng cũng không rảnh để ý, ai bảo mỗi lần đến chỗ sư phụ luyện công, nàng đều bị người hành mất nửa cái mạng.

– Đúng rồi, hôm nay dưới trấn có lễ hội, Mai nhi không muốn ra ngoài dạo chơi sao?

Tuyết Mai hừ mũi một cái, liếc mắt về phía cửa:

– Mai nhi dạo chơi thì những người bệnh mà công tử tiện tay lượm về tính sao đây? Lãm Ngọc công tử?

– …..bổn công tử cam đoan sau này sẽ hạn chế lượm người lung tung.

  Tần Giai Nhiên chột dạ sờ sờ mũi. Mấy năm qua dân làng tới đây săn bắn, địa hình hiểm trở của núi Huyền Quan làm họ gặp nạn không ít, dù sao cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi buồn chán, nàng bèn đưa về biệt viện, sau đó đích thân hộ tống về làng. Mỗi lần như vậy đều dùng nhiều khuôn mặt khác nhau  nên không ai biết đâu mới là Lãm Ngọc công tử, sau đó cố ý dùng mánh khoé biến đổi phong cảnh một chút, dần dần bức màn sương mù bao quanh Như Ý quán trở thành chuyện bát quái không bao giờ hết nóng ở những quán trà lâu.

  Đợi đến khi Tuyết Mai dọn dẹp xong xuôi, chủ tử của nàng cũng đã thay trung y mỏng, lười biếng nửa nằm nửa ngồi tựa trên nhuyễn tháp đọc sách. Khuôn mặt đẹp không tỳ vết vẫn chưa xoá đi lớp dịch dung, mái tóc dài xoã sau lưng, hai màu trắng đen tương phản lại hoạ lên một bức mỹ nam tuyệt đẹp–

  – Cởi lớp buộc ngực đúng thực vô cùng thoái mái a.

–cho đến khi tiểu thư mở miệng.

  – Công tử, ngôn từ!

Tuyết Mai mất kiên nhất hầm hè nói, mặc dù nàng biết tiểu thư chỉ nghịch ngợm với người thân cận, đối với người ngoài cực kỳ ôn hoà, thậm chí có chút lạnh nhạt xa cách. Nhưng nơi này cách âm không tốt, vạn nhất người ngoài biết được Lãm Ngọc công tử thực chất là nữ nhân…. ở nơi rừng rú thế này chắc chắn rước phiền toái. Mà vương gia ở xa như vậy…lỡ có chuyện phát sinh nước xa không cứu được lửa gần.

– Mỹ nhân a mỹ nhân, đừng nóng nảy, là gia sai, gia sai.

  Tần Giai Nhiên đè nén thanh quản, thanh âm trong trẻo dịu dàng biến thành giọng nam tử hơi trầm đầy mị hoặc. Nàng nhìn đến bộ dáng nghẹn họng của Tuyết Mai mà không nhịn được cười rộ lên.

Một tiếng rầm đánh gãy không khí, hại tim hai cô nương trong phòng suýt nữa ngừng đập. Người bệnh đều nghỉ ở viện ngoài, vương gia tuy phái một cao thủ bảo hộ nhưng bị tiểu thư xua đuổi ở tít bên kia hồ, nội viện bên trong chỉ có Lãm Ngọc và Tuyết Mai, từ trước tới nay không ai cả gan bước một chân vào nơi này.
Tần Giai Nhiên hoàn hồn trước, bật dậy vớ lấy miếng vải buộc ngực trên giá treo, động tác thuần thục nhanh thoăn thoắt, chớp mắt sau không dấu vết biến hình thành Lãm  Ngọc công tử ôn hoà như nước.
Tuyết Mai rón rén đi trước mở cửa, ngó đầu ra nhìn, sau khi liếc xuống dưới liền bất động.

– Công tử, cái này….

Tần Giai Nhiên cũng sững người, trước cửa viện là một hắc y nhân nằm sõng soài, cả người bê bết máu, trên vai còn cắm một mũi tên. Hô hấp của hắn dồn dập, khuôn mặt đẹp tựa trích tiên đường nét hoàn mỹ vô khuyết, mồ hôi lạnh chảy xuống sống mũi cao cao, lông mi dài cùng mày kiếm nhíu chặt, đôi môi mỏng hơi mím lại càng thêm quyến rũ mê người. Khuôn mặt của nguỵ nam nhân ” Lãm Ngọc” so với hắn quả thật khập khiễng.

– Ây da, hàng giả cuối cùng vẫn là hàng giả.

Tần Giai Nhiên tiếc hận thở dài, hai tay u uất xoa xoa má mình, vừa quay sang liền bị Tuyết Mai trừng mắt. Hầu hạ chủ tử 3 năm, thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, vừa đủ để biết từng lỗ chân lông của nhau, Tuyết Mai sao lại không hiểu trong đầu tiểu thư nhà mình đang nghĩ cái gì.

– Không phải thuật dịch dung của công tử kém, mà tại hắn quá đẹp!

Cũng đúng! Tần Giai Nhiên gật gật đầu. Chủ tớ hai người đứng trước phòng tâng bốc nhau, chút nữa thì quên còn một người sắp không ổn rồi…

  Công tử Lãm Ngọc vốn xem bệnh tuỳ theo tâm trạng, kỵ nhất là dính phải rắc rối. Cho dù là cố ý hay vô tình, hắc y nhân này có thể sống sót mò tới tận Như Ý quán thì không phải hạng tôm tép. Hắn bị truy bắt, nếu không phải đắc tội người ta thì cũng dính dáng đến mấy chuyện tranh giành quyền thế. Bên ngoài phức tạp như vậy, Tần Giai Nhiên nàng chỉ là một cái đại phu, nếu cứu phải người không nên cứu thì kẻ toi chính là nàng. Quan trọng hơn, ai bảo hắn sinh ra đẹp hơn nàng, quả thật làm tinh thần sa sút.
Cho nên, tốt nhất nên ném hắn ra khỏi đây thôi.

– Công tử, cứu một người hơn xây bảy toà tháp, hay là lưu cho hắn một mạng đi, chúng ta cứ như vậy có thể coi là gián tiếp giết người không?

Tuyết Mai nói vô cùng thành khẩn, thấy Tần Giai Nhiên vẫn túm lấy cổ áo hắc y nhân định kéo lê ra ngoài liền bồi thêm một câu:

– Đợi băng bó xong xuôi…ném vẫn chưa muộn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN