Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ! - Chương 99: Thay đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!


Chương 99: Thay đổi


Trên mặt Thẩm Thủy Yên hiện lên vẻ không tự nhiên.
Nhưng lời đề nghị của Sở Mộ Vân hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Thẩm Vân là tôn giả Nhân tộc, là anh hùng Nhân giới. Kết giới tổn hại, yêu thú xâm lấn, là hắn ngăn cơn sóng dữ, là hắn cứu Nhân tộc khỏi nước sôi lửa bỏng, là hắn bảo vệ Nhân giới mười mấy năm nay.
Hắn có nhớ nhung Nhân tộc cũng là lẽ đương nhiên, vì vậy yêu cầu ‘trở về’ này cũng thuận lý thành chương.
Nên y không thể từ chối được.
Sở Mộ Vân đang đợi y trả lời.
Tạ Thiên Lan nhìn hắn, mỉm cười nói: “Được.”
Linh: “Như vậy đã đồng ý rồi?? Mặt khiếp sợ.jpg!”
Sở Mộ Vân: “……”
Linh: “Dâm dục làm sao có thể ngu như vậy! Y chẳng lẽ không biết kiếm cớ sao? Trở về Nhân giới mọi chuyện chắc chắn sẽ bại lộ!”
Sở Mộ Vân: “…….”
Linh: “Không …..đúng sao?”
Sở Mộ Vân: “Rất đúng, Linh thật là thông minh.”
Linh: Đừng tưởng ta không biết lời này là nói cho có QAQ!
Tạ Thiên Lan không thể kiếm cớ, hơn nữa cũng không cần thiết.
Sở Mộ Vân khẽ thở dài: “Chúng ta cần phải về Nhân giới, kết giới bị rách nên…….” sẽ xuất hiện thú triều.
Đôi mắt Tạ Thiên Lan hơi lóe lên, y nói: “Nếu kết giới kia không bao giờ mở ra nữa, ngươi có bằng lòng ở lại Yêu giới với ta không?”
Linh: “…….” Thì ra là thế ……. Thế giới của người lớn….. Cục cưng không hiểu nổi……👋👋
Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y, trong mắt đầy thâm tình, hắn mỉm cười hứa hẹn: “Được.”
Kết giới không rách, Nhân giới sẽ bình an, Sở Mộ Vân cũng không còn lo lắng. Người mà hắn để ý cũng chỉ còn người yêu trước mặt.
Dáng vẻ say đắm lòng người như vậy, dù biết hắn đang nhìn người khác nhưng Tạ Thiên Lan vẫn bị mê hoặc mà cúi đầu hôn hắn, rồi lại một trận mây mưa triền miên.
Ở nơi ‘thế ngoại đào nguyên’ này, mỗi ngày Sở Mộ Vân đều dùng thâm tình như biển đâm vào tim Tạ Thiên Lan.
Trí nhớ của hắn rất tốt. Thói quen sở thích của Thẩm Thủy Yên đều được hắn nhớ rõ. Vì vậy hắn luôn chọn điểm khác nhau giữa Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan để kích thích Tạ Thiên Lan, đưa kẹo đến bên miệng của y.
Mà Dâm dục thích đùa bỡn tình cảm người khác lại chỉ có thể nuốt xuống, yết hầu giống như bị thiêu cháy nhưng vẫn mỉm cười nói: “Ngọt.”
Mấy ngày nay, Sở Mộ Vân sống rất dễ chịu.
Sinh hoạt trên giường hài hòa nhưng mỗi ngày Tạ Thiên Lan lại bị ngược, chịu uất ức mà không thể hắc hóa, cắn răng chịu đựng đến mức bi thương.
Linh bảo bảo mềm lòng, thấy y như vậy liền bật khóc: “Dâm dục thật đáng thương…. “
Sở Mộ Vân: ”Không làm thì không chết.”
Linh: “Nhưng y thật sự thích ngươi, nếu không thì làm sao lại chịu đựng như vậy.”
Sở Mộ Vân khựng lại.
Linh rất thương Dâm dục, không nhịn được cầu xin cho y: “Góc trên đầu y đã sáng ba trên bốn…….” Không lâu sau là có thể sáng hết.
Sở Mộ Vân cười nhẹ, mở miệng nói: “Dù là Thẩm Vân thật cũng không muốn tình yêu của y.”
Một câu khiến Linh bảo bảo: QAQ!
Vài ngày sau, Tạ Thiên Lan không có cách nào ở cạnh Sở Mộ Vân mọi lúc nữa.
Y tránh được Thẩm Thủy Yên, nhưng lại không tránh được việc kết giới mở ra.
Vì để không phải về Nhân giới, y chỉ còn cách trước khi kết giới mở ra liền phong ấn nó lại, chặt đứt con đường đến Nhân giới.
Việc này đối với y không khó, nhưng bôn ba mấy ngày cũng khiến y mệt mỏi ít nhiều.
Xét đến việc được tự do, mấy ngày nay Sở Mộ Vân cũng không dùng ‘dao’ đâm y nữa, ngược lại đi phát đường.
Tạ Thiên Lan thấy ký ức Sở Mộ Vân không còn dừng lại trên người Thẩm Thủy Yên liền bắt đầu  thay đổi.
Y không nói mình ghét ăn cá nhưng lại thể hiện hứng thú với món ăn khác; y không nói mình không thích ăn mặc rườm rà, nhưng sẽ chọn những bộ Sở Mộ Vân chuẩn bị mà y thích……
Nhưng thay đổi này không đáng kể lắm, khiến người ta rất khó phát hiện. Dù sao con người không phải là cố định mà mỗi ngày đều thay đổi. Thẩm Thủy Yên hôm nay và Thẩm Thủy Yên hôm qua cũng sẽ không giống nhau.
Cách này vô cùng thông minh. Nếu cứ như vậy mãi thì có ngày y sẽ xóa đi ký ức của hắn về Thẩm Thủy Yên, khiến hắn không nhận ra người mình yêu rốt cuộc là ai.
Tạ Thiên Lan, Thẩm Thủy Yên
Sẽ chỉ có một người trong ký ức của hắn.
Sở Mộ Vân đương nhiên phát hiện ra, nhưng hắn lại rất đồng ý với chuyện này, thậm chí còn cổ vũ Tạ Thiên Lan.
Sau một ngày mệt mỏi, khi trở về Tạ Thiên Lan cuối cùng cũng không nhìn thấy một bàn cá nữa mà là hai bình rượu ngon và bốn món đồ ăn kèm, cùng với A Vân mặc đồ ngủ khiêu gợi.
Hình ảnh này quét sạch mệt mỏi của Tạ Thiên Lan. Trái tim mấy ngày bị ngược cũng cảm thấy ấm áp. Dục vọng nóng bỏng này chính là điều mà nửa đời này Dâm dục chưa từng nếm trải qua.
Cho nên.
Con người chính là động vật theo bản năng.
Sở Mộ Vân rất thích rượu, điểm này hắn rất giống Tạ Thiên Lan.
Tuy đang phát đường nhưng Sở Mộ Vân vẫn muốn chọc y một chút: “Lớn rồi lại thích những thứ này.”
Tạ Thiên Lan nghe vậy không cau mày chút nào: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi.”
Sở Mộ Vân thở dài một tiếng: “Đúng vậy, mấy năm nữa ngươi gặp gỡ nhiều người hơn, sẽ không …….”
Tạ Thiên Lan nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “A Vân, ta yêu ngươi, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi.”
Trái tim Sở Mộ Vân khẽ run, hắn ngẩng nhìn y: “Ta……cũng vậy, vĩnh viễn không thay đổi.”
Tạ Thiên Lan cong khóe miệng, nhấp một ngụm rượu, trong lòng lại nghĩ: Thật mong ngươi sẽ thay đổi.
Có rượu kích thích, hơn nữa do hai người còn uống không ít nên đêm đó không thể thiếu trận mây mưa.
Sở Mộ Vân có phần kiềm chế, tuy rằng năm đó bị Mị Thú làm cho vô cùng dâm đãng, nhưng vì vẫn xem Tạ Thiên Lan là Thẩm Thủy Yên cho nên chưa bao giờ làm quá mức.
Đêm nay uống rượu xong, những ký ức bị dạy dỗ lại xuất hiện, Sở Mộ Vân liền điên cuồng cùng Tạ Thiên Lan.
Đêm nay tâm trạng của hai người rất tốt, một người cảm thấy mình được đền đáp, một người chỉ đơn giản vì cảm thấy sung sướng. Tóm lại sau khi xong việc, bọn họ ôm nhau ngủ giống như một đôi tình nhân khiến người ta hâm mộ.
Ngày hôm sau, Sở tổng lại bắt đầu gây sự.
Tạ Thiên Lan vừa ra cửa sau bữa sáng thì Sở Mộ Vân đột nhiên nói: “Tuy nói là ở Yêu giới nhưng ta vẫn chưa ra ngoài lần nào.”
Bước chân Tạ Thiên Lan chậm lại: “Muốn ra ngoài?”
Sở Mộ Vân bất an hỏi lại: “Được không?”
Tạ Thiên Lan nói: “Đương nhiên là được, ta đã nói không giam lỏng ngươi nữa.”
Sở Mộ Vân nhẹ nhàng thở ra, trên mặt bộc lộ niềm vui.
Tâm trạng Tạ Thiên Lan lại rất phức tạp. Sở Mộ Vân đã lâu không yêu cầu ra ngoài có lẽ vì trong tiềm thức vẫn nghĩ người yêu không muốn mình ra ngoài……
Mà sự độc chiếm của Thẩm Thủy Yên lại rất mạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN