Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền
Chương 2. Thù lao
Nàng xắn tay áo lên, dặn dò Tuyết Mai chuẩn bị đồ nghề rồi dứt khoát cởi đồ nhắc y nhân ra. Bàn tay ngọc vừa chạm đến cổ áo đã bị nắm chặt, Tần Giai Nhiên có chút giật mình ngẩng đầu lên, đối diện là đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy, mang nhiều hơn một tia cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
– Ta là đại phu.
Tần Giai Nhiên chỉ bình tĩnh nhìn hắn, lặp lại câu nói quen thuộc mỗi khi dân làng không tin tưởng để nàng xem bệnh. Ấy vậy mà tên hắc y nhân còn siết cổ tay nàng chặt hơn, mày kiếm cau lại, người này tính đa nghi cũng quá cao đi.
– Nếu cổ tay ta phế rồi thì mạng ngươi cũng bồi theo nó.
Lý Liên Thành dần thả lỏng, hắn mê mang nhìn thấy một bóng trắng loay hoay trước người mình rồi nặng nề khép mi mất ý thức. Hắn ngoài mặt phụng ý chỉ Hoàng thượng đến trấn Huyền Nhạn điều tra việc quan lại tham ô, thừa dịp lễ hội hoa đăng lén đi thực hiện mật chỉ thì sa vào thiên la địa võng suýt mất mạng. Hắn dùng hết sức bình sinh chạy lên núi, không biết đi bao lâu liền đến được nơi này, cũng không rõ trước mặt là bạn hay địch.
Tần Giai Nhiên lột sạch nửa thân trên của hắc y nhân, không thể không thừa nhận thân hình hắn quá hoàn hảo: Vai rộng, ngực nở, cơ múi rắn chắc. Khác xa với vẻ sắc bén âm trầm vừa nãy, khi ngủ toàn thân hắn toả ra sự ôn nhu kín đáo. Nàng toàn chữa thương cho mấy thúc bá gầy nhom, giờ bắt gặp hắn không khỏi có chút thất thần.
– Công tử, máu trong người hắn sắp chảy sạch rồi.
Tuyết Mai bê chậu nước cùng dao và dược liệu tiến vào, thấy tiểu thư đứng ngây như phỗng thì lấy làm kì quái. Đến khi vòng qua người nàng mới thấy được mỹ cảnh kia, chỉ thiếu mỗi việc chảy máu mũi.
– Mai nhi, độc sắp ăn sạch lục phủ ngũ tạng của hắn rồi.
Chủ tớ hai người ho nhẹ một tiếng, chuyên tâm cầm máu, nhổ mũi tên có độc ra rồi đắp thảo dược, lại nhét vào mồm hắn giải dược đan. Trên người hắc y nhân còn có vết chém khá sâu ngay trước ngực, hai cánh tay và phần bụng cũng chi chít không ít thương tích. Tần Giai Nhiên tò mò võ công của hắn cao đến đâu, với tình trạng này mà lê xác đến tận Như Ý quán đã đủ khiến nàng phục sát đất.
Tuyết Mai thở phào một cái, quay đầu thu thập thoả đáng rồi nhắc nhở Tần Giai Nhiên:
– Công tử, đã đến canh ba rồi, người nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho em.
Tần Giai Nhiên nhẹ gật đầu, đưa tay lên che miệng khẽ ngáp một cái thật dài, bây giờ nàng mới cảm nhận được toàn thân bủn rủn, chân tay không buồn nhấc.
– Tên này mất máu quá nhiều, ta chỉ dùng đan dược kìm hãm tạm thời độc trong người hắn, chúng ta hết cỏ Nhai Xích với nấm Thổ Nha rồi, sáng mai em vào rừng tìm một ít để chế giải dược. Ta đi ngủ trước, một lát gọi ta dậy thay em trông chừng hắn.
Dừng một lát, Tần Giai Nhiên không kìm được nhìn hắc y nhân thêm một chút, than nhẹ:
– Hắn có qua được đêm nay hay không thì còn phải xem bản thân hắn. Thật là, đắc tội gì mà bị người ta dùng đến Thạch Đầu Cốt để độc không biết.
Về phòng, Tần Giai Nhiên thả người xuống đệm êm, giữ nguyên y phục bị dính chút máu mà thiếp đi. Nàng vốn ngủ không sâu, hơn một canh giờ sau đã tự động mơ màng thức dậy.
Khi nàng trở lại hắc y nhân vẫn hôn mê, vết thương do mũi tên độc gây nên bắt đầu rỉ máu, tuy đắp thảo dược nhưng Thạch Đầu Cốt khiến máu khó đông, thường xuyên phải thay thuốc. Tuyết Mai đang đọc sách, mi mắt dường như sắp không mở nổi nữa.
– Mai nhi, em đi nghỉ đi.
– Vâng, tiểu thư cũng đừng gắng sức quá.
Tuyết Mai mệt mỏi xưng hô lẫn lộn, lững thững đứng lên nhường ghế cạnh sạp cho Tần Giai Nhiên.
Lý Liên Thành thần trí mơ hồ tỉnh lại, vừa lúc nghe được đối thoại của hai người. Hắn vẫn nhắm mắt, mũi ngửi thấy một mùi hoa lan nhè nhẹ sát bên mình, nó như liều thuốc an thần vuốt ve vết thương cùng sự căng thẳng trong lòng hắn, khiến bức tường cảnh giác hoàn toàn đổ sập.
Sáng hôm sau.
Cơn gió nhẹ mang hương hoa sen thanh mát bay vào phòng, tấm lụa mỏng như cánh ve khẽ bay bay để lộ thân hình nam nhân nằm trên sạp. Ánh nắng xuyên qua hàng trúc ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, tạo thành những đốm sáng loang lổ trên da thịt trơn mịn.
Tần Giai Nhiên bê bát thuốc đen ngòm đặt xuống kệ, hắc y nhân vẫn chưa ngừng thở, xem ra nàng tích được đức rồi.
– Mặt trời đã lên cao rồi, ngươi định bao giờ mới mở mắt?
Lý Liên Thành sửng sốt mở trừng mắt. Hắn ta như thế mà biết mình giả vờ ngủ? Hắn đã tận lực điều chỉnh hô hấp, cho dù muốn giả vờ chết trong thời gian ngắn cũng không phải không thể qua mắt đại phu.
Tần Giai Nhiên không để ý đến ánh mắt soi mói của hắn, thuận tay quăng một bộ y phục bằng vải thô lên mép sạp, hất hất cằm:
– Mau thay y phục mới rồi uống chén thuốc này đi.
Y phục là Tuyết Mai mượn của Dực Tử, thị vệ mà phụ thân phái đi theo bảo vệ nàng, vì nơi này hiếm hơi người nên hắn không có đất dụng võ, yên ổn ở căn chòi phía bên kia hồ luyện kiếm, thỉnh thoảng sang đây phụ giúp y quán vài việc nặng. Nhắc mới nhớ, cả tuần nay chưa thấy mặt tên mặt đơ ấy rồi.
Lý Liên Thành không vội cử động, hắn chăm chú đánh giá người đứng trước mặt. Dáng người mang vẻ văn nhược nhỏ nhắn hơn nam nhân bình thường, một thân tuyết trắng thanh nhã như đoá hoa sen giữa hồ. Khuôn mặt tuấn tú lại xen lẫn nét mềm mại non nớt, đặc biệt là cặp mắt lãnh đạm thỉnh thoảng loé lên tinh quang kia, Lý Liên Thành cảm thấy có gì đó không đúng nhưng đến tột cùng không biết sai ở đâu.
– Không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?
Hắn phát hiện giọng mình khàn hơn trước, cả người mỗi lần cử động đều đau nhức đến trợn mắt nhe răng. Tần Giai Nhiên một thân ung dung, thong thả đáp:
– Ngày mai mời các hạ rời khỏi đây cho, ta không muốn gặp phải phiền phức không đáng có.
-… Khoan đã…. cho hỏi đây là nơi nào?
– Thung lũng núi Huyền Quan, Như Ý quán.
Như Ý quán của Lãm Ngọc công tử? Hắn lại vô thức đến được Như Ý quán? Y quán này Lý Liên Thành đã từng nghe nói, chỉ là những người chủ tâm tìm đến đều tay không trở về.
– Đa tạ Lãm Ngọc công tử ra tay cứu giúp, ơn cứu mạng này ta nhất định sẽ báo–
– Không cần, ta chỉ là tiện tay, các hạ không cần để trong lòng. Chỉ cần các hạ không mang lại rắc rối cho Như Ý quán, chính là báo ơn rồi.
Lý Liên Thành á khẩu. Hắn từ trước tới nay rất ít chủ động mở lời đáp ứng với người lạ, cũng rất ít người dám dùng giọng điệu đấy nói chuyện với hắn, hiện là ân nhân cứu mạng nên mới phá lệ một lần. Nhưng thân phận đặc thù, nói không chừng truy binh vẫn đang tìm hắn khắp nơi, lời nói của vị Lãm Ngọc công tử kia quả thực có lý. Lý Liên Thành xấu hổ e hèm vài tiếng, định đưa tay cầm lấy bát thuốc lại phát hiện toàn thân mềm nhũn vô lực, hắn có thể chống đỡ cơ thể hoàn toàn là nhờ tựa vào chiếc gối sau lưng.
Đôi mắt của Tần Giai Nhiên híp híp:
– Ngươi không thể tự uống thuốc?
Lý Liên Thành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, đêm qua hắn tiêu hao quá nhiều sức, nội lực cũng bị ảnh hưởng, với thương thế này xuống giường còn khó chứ đừng nói ngày mai xuống núi.
– Không thể nào…
Tần Giai Nhiên nhìn hắn gắt gao, lại nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch, càng về sau mày càng nhíu chặt. Cho dù trúng Thạch Đầu Cốt, lại bồi thêm mấy vết thương ngoài da, tính cả sức leo núi vượt đèo thì sau khi nuốt viên đan tối qua, lại đánh một giấc tới gần trưa ít nhất cũng phải nhấc tay động chân được.
Một lúc lâu sau Lãm Ngọc ngẩng đầu lên, dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại thăm dò huyệt đạo từ cổ cho đến giữa ngực, xuống tận bụng hắn mới dừng lại, sắc mặt âm trầm khó coi. Lý Liên Thành chẳng mảy may lo mình không cứu được, hắn chỉ thấy vô cùng mất tự nhiên khi một tên nam nhân cứ kề sát đụng chạm như vậy, nhất là mái tóc kia toả ra hương hoa lan mê người, thuận đà lúc hắn ta cúi xuống mà vài lọn tóc vương lên ngực hắn, dòng điện truyền khắp cơ thể khiến trong lòng ngứa ngáy. Quái, mấy tên đại phu thường ngày chẳng phải cũng làm vậy sao?
– Ngươi từng trúng kịch độc khác?
Giọng nói hơi trầm vang lên làm hắn sực tỉnh, ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi môi đào khẽ hé mở, nhĩn kĩ công tử Lãm Ngọc mang chút đường nét của nữ nhân. Hắn nuốt vào nghi ngờ chưa thành hình, nhàn nhạt trả lời:
– Nhiều đến nỗi ta không nhớ được chính xác nữa.
– Trị độc không trị tận gốc, mấy tên lang băm chữa cho ngươi đúng là… chậc chậc…
Giờ thì hay rồi, Thạch Đầu Cốt len lỏi đi tìm đồng phạm của nó, hoành hành trong người hắc y nhân mạng lớn này. Lý Liên Thành sửng sốt. Lang băm? Chữa bệnh cho hắn phần lớn là thái y mời trong cung, có lần đặc biệt được Hoàng thượng điều cả ngự y tới. Hắn nhướng mày nhìn một cách thích thú:
– Nghe danh thần y đã lâu, nếu công tử Lãm Ngọc muốn giữ người thì Diêm vương cũng không dám đoạt, chẳng lẽ công tử cũng không có biện pháp?
Tần Giai Nhiên hừ nhẹ, dám khiêu khích năng lực của bổn thần y? Ý nói Lãm Ngọc chỉ được cái hư danh thôi sao? Nàng tự nhận tính nhẫn nại vô cùng tốt, chiêu khích tướng dùng ai chứ không dùng được với nàng.
– Có.
Đấy là trừ việc liên quan đến y dược.
Lý Liên Thành cười thầm trong lòng, kết giao bằng hữu với vị này thì mỗi ngày trôi qua sẽ không nhàm chán. Lại nhìn đến khuôn mặt hào hứng bừng bừng muốn lôi hắn ra thử nghiệm, hắn cảm thấy hình như không ổn rồi.
Quả thật rất không ổn.
Tần Giai Nhiên đưa tới mấy bát thuốc đen ngòm, còn gạt Tuyết Mai ra tự mình đút cho hắn uống. Ai không biết còn nghĩ hắn đang tận hưởng đãi ngộ đặc biệt lắm. Chỉ có Lý Liên Thành trong lòng kêu khổ, thứ thuốc này mỗi bát lại càng thối càng đắng hơn, uống một hơi đã đủ lưu lại mùi ngàn năm sau không mất. Lãm Ngọc công tử còn cười như hoa xuân, nhã nhặn bồi hắn nuốt từng thìa từng thìa.
Hắn ta cố ý! Chắc chắn là cố ý!
Tần Giai Nhiên thấy mặt hắc y nhân đen như đít nồi, tâm tình sung sướng sảng khoái.
– Làm phiền rồi.
Lý Liên Thành nghiến răng nghiến lợi, ngăn cản ý muốn nôn hết ruột gan phèo phổi ra ngoài. Nhưng ít nhất nhờ thứ nước đắng gấp hàng ngàn lần hoàng liên ấy mà nửa buổi sau hắn miễn cưỡng tự mình thay được y phục. Còn chưa đắc ý được bao lâu bên ngoài đã có tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Hắn đưa mắt nhìn Lãm Ngọc đang nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp cách không xa, ý hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tần Giai Nhiên cũng đều ở trong phòng với hắn, nào có biết chuyện gì xảy ra. Nàng chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy Tuyết Mai xộc vào, liếc thoáng qua người nằm trên sạp mới chần chừ nói:
– Bên ngoài có hơn chục người tới muốn lục soát biện viện chúng ta, Dực Tử đang ở bên ngoài chặn cửa đợi lệnh. Bọn họ nói… đang tìm tên đăng đồ tử… thông dâm với phu nhân bọn hắn.
Tần Giai Nhiên thiếu chút nữa sặc nước miếng, trân trân nhìn hắc y nhân. Sắc mặt hắn lúc này còn khó coi hơn ăn phải bả chó nữa. Nàng thậm chí không che giấu nét trào phúng trên mặt, khó khăn không bật cười thành tiếng. Cảm nhận rõ sự khinh bỉ tột đỉnh của hai người trước mặt, Lý Liên Thành cảm thấy một cỗ lửa giận bốc lên tận ngực, tức muốn hộc máu. Quả thật quân tử nói là làm, hắn phun ra một búng máu đỏ sậm, khoé miệng giật giật không nói nên lời. Máu xấu ứ đọng lâu trong người, thải ra ngoài đương nhiên là chuyện tốt. Tần Giai Nhiên vì vậy không quan tâm tình trạng của hắn, tặc lưỡi:
– Ngươi như thế mà lại…
Tần Giai Nhiên bày ra vẻ mặt thất vọng, trong lòng lại nhịn cười muốn nội thương. Ngay cả Tuyết Mai cũng thừa biết hắn bị vu oan, loại tội trạng này cũng quá phổ biến đi, nếu không với tính cách của nàng đã vác hắn ra đổi mấy bao gạo rồi.
– Hoa thơm cỏ lạ nơi nào không có, sao lại cố chấp làm ra việc…
– Ngươi–!
Lý Liên Thành thực sự bị bức sắp điên rồi, chưa bao giờ hắn chịu sự sỉ nhục không bằng súc sinh như thế này. Phụ nhân đã có chồng mà hồng hạnh vượt tường*, theo luật lệ Tuyết Linh quốc sẽ bị công khai thiêu chết, mà tên gian phu thông đồng với người ta cũng bị người đời sỉ vả. Cái vẻ mặt tên Lãm Ngọc như bồ tát cảm thán sự đời kia, nếu không phải hắn ta cứu mình một mạng…
Tần Giai Nhiên ung dung xoay người đi, nói với Tuyết Mai:
– Ta ra xem một chút, em tránh mặt đi
– Khoan đã!
Nàng dừng chân, tựa hồ hắc y nhân đang đánh nhau với lòng tự trọng của hắn, một lúc sau mới lên tiếng:
– … Lãm Ngọc công tử, đã giúp thì giúp cho trót.
Tần Giai Nhiên hứng thú ” ồ ” một tiếng, hai mắt cong cong, cười giảo hoạt:
– Ta cứu ngươi một lần đã là ngoại lệ, dựa vào đâu mà bổn công tử phải giúp ngươi lần nữa?
– Chỉ cần ta an toàn xuống núi sẽ sai người đưa lễ vật tới đây cảm tạ công tử.
– Ngươi nhìn ta giống kẻ cần những thứ đó lắm sao?
Lý Liên Thành nhíu mày, quả thật nhìn Lãm Ngọc là biết hắn sống vô cùng dư dả, quần áo làm bằng vải thượng đẳng, bình gốm tranh cổ xếp đầy phòng, ngọc bội bên hông chính là đúc từ dương chi bạch ngọc hiếm có. Tuy không biết hắn ta vì sao lại ở nơi khỉ ho cò gáy này nhưng chắc chắn thân phận không phú cũng quý. Tâm can giằng xé dữ dội, Lý Liên Thành trịnh trọng hỏi:
– Ngươi muốn gì?
Tần Giai Nhiên xoay chuyển suy nghĩ, suy xét một lúc rồi cười đến rạng rỡ:
– Ta là muốn cho ngươi nợ hai cái nhân tình.
Muốn tránh phiền phức cũng chẳng kịp nữa rồi, nó mò đến cửa thì nàng không ngại kiếm chút lợi tức. Sau này nàng muốn đi phiêu bạt giang hồ, kiếm mấy chỗ dựa sẽ càng an tâm hơn.
– Được!
Lý Liên Thành đáp sảng khoái, dứt lời lấy sợi dây chuyền trên cổ mình xuống ném qua, coi như là tín vật. Đó là vật tuỳ thân từ khi hắn còn là một hài tử, thiết kế đơn giản nhưng vô cùng tinh mỹ, hàng ngàn vì tinh tú như được thu vào viên ngọc màu lam, tia sáng chói mắt quỷ dị loé lên bất chợt. Tần Giai Nhiên nghiêm túc đánh giá tín vật mỏng manh này một chút, tặc lưỡi một cái:
– Nếu ngươi nuốt lời sau khi ngốn gần nửa kho dược liệu quý của ta–
– Ta là người có ơn tất báo. Nếu không, trời tru đất diệt.
Tần Giai Nhiên nhếch nhếch khoé môi, được! Dám thề độc, có chí khí!
– Nếu cần tìm đến ta, ngươi chỉ cần cầm nó đến bất cứ trụ sở nào của Tàng Châu các, giữ cho cẩn thận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!