Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ! - Chương 100: Tai tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!


Chương 100: Tai tinh


Tuy nhiên kí ức Sở Mộ Vân sẽ không còn Thẩm Thuỷ Yên mà chỉ có Tạ Thiên Lan.

Việc đi lại ở Yêu giới rất dễ dàng nhưng Tạ Thiên Lan không hề lo lắng Thẩm Thuỷ Yên sẽ tìm tới nơi. Y vốn rất giỏi ảo thuật, cộng thêm Mộng thú và Luyến tâm cầm không chỉ khiến người ta chìm trong mộng cảnh mà còn có thể tạo ra ảo cảnh.

Cung điện Sở Mộ Vân sống nằm ở nơi phố xá sầm uất nhưng không ai có thể phát hiện ra, vì xung quanh đây được bao trùm bởi Trú Mê Thuật. Có thể nói trừ y ra thì trên đời này không còn ai có thể phát hiện ra nơi này.

Để tìm Sở Mộ Vân, Thẩm Thuỷ Yên đã phá huỷ gần nửa Yêu giới. Tiếc là nếu Tạ Thiên Lan đã không muốn thì y đừng nghĩ đến việc tìm đượctung tích của bọn họ.

Về chuyện Sở Mộ Vân muốn ra ngoài thì chỉ cần Tạ Thiên Lan đi theo là được.

Y muốn thay đổi Sở Mộ Vân, muốn xoá hết mọi thứ về Thẩm Thuỷ Yên trong lòng hắn thì không thể giam cầm hắn được.

Hai người rời khỏi cung điện. Sở Mộ Vân khá tò mò về ảo thuật của Tạ Thiên Lan nên quan sát rất kỹ, nhưng tiếc là không phát hiện ra điểm gì kì lạ.

Cung điện nguy nga tọa lạc trên đỉnh núi, cảnh vật xung quanh cũng khá tráng lệ, tuy rằng không rực rỡ chói lọi như nhân gian nhưng cũng có phong cách độc nhất vô nhị trong thế giới hắc ám này.

Tuy nhiên nếu chỉ đơn giản như vậy thì làm sao có thể qua mắt được Thẩm Thuỷ Yên đang điên cuồng tìm kiếm bọn họ?

Vì vậy chắc chắn không đơn giản, nhưng Sở Mộ Vân lại không nhìn ra được gì.

Tạ Thiên Lan đưa Sở Mộ Vân ra ngoài chơi mấy ngày. Bọn họ đến những nơi thú vị ở Yêu giới, trải nghiệm phong tục địa phương, nếm thử nhiều đặc sản.

Hai người đã có khoảng thời gian rất vui vẻ.

Khi đi qua khu rừng đến một ngôi làng được bao quanh bởi những cây phong đỏ, Sở Mộ Vân gặp được một người quen.

Thiếu niên bị thương kia ngã xuống bùn đất lấm lem, cánh tay tái nhợt của cậu ta chi chít những vết roi hằn sâu và vết bầm xanh tím. Quần áo rách nát trên người cậu không che được những thương tích chồng chất.

Nhưng đây không phải là lí do khiến Sở Mộ Vân không rời mắt được, mà là do mái tóc trắng như thiên hà trên trời kia.

Sở Mộ Vân khẽ nhướng mày, nhìn y chằm chằm.

Đúng lúc này, thiếu niên kia đột nhiên quay lại, đôi mắt màu bạc khoá chặt lấy hắn.

Hai bên đối mặt, Sở Mộ Vân liền chắc chắn…..

Đây là Đế tôn Lười biếng – Quân Mặc.

Nhưng tại sao y…..

Lúc này Tạ Thiên Lan cũng đã chú ý đến thiếu niên.

Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh, trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên vẻ đau buồn, thở dài nói: “Thiên Lan, chúng ta mang y về đi.”

Tạ Thiên Lan ngẩn ra.

Sở Mộ Vân nói: “Ta thấy y không có nhà để về nên lưu lạc khắp nơi, chi bằng đưa y về chăm sóc. Dù sao cung điện cũng ít người, thêm một thiếu niên cũng không mất gì.”

Làm sao Tạ Thiên Lan có thể đồng ý?

Sở Mộ Vân quay lại nhìn y, bất an nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, lúc đó ta đem ngươi về với bây giờ….”

Tạ Thiên Lan nghe vậy liền thay đổi ý định, ngắt lời hắn: “Không giống nhau.”

Sở Mộ Vân lo lắng muốn giải thích thì Tạ Thiên Lan đã mỉm cười nói: “Ngươi yêu ta không liên quan đến việc ngươi đưa ta về hay nuôi lớn ta.”

Sở Mộ Vân không hiểu được ý của y.

Tạ Thiên Lan tiếp tục nói: “Người ngươi yêu chính là ta khi trưởng thành, là ….” Y nhấn mạnh: “Ta của hiện tại.”

Sở Mộ Vân giật mình, sau đó nở nụ cười. Hình bóng hắn phản chiếu trong ánh mắt của Tạ Thiên Lan nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”

Tạ Thiên Lan nhìn hắn chằm chằm, hỏi lại lần nữa: “Ngươi thích ta của hiện tại, đúng không?”

Sở Mộ Vân như bị mê hoặc nói: “Đúng vậy, ta thích ngươi của hiện tại.”

“Là Tạ Thiên Lan?”

Ánh mắt của Sở Mộ Vân thâm tình: “Là Tạ Thiên Lan.”

Tạ Thiên Lan biết như vậy là đang tự lừa mình dối người, nhưng lại không ngăn được sự thoả mãn trong lòng. Như vậy càng khiến y khát khao một ngày nào đó y sẽ có được tình yêu của hắn.

Sở Mộ Vân được sự đồng ý của Tạ Thiên Lan liền quay lại nhìn thiếu niên có mái tóc bạc.

“Ngươi có cha mẹ không?”

Thiếu niên ngẩng đầu. Khuôn mặt tinh xảo khiến người ta hít thở không thông giống như băng tuyết, thuần khiết sạch sẽ nhưng lại lạnh lùng hờ hững.

Dáng vẻ này khiến bất cứ ai cũng muốn mang đến cho y sự ấm áp, nhưng rất nhanh liền nhận ra rằng: Tuyết ủ trong lòng bàn tay thì cũng có ngày tan thành nước.

Sở Mộ Vân biết không nên để ý đến y…. nhưng rồi lại không thể không để ý.

Thiếu niên không nói gì.

Sở Mộ Vân lại nói: “Nếu ngươi không có nhà để về thì có bằng lòng về nhà với ta không?”

Thiếu niên không nói gì nhưng người đi đường lại nhắc nhở hắn: “Vị tiên sinh đừng bị nó mê hoặc. Tai tinh tuy đẹp nhưng lại bị vận đen quấn thân, những người có liên quan đến nó không chết cũng thương tật! Ngài không biết đấy thôi, vị Dư Thanh ở An Thác Sơn nhân hậu nhận nuôi nó, kết quả … cả An Thác Sơn đều bị phá huỷ! Dư Thanh cũng bỏ mạng!”

Người này vừa nói vừa lắc đầu, dáng vẻ như thể vô cùng đau đớn.

Sở Mộ Vân nhíu mày. Tạ Thiên Lan không muốn hắn nghe chuyện về An Thác Sơn liền nói: “Nếu ngươi muốn nhận nuôi y thì chúng ta đưa y về.”

Sở Mộ Vân gật đầu.

Người qua đường thấy không ai quan tâm lời mình nói liền không nhịn được lắc đầu, ánh mắt nhìn Sở Mộ Vân và Tạ Thiên Lan đầy thương sót như thể nhìn trước được tương lại bi thảm của họ vậy.

Từ đầu đến cuối thiếu niên tóc bạc không nói lời nào.

Cậu im lặng, không bộc lộ cảm xúc gì.

Bị thương, bị ngã xuống bùn, cậu không cảm thấy khó chịu hay đau đớn. Bị người ta gọi là tai tinh, vu khống hại An Thác Sơn, cậu cũng không giải thích hay hoảng sợ. Sở Mộ Vân muốn nhận nuôi cậu, cậu cũng không vui vẻ hay hạnh phúc. Giống như một con rối lạnh băng, ngoại trừ có thể thở thì cậu không hề giống con người chút nào.

Phải trải qua chuyện gì mới trở thành như vậy? Thật không dám tưởng tượng.

Sở Mộ Vân chắc chắn hình tượng được xây dựng liên quan về Lười biếng là: Trời sinh.

Sinh ra đã có ba không: không tim, không miệng, không cảm xúc. Vì không hiểu được cảm xúc nên không có được nó.

Nhưng thiếu niên Quân Mặc này….. có vẻ khác với hình tượng mà hắn xây dựng?

Mà cứ mang cậu ta về trước đã.

Chuyến này ra ngoài thu hoạch được không ít. Sở Mộ Vân thở dài nhẹ nhõm nhìn thiếu niên Lười biếng.

Theo lý thuyết lẽ ra Lười biếng không phải là thiếu niên. Tuổi của bảy ma tôn sàn sàn nhau, Tham lam vì công pháp mà biến nhỏ, nhưng thiết lập nhân vật của Lười biếng lại không giống vậy.

Sở Mộ Vân hơi nghi ngờ nhưng dù sao bây giờ cũng là 4000 năm trước khi mở đầu truyện, cốt truyện《 Ma Giới 》 mất khống chế hay sai lệch cũng là bình thường.

Dù sao thứ hắn sáng tạo là 《 Ma Giới 》, không phải thế giới này.

Hơn nữa hắn là người, không phải thần.

********
Wattpad cập nhật xong không paste được từ Word nữa (╥_╥)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN