Nhất đạo đăng vương - Chương 2: Hành trình tu chân bắt đầu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nhất đạo đăng vương


Chương 2: Hành trình tu chân bắt đầu.


Vừa truyền tống đến nơi, trời lập tức vừa tối.

Từ trong Khảo Hạch tháp có một vị trung niên tu chân giả đi ra, đưa đám người đi sắp xếp chỗ ở qua đêm, sáng ngày mai bắt đầu khảo hạch. Tại một bàn trong tửu quán, tất cả thành viên học viện đều đang tập trung bên một bàn cạnh cửa sổ, bọn họ vốn dĩ chưa phải tu chân giả nền đối với việc ăn uống tự nhiên không thích ứng, vẫn là phải ăn a.

Còn Trần Phong, vẫn ở trong phòng trọ, không bước ra ngoài, giờ phút này Trần Phong đang nhập định, cảm thấy thấy thân thể mình quá quen thuộc với thiên địa nguyên khí đại lục mới và có phần nguyên khí nơi này còn không đủ thỏa mãn, không suy nghĩ nhiều, Trần Phong lập tức bắt đầu vận vị kinh mạch, chốt lát, toàn thân nóng rang, các luồng thiên địa nguyên khí xung quanh tửu lâu bắt đầu có sự vận chuyển nhẹ, cứ như vậy hấp dẫn bao quanh thân thể Trần Phong.

Nếu có vị tu chân giả khảo hạch tháp kia bên cạnh lúc này, dường như có thể nhận ra, Trần Phong đang bắt đầu nhập môn, nhưng tựa hồ lại không phải nhập môn, bình thường tu chân giả bắt đầu con đường xuất phát từ nhập môn cùng lắm chỉ loại bỏ tạp chất ra khỏi cơ thể, không đến nỗi dẫn động nhiều như vậy thiên địa nguyên khí. Canh giờ sau, hắn tỉnh lại, cơ thể có vẻ có gì khác biệt, nhưng không thể bằng thực lực một vị tu chân giả không tới Hư kiếp cảnh có thể nhận ra.

Có vẻ bây giờ hắn không đói, nhưng không thể cứ lập dị trốn mãi trong phòng, bọn người chí hữu cũ không biết lại nghĩ gì. Vẫn là ra ngoài a. Hắn đi xuống vị trí nhóm người, không nhìn thấy Phong Linh Nhi ngồi ở đó, hắn an tâm tiến lại vị trí nhóm người. Không để vị kia tu chân giả nghi hoặc điều gì, hắn vờ nữa mơ hồ, ngồi xuống bàn ăn. Vị kia hỏi:

-” Người không sao a!”

-” Không sao, chỉ là có chút không quen.” Trần Phong đáp lại. Thấy vậy Triệu Thanh giọng cười có phần khinh bỉ:

-“Người vẫn như cũ là kẻ thất bại a.”

Không đáp lại lời này, nguyên do căn bản Trầm Phong không để Triệu Thanh lời nói trong lòng, một kẻ có thể từ bạn hữu của hắn, đạp hắn xuống tầng bần cùng chỉ bằng lời giảo biện, thật sự đáng để trong lòng sao.
Chấm dứt đối thoại được vài nhịp yên tĩnh tửu lâu, Phong Linh Nhi cùng Tử Vân, một cố hữu khác của hắn trở lại, vẫn là theo phản xạ nhìn lên, nhìn thấy đầu tiên vẫn là ánh mắt lăng lệ kiều diễm của nàng, Trần Phong không nói không rằng, nhặt lấy màn thầu, nói với tu chân trung niên vị kia:

-” Các người ăn xong cứ vậy việc làm, ta thích nghi chốc lác sẽ trở về.”

Phong Linh Nhi vẫn như vậy, không sắc thái biểu cảm, nàng cùng bạn hữu trở lại vị trí, Triệu Thanh vẫn giọng cười giễu cợt tái diễn.
Bước ra khỏi tửu lâu, Trần Phong trở ra một bên cạnh một mái hiên tầng thượng cạnh một gốc liễu dưới ánh trăng thanh đêm đó, cứ như vậy ngồi tọa một vị trí ngắm nhìn lần nữa kĩ một chút khu vực mới. Càng nhìn hắn lại càng nhớ đến gia tộc, phụ thân phụ mẫu, chốt lát không để duy trì tình cảm, hắn trong lòng xuất hiện mãnh liệt một khao khát sớm ngày có được thực lực đưa gia tộc đến một quỹ đạo mới.

Sáng hôm sau, vị kia trung niên tu chân giả đưa đám người Trần Phong đến khảo hạch tháp. Nơi đây thuộc Vân Tinh thành khảo hạch tháp thứ nhất, tại Đông Quân đại lục nhân tộc có tất cả ba mươi sáu thành lớn nhỏ thuộc mười hai vực, chỗ vị trí này Trần Phong gọi là là Thiên Nam vực, mỗi thành trì cứ như vậy thông tường có hai khảo hạch tháp, nơi này một trong số đó.

Bắt đầu khảo hạch, hai vị khác trung niên lam y, đem số lượng tinh thạch khảo hạch đi ra, lần lượt mỗi người làm theo chỉ dẫn tích tụ nguyên khí huyết mạch bản thân công kích vào một tinh thạch 3 lần, lấy kết quả tốt nhất, tùy theo dấu vết để lại mà khẳng định tu chân khả năng mạnh yếu, nếu xác thực có khả năng tu luyện thì sẽ được đưa đến tông môn thích hợp bái sư tu luyện, còn không có thì đưa đi trở lại khai khoáng đổi tự do sau đó vẫn sinh hoạt cuộc sống như trước kia.

Không để mất thời gian, lần lượt bắt đầu khảo thí, đầu tiên là Triệu Thanh, chết chém tinh thạch sâu ba tấc, có khả năng tu tiên có thể nằm top nhân tài, phải biết bình thường chỉ cần sâu nữa tất là được phép tu tiên, 1 tấc tương lai có tiền đồ, như thế 3 tất không phải là thiên tài còn là gì, thấy thế vẻ mặt vị tu chân giả lam y vui mừng, kế tiếp là Phong Linh Nhi, sâu năm tất, vẻ mặt tu chân giả biến sắc, hắn lúc trước cũng chỉ không đến một tấc, lần này, lại có người ba tất, giờ lại tiếp tục năm tất.

Ba tất thiên tài, 5 tất hả chẳng chấn kinh tuyệt thế thiên tài, bức quá càng về trọng tâm, độ cứng chắc của tinh thạch khảo hạch càng khủng bố, nếu dễ dàng quá thì cũng không đến lượt nó làm khảo hạch hạch của tu chân đại giới. Lam y tu giả kinh hãi thốt lên với vị còn lại:

-“Thật đúng là tuyệt thế nhân tài, tương lai thành tựu không thể nói trước”.

Sở dĩ bọn hắn cam đoan như thế bới trước nay, bởi vì tinh thạch khảo hạch chưa báo sai bao giờ.

Dần dần lượt trôi qua, tất cả thử qua đều có kết quả trong khoảng nữa tất, người cuối cùng lại là người không được hi vọng nhất, người mà bọn Triệu Thanh không muốn nhìn thấy kết quả nhất.

Một đường! Một đường vung tay duy nhất.

Trong ba vị tu chân ở đâu, vị đi đón đám người học viện là có tu vi cao nhất đạt tới trình độ Hư kiếp cảnh lục trọng. Hắn vừa nhìn tinh thạch không một dấu vết như không có gì xảy ra để lại trong lòng thở dài. Không nói lời nào hắn từ từ đi lại phía tinh thạch muốn thu cất đi, bỗng phát trong lòng hắn chấn kinh, trong tu chân giới hắn cũng xông xáo bao nhiêu chuyện kinh dị khủng bố mọi thể loại, nhưng chưa lòng nào hắn chấn kinh đến vậy. Tinh thạch nhìn qua thì như không có vết tích gì, vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thực chất đã bị chém đứt làm đôi, mà lực chém lại cực kì cương mãnh nhưng lại vô cùng chính xác. Ngay cả hắn cũng chưa hẳn với thực lực bây giờ có thể chém được tới trọng tâm đừng nói đi là chém đứt. Thật quá khủng bố đi a.

Chuẩn bị hắn công bố kết quả này, một lực lượng kì lạ đầy uy áp đè lên người hắn, toàn bộ kinh mạch không thể vận động, chỉ còn tồn tại mỗi linh thức có thể tiếp nhận mà thôi. Một giọng nói của uy nghiêm vang lên trong đầu của hắn:

-“Ngươi có thể giúp lão phu không công bố kết quả này a!”

Uy áp biến mất, trong lòng hắn thêm đợt chấn kinh, có lẽ trong cuộc đời hắn chưa bao giờ trải qua nhiều chấn động đến vậy, kể ra lại sợ không ai tin. Bất luận là lời của ai vừa nói ra, có thể tạo uy áp áp bức một Hư kiếp cảnh hắn như thế thì không tầm thường đỉnh cấp cao thủ, hắn chỉ có thể lẳng lặng lên tiếng công bố:

-” Hắn thông qua”.

Nói rồi nhanh tay, lam y trung niên hư kiếp cảnh ti chân giả nhanh tay thu xếp hiện trường, rồi một mặt cố gắng giữ bình tĩnh nhìn về phía Trần Phong mà trong lòng vẫn còn chấn động kinh hãi.

Nhìn thấy kết quả này, đám người Triệu Thanh mặc dù không mấy hài lòng nhưng dù sao hắn cũng thuộc nổi trội nhất nhì, như thế kiêu căng vô cùng. Còn đối với Phong Linh Nhi, nàng tư chất thông minh nhìn biểu hiện của vị giám hạch trung niên lão giả cũng có phần nghi hoặc kết quả của Trần Phong. Thực sự không biết nàng do bản năng hay là do hiếu kì, nhưng bằng kết quả gì nàng vẫn bộ mặt như cũ lăng lệ yêu kiều vô cùng lại không để lộ một tia biểu cảm nào cứ thế không nhìn lấy Trần Phong mà đi a.

Nhận được kết quả khảo hạch gửi đi, các tông môn bắt đầu nhận đệ tử trong số dám học viện, Phong Linh Nhi được Linh Phong tông nhận trực tiếp làm để tử nội môn, Triệu Thanh được Đấu Linh tông như vậy cũng được nhận vào nội môn, các học viên còn lại từng người cũng dần được phân phát hết, còn lại mỗi Trần Phong cơ hồ không tông môn nào muốn nhận bởi kết quả hắn quá mức không rõ ràng.

Như vậy sắp xếp, ổn định sau hai ngày nữa mỗi người bọn họ như vậy phân chia đi khắp các tông môn phái khác nhau.

Ngày hôm đó, tiễn đưa đám Phong Linh Nhi, Trần Phong có đến, vẫn như cũ, chỉ nhìn nàng trong nháy mắt lại chuyển hướng, không muốn nàng chú ý tới…
Và rồi, cái gì cần đi cũng đã đi, duy chỉ có hắn là giờ không biết phải đi đâu, mặc kệ đám chưởng khống khảo hạch tháp cũng vô pháp giúp đỡ. Vừa quay người, Trần Phong hắn muốn quay về phòng thu dọn hành lí, bắt đầu con đường phiêu bạc thì từ tuyền tồng xuất hiện hai người danh xưng Kiếm Linh tông đến tìm hắn. Bọn họ cũng không nói rõ ràng, chỉ thừa nhận tuân theo chỉ thị của tông chủ tới đây hộ tống Trần Phong đến Kiếm Linh Tông làm khách. Giờ phút này đám lam y lão giả kia nhận ra được hai vị bạch y kiếm giả này chính là nhị vị hộ pháp của Kiếm Linh tông danh chấn thiên hạ đệ nhất kiếm tông, thực lực thâm bất khả trắc. Về phần Trần Phong hắn cơ hồ cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại hay không có chỗ đi, chi bằng mở mang kiến thức một chuyến cũng không phải chuyện xấu, tựa hồ hắn cảm giác hai người này đến là không vì ác ý huống hồ hắn chỉ là một tiểu nhân vật vừa mới xuất hiện tại mảnh đại lục này, hoàn toàn không có khả năng thu hút chú ý của cường giả.

Nói rồi, hắn chấp tay từ biệt ba vị lam y lão giả, theo hai vị kia kiếm đạo tu chân giả đến truyền tống, rồi biến mất giữa không trung.

P/S: Hôm trước, chương đầu viết có phần không kĩ càng, trình bày không được tốt, hôm nay trở đi đã rút kinh nghiệm, mong nhận được sự ủng hộ của bạn đọc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN